A Nhuyễn nhếch mép cười mỉa mai, ban nãy cô ta vừa nói không hiểu ngôn ngữ của người câm, vậy sao giờ cô ta lại tức giận ra mặt như vậy.
"Nếu tôi là một kẻ hèn kém thì tối nay anh ấy đã không đưa tôi đến đây dự tiệc."
A Nhuyễn cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, cô định rời đi thì Nguyễn Mộng Khiết cất tiếng: "Tôi yêu anh ấy, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chị thật sự không thể từ bỏ anh ấy sao?"
Đúng lúc này A Nhuyễn thấy Mạnh Trường Lăng đang tiến về phía hai người họ, nhìn bộ mặt lo lắng của anh thế kia chắc hẳn đã tìm cô được khá lâu rồi
Bỗng A Nhuyễn tiến thẳng về phía anh, ôm Iấy cổ rồi hôn lên môi anh.
Qua khóe mắt cô nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Nguyễn Mộng Khiết, trong lòng không khỏi thỏa mãn, nụ hôn khiến Mạnh Trường Lăng cảm thấy đôi chút bất ngờ, khi nhìn thấy Nguyễn Mộng Khiết anh liền hiểu ngay vấn đề.
Anh nắm chặt tay A Nhuyễn, bàn tay cô thật lạnh, đôi mắt cô cũng lạnh lùng không kém.
Ánh mắt A Nhuyễn lóe buồn, Mạnh Trường Lăng ôm chặt lấy cô, "Không có người thân yêu thương em, vậy hãy để anh được yêu thương em, chẳng nhẽ có anh còn chưa đủ hay sao?"
Tráị tim cô bỗng đập rộn ràng.
Không ngờ Mạnh Trường Lăng cũng nói được những câu ngôn tình như thế này, những câu nói đó như đánh trúng vào yếu điểm của cô.
Giọng anh rất dứt khoát, như thể có anh rồi thì cô sẽ không còn phải lo sợ bất cứ điều gì trên đời này nữa
"Anh rế."
Nguyên Mộng Khiết tủi thân tiến đến, khuôn mặt cô ta lúc này trông thật nhợt nhạt.
Mạnh Trường Lăng cau mày nhìn, "Bao năm nay tôi chăm lo cho cả nhà cô tất cả là vì A Nhuyễn, để cô làm việc ở tập đoàn Mạnh Thị là đã tạo điều kiện hết mức cho cô rồi mà cô còn không biết trân trọng, từ nay cô đừng đến đây nữa."
Nguyễn Mộng Khiết sững sờ, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hạ Phi lôi ra ngoài.
Nguyễn Mộng Khiết chỉ là một nhân viên quèn, vốn dĩ không đủ tư cách tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, cô ta lén lút xuất hiện đã khiến Mạnh Trường Lăng khó chịu rồi, lại còn dám mạo phạm đến A Nhuyễn, thật xấc xược.
Bên ngoài khách sạn, Nguyễn Mộng Khiết bị lôi đi rất xa, sau khi Hạ Phi rời đi, bỗng một bóng người lén lút đi theo sau cô ta, quay lại nhìn Nguyễn Mộng Khiết giật nảy mình: "Chương Tố Cẩm...!"
Từ ngày bị đuổi ra khỏi nhà, Chương Tố Cẩm trở thành kẻ không nhà không cửa, đường đường là thiên kim tiểu thư như cô ta mà cũng có Iúc gặp cảnh nhục nhã ê chề như thế này, tất cả là tại Mạnh Trường Lăng.
Lúc đầu cô ta nghĩ sau khi nói những điều đó với A Nhuyễn thì cô nhất định sẽ tránh xa Mạnh Trường Lăng, cô ta sẽ có cơ hội quay lại bên anh, nhưng thật không ngờ A Nhuyễn không những không tránh xa Mạnh Trường Lăng, ngược lại còn dở thủ đoạn quyến rũ anh ta, thậm chí tối nay anh ta còn cầu hôn cô trước bàn dân thiên hạ nữa.
Cô ta không thể nuốt trôi được nỗi nhục này.
Đến ngay cả một đứa nhân viên quèn như Nguyễn Mộng Khiết bây giờ cũng không coi cô ta ra gì nữa, cô ta cố nén nỗi tức giận lại, đưa Iòng bàn tay ra trước mặt Nguyễn Mộng Khiết, "Cô hãy giúp tôi một việc, tôi sẽ cho cô chiếc nhẫn này."
Mạnh Trường Lăng bảo vệ và canh chừng A Nhuyễn rất nghiêm ngặt, vậy nên cô ta không thể tiếp cận A Nhuyễn được.
Nguyễn Mộng Khiết nhìn chiếc nhẫn kim cương vừa to vừa đẹp trong tay Chương Tố Cẩm, bụng thầm nghĩ chắc hẳn nó sẽ rất đắt.
"Chuyện gì vậy?"
"Cô hãy giúp tôi việc này..."
- ---
Sau khi buổi tiệc kết thúc, A Nhuyễn đến nhà trẻ đón Hựu Hựu, cô giáo thấy A Nhuyễn đến thì hốt hoảng: "Bà Mạnh, không phải bà vừa đến đón Hựu Hựu rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT