Thái độ đó của Mạnh Trường Lăng, có nghĩa là đã tuyên chiến với Mạnh lão gia.

Mạnh lão gia thấy thái độ ngoan cố đó của anh, trợn tròn mắt tức giận, "Ta biết người đàn bà đó để lại cho con một đứa con, đứa trẻ này nếu mệnh lớn, sống được là tốt nhất, còn nếu không, con phải đi tìm em gái của người đàn bà đó, để cô ta sinh con cho con, nhà họ Mạnh chúng ta quyết không thể tuyệt hậu."

Mạnh Trường Lăng đột nhiên nắm chặt tay, "Kiếp này ngoài A Nhuyễn ra, không ai có thể làm mẹ của con con."

"Anh nói vậy là ý gì? Con câm đó có gì tốt? Anh như vậy mà loan ra ngoài thì sao? Sẽ bị ng­ười ta cười cho đấy có biết không!" Mạnh lão gia giận tím mặt, gằn giọng.

Mạnh Trường Lăng không chịu lùi một bước, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Mạnh lão gia, "Chuyện của Mạnh Trường Lăng, kẻ nào dám cười?"

Mạnh lão gia tim như chết lặng, tức đến nỗi giơ ba toong lên đánh Mạnh Trường Lăng, Mạ­nh Trường Lăng không tránh không né, cơ thể đầy vết thương của anh đứng thẳng chịu đòn, đau đớn chỉ làm anh nhíu nhẹ đôi lông mày, Mạnh lão gia thấy vậy, càng giận dữ, "Ta nói cho anh biết, Tố Cẩm kiếp này mới là vợ chính thức của anh, con đàn bà câm đó, không bao giờ được chấp nhận."

Mạnh Trường Lăng đứng thẳng lưng, anh rất muốn nói đợi A Nhuyễn trở về, anh sẽ không để cô phải chịu thiệt thòi nữa.

Nhưng nói như vậy với bố anh, một người coi trọng quan niệm dòng dõi như vậy, có khi chỉ đem lại tai bay vạ gió cho A Nhuyễn mà thôi.

Đây cũng là lý do vì sao khi A Nhuyễn 18 tuổi anh đã chiếm đoạt cô, và đưa cô ra khỏi nhà cũ để đến sống cùng anh.

Từ trước đến giờ anh luôn rất thận trọng.

Anh tưởng rằng mọi chuyện sẽ đi theo hướng mà anh mong muốn, nhưng không ngờ sự việc lại thành ra như hôm nay.

Sau khi Mạnh lão gia đi khỏi, Hà Siêu bước đến bên cạnh Mạnh Trường Lăng, nói nhỏ với anh: "Đặt cho tiểu thiếu gia một cái tên đi ạ."

Mạnh Trường Lăng bình tĩnh lại, ánh mắt rơi xuống đứa trẻ bé nhỏ đáng thương đang nằm trong lồng kính, "Gọi là Mạnh Trường Hựu."

Mạnh Trường Hựu, ý nghĩa là được phù hộ cả đời ư? Ông chủ muốn bảo vệ ai, điều này khô­ng nói mà ai cũng biết, Hà Siêu gật đầu hiểu ngay, "Vâng, vậy tên ở nhà gọi là Hựu Hựu."

Mạnh Trường Lãng gật nhẹ đầu, ánh mắt đọng lại, trên cơ thể Hựu Hựu, miệng cậu bé nối với máy thở, có lẽ rất đau khổ, nhưng cậu lặng yên, anh không bao giờ tin quỷ thần, nhưng lúc này, anh thành tâm cầu xin ông trời phù hộ cho cậu bé và A Nhuyễn.

Trong những ngày ánh nắng nhàn nhạt, cô bé chết yểu được an táng tại khu mộ tốt nhất của thành phố, Mạnh Trường Lăng đặt tên cho cô bé là Mạnh Trường Thanh, anh đứng trước mộ, ở cùng cô bé rất lâu rất lâu.

Trong ba năm sau đó, anh cũng thường xuy­ên đến thăm con, khi Hựu Hựu bắt đầu biết nói, anh liền dẫn Hựu Hựu đi cùng, Hựu Hựu như lờ mờ hiểu ra rồi bập bẹ gọi em gái dưới sự dạy bảo của bố.

"Bố ơi, Hựu Hựu đói rồi."

Ngày tết Thanh Minh hôm nay, Mạnh Trường Lăng lại đưa Hựu Hựu đến thăm Thanh Thanh, Hựu Hựu đã ba tuổi, phát triển không kém gì các bạn đồng trang lứa, ngược lại, cậu bé còn rất khỏe mạnh, thông minh, cá tính và hoạt bát.

Mạnh Trường Lăng xoa đầu cậu bé một cách yêu thương, "ừ."

Về đến nhà, anh tự tay làm đồ ăn cho Hựu Hựu, Hựu Hựu lặng yên xếp gỗ, căn phòng rộng lớn, chỉ có hai cha con.

Sau bữa cơm tối, Hựu Hựu có chút chần chừừ ngước nhìn Mạnh Trường Lăng, nhìn như có điều muốn nói mà lại có nhiều suy nghĩ.

"Chuyện gì vậy con?" Mạnh Trường Lăng ch­ăm chú nhìn cậu bé, dáng điệu của người cha nghiêm khắc nhưng ẩn chứa sự quan tâm.

Sự quan tâm ấy, làm cậu bé tinh khôn chớp chớp mắt, cậu bé trượt từ trên ghế xuống đến bên cạnh chân Mạnh Trường Lăng, phô trước một nụ cười nịnh nọt, bàn tay nhỏ kéo kéo cánh tay của Mạnh Trường Lăng nũng nịu, "Bố ơi, mấy ngày nữa trường mẫu giáo tổ chức chương trình ngoại khóa, yêu cầu phụ huynh cùng th­am gia, bố cũng đi được không?"

Hựu Hựu biết bố cậu là một kẻ nổi tiếng tham việc, ngoài việc chơi cùng cậu, tất cả thời gi­an đều dành cho công việc, cậu thật sự không chắc chắn chương trình này bố cậu có tham gia được cùng hay không.

Nhìn sắc mặt của bố có chút do dự, cậu giả bộ đáng thương, "Các bạn khác đều có bố mẹ đi cùng, con chỉ có bố, nếu bố không đi cùng con, thì con sẽ không đăng ký nữa."

Hựu Hựu cúi đầu, bộ dạng buồn bã tội nghiệp.

Đây là vũ khí của cậu, chỉ cần mỗi lần nhắc đến chuyện cậu không có mẹ, bố cậu cũng đều phải đồng ý.

"Được, bố sẽ đi cùng con."

Đôi mắt Hựu Hựu bừng sáng như mặt trời sau cơn mưa, cậu lập tức leo lên đùi anh hôn tới tấp vào mặt anh, "Bố yêu Hựu Hựu nhất, Hựu Hựu cũng yêu bố nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play