Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 9
Về nhà, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng ghét khó ưa của Hà Tử Phàm. Tại sao anh ta lại có thể đẹp trai đến như thế >”< Cô thật sự ghen tị với cái vẻ đẹp “khốn nạn” đó mà.
Chỉ cần đến đúng giờ cơm tối là anh ta lại xuống lầu ngồi xem ti vi hoặc đọc báo chờ cô phục vụ. Cũng may anh ta không phải thuộc dạng công tử dâng cơm tận miệng mới chịu ăn, nếu không thì chắc cô phải phục vụ như hoàng thượng mất thôi.
“Ngày mai đi với tôi đến một nơi.” Hà Tử Phàm vừa nhìn thấy cô bước vào đã cất tiếng.
“Đi đâu ?” Cô lúi húi tìm dép của mình.
“Tiệc.”
“Tôi không đi đâu.” Cô vẫn cặm cụi tìm dép.
“Cô phải đi ”
Hừ, Bạch Thiên Di quên mất là đã hứa với anh ta. Đúng là mặc đồ của Hà Tử Phàm, ăn cơm của Hà Tử Phàm thì xem như đã thành nô lệ trung thành của Hà Tử Phàm mất rồi :( .
“Nhưng tôi không biết ai ở đó cả.” Cô chống chế.
Anh suy nghĩ một lát: “Cô có thể tự giới thiệu.”
“Giới thiệu ?”. Đôi dép của cô ở đâu rồi nhỉ ?
“Cô nghĩ tôi đang nói gì ?”. Anh hơi cau mày.
Cô thở dài một tiếng, sau mắt to mắt nhỏ nhìn anh: “Anh xem tôi là loại phụ nữ gì ? Tôi đâu phải loại phụ nữ gặp ai cũng giới thiệu bản thân mình ?”
“Cô là phụ nữ ?”. Anh nhíu mày.
“Chứ anh nghĩ tôi là cái gì ?”. Cô chống nạnh.
“Người ngoài hành tinh.”
“…”
Cô muốn hét vào mặt anh ta: “Nếu tôi là người ngoài hành tinh thì anh chính là sinh vật lạ ! Anh ở sao Hỏa thì tôi ở sao Mộc đây đồ Bạc Hà ! Anh có biết sao Mộc lớn hơn Trái Đất 1316 lần, có kính thước lớn nhất hệ Mặt trời, so ra thì tôi ở hành tinh phát triển tiên tiến hơn anh nhiều đấy !” Tất nhiên, tất cả những điều này chỉ có thể nằm trong ý nghĩ. = =
“Vấn đề này thông qua.”. Cô vẫn chưa tìm thấy dép của mình, lại tìm~ing.
“Tôi đói rồi”.
“…”
Anh là sinh vật gì thế ? Sao cứ suốt ngày đòi ăn vậy ?
“Ăn mì đi.”. Bạch Thiên Di xua xua tay, cô phải tìm dép của mình đã.
“Cô nghĩ tôi muốn ăn gì ?”
“…”
Trừ mì ra, anh ta không ăn bất kì thứ gì khác do cô nấu.
Vậy là cô đi nấu mì.
“Khoan đã.”
“Lại chuyện gì nữa đây ?”. Bạch Thiên Di nhìn anh cau có.
“Dép của cô.” Hà Tử Phàm chỉ xuống chân mình.
“…”
Thì ra đôi dép của cô nằm ở ngay dưới ghế so pha cạnh chân anh ta, thế mà nãy giờ anh ta chẳng chịu lên tiếng, khiến cô đi tìm khắp nơi.
“Cám ơn.” Cô nhe răng, chau mày làm mặt hề với Hà Tử Phàm. “Anh đi chết đi !” chính là những gì cô muốn truyền tải đến anh lúc này.
Hà Tử Phàm xoa xoa cằm tỏ vẻ hơi bất ngờ .
“Tôi tưởng mẹ cô không dạy được cô cám ơn người khác ?”
“…”. Anh ta đúng là đồ nhớ dai như đỉa vậy.
Chỉ nhớ cái lần Bạch Thiên Di đi nhầm lớp đó, đúng là nhờ Hà Tử Phàm cô mới có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài được. Nhưng cái cách anh ta giúp cô làm cô mặt muốn chết, đã thế khi gặp lại anh ta còn hỏi cô: “Mẹ cô không dạy cô cách cám ơn sao ?” Lúc đó Bạch Thiên Di chỉ muốn đấm cho anh một đấm. Vậy là cô đã chưng hửng đáp lại :
“Có và đã cố, nhưng lại thất bại.”
Vậy là Hà Tử Phàm ghim trong lòng đến tận bây giờ. = =
Sau nửa tiếng đống hồ và thành phẩm là hai bát mì do chính Bạch Thiên Di nấu. Trước hết là phải dâng lên cho “ông chủ” cái đã.
Hà Tử Phàm nhìn sang bát của cô, rồi lại nhìn sang bát của mình.
“Tại sao của cô lại nhiều hơn của tôi ?”
“Tôi nấu, tất nhiên là phải ăn nhiều hơn anh rồi !”
Thế cũng hỏi !
“Còn có cải thảo” . Hà Tử Phàm vẫn nhìn chăm chăm vào bát của Bạch Thiên Di
Vẫn thói quen cũ, cô rất thích ăn cải thảo. Nhưng theo cô nhớ thì Hà Tử Phàm chẳng bao giờ ăn rau cả.
Vậy là anh hỏi:
“Đây là nhà của ai ?”
“Tất nhiên là của anh rồi !”. Cô khẳng định, không lẽ là của cô ?? ( dù rất muốn )
“Vậy ai là chủ nhà ?”
“Tất nhiên là anh rồi.”
Hôm nay anh bị thần kinh à ? À không, phải nói là anh lại lên cơn thần kinh à ?
“Thông minh lắm.”
“…” Anh nghĩ đầu cô chứa gì chứ ? Điều cơ bản ấy đứa trẻ lên ba cũng biết. Vậy là anh nói tiếp:
“Cô là khách ( chính xác là ở đợ ), tôi là chủ. Tôi lớn hơn cô, đương nhiên phải được nhiều hơn cô rồi.”
Nói rồi Hà Tử Phàm với tay đổi bát của mình lấy bát Bạch Thiên Di trước sự ngỡ ngàng của cô.
“Nhưng anh đâu có ăn cải thảo ??”. Cô xụ mặt, đưa tay ra giành lại bát của mình. Còn cái lý sự cùn kia ở đâu ra nữa chứ >__<
“Ăn rau tốt cho sức khỏe.”
“…” Vậy là cô buông tay…
Dù đầu óc cô không được tốt cho lắm nhưng cô vẫn nhớ chắc rằng Hà Tử Phàm không hề biết ăn rau, cứ như trẻ lên ba ấy, không ăn được rau cũng không ăn được cay…Cô không phải là người hay soi mói người khác nhưng thói quen kì quặc của Hà Tử Phàm thì lại khiến cô chú ý = =, nói chính xác có thể dùng hai chữ để miêu tả cô và anh mỗi khi tụ tập ăn uống. Chính là “đồng loại.”
Hồi đại học, mỗi khi tụ tập quanh nồi lẩu, Hà Tử Phàm luôn tỏ ra thái độ “có chết cũng không đụng vào”, vì thế rất ít khi nào nhìn thấy anh tham gia vào các hoạt động ăn uống các kiểu. Nếu không phải là cô và Lăng Minh Dực là một cặp thì chắc tất cả mọi người đều sẽ trêu cô và Hà Tử Phàm là một đôi trời sinh. Chỉ cần là lẩu thái thì cả hai sẽ chỉ ngồi im một chỗ uống nước và chỉ uống nước mà thôi.
Nhưng ít ra cô còn hơn anh ở chỗ cô thích ăn cải thảo và chỉ có thể ăn được cải thảo mà thôi (>3<)
Cô không thèm đôi co với anh nữa, cứ ôm lấy cục tức mà ăn mì thôi. Ngày mai là cuối tuần, cô phải tranh thủ ngủ cho sướng nữa chứ. À còn dắt Alexander đi dạo nữa chứ.
Nhưng mọi kế hoạch của Bạch Thiên Di đều bị phá sản vào ngày hôm sau.
Sáng sớm đã có người gõ cửa phòng cô. Bạch Thiên Di mặc kệ, vẫn chui rúc trong chăn, bó mình thật chặt vào, vậy là ngủ tiếp thôi ( : >)
Hừ hừ, sao cô lại cảm thấy nóng thế nhỉ ? Lại còn nặng nữa chứ @@...ừm ừm, nóng chết được. Bạch Thiên Di lấy tay sờ sờ trên lưng mình, nhám nhám, dài dài ? Cái gì thế nhỉ ? Vậy là cô kéo nó ra khỏi lưng mình, thì ra là Alexander. Dám trèo lên lưng mẹ à ? Vứt nó sang một bên, cô lại ngủ tiếp.
Hừ hừ, sao vẫn nóng thế này ? Nóng chết đi được ấy chứ ! Bạch Thiên Di bực mình ngồi bật dậy, máy điều hòa hỏng rồi sao ?
Vậy là cô nhìn thấy người đang đứng cạnh giường mình, tay đang cầm cái điều khiển điều hòa. Mặt cô đã đen thui rồi = =
“Cô ngủ quên.” Hà Tử Phàm tay cầm cái điều hòa vứt sang một bên.
“Tôi dậy muộn chứ không ngủ quên.” Bạch Thiên Di chối.
“Tôi và cô có hẹn.”
“Tôi nhớ mình chưa đồng ý.” Cô phản bác lại anh.
“Cô được quyền từ chối ?”
Chỉ tại cái lời hứa chết tiệt kia, cô đã quá xem thường anh rồi ><
“Sao tôi có thể từ chối được khi anh đang đứng trong phòng tôi, nhìn tủ quần áo của tôi kia chứ ?” Vả lại anh còn tắt luôn máy điều hòa còn gì (đây là nhà của Hà Tử Phàm ).
Ngồi dậy và nhanh chóng thay đồ, sau đó là diện kiến trước mặt ông chủ.
Cô ngái ngủ: “Chúng ta đi được chưa ?”
Hà Tử Phàm nhìn cô từ đầu đến cuối sau đó là lời vàng ngọc:
“Với bộ dạng của cô bây giờ ?”
Áo sơ mi kiểu ba lổ bên trong và quần jean. Vâng, áo sơ mi là quá nể mặt anh rồi đấy ! Cô gật gật đầu.
“Cô có thể nghiêm túc hơn ?” Anh sa sầm mặt
Cô lắc lắc đầu.
“Như thế này là quá nghiêm túc rồi.”
“Tôi nghĩ cô nên mặc đồng phục của công ty phát thì hay hơn.”
Lần này đến lượt cô sa sầm mặt. Thế ý anh nói tất cả quần áo của tôi chỉ có bộ đồng phục của anh phát cho mới là nghiêm chỉnh nhất thôi sao ?
“Tôi không thay.” Cô cương quyết không nhường.
Hà Tử Phàm im lặng một lúc. Anh nói: “tùy cô” rồi đi thẳng ra cửa. Sau đó còn không quên nhắc nhở:
“Nếu cô có bị nhầm là nhân viên hay đuổi ra ngoài cũng đường đừng nói là người của tôi nhé.”
Bạch Thiên Di trợn mắt nhìn anh. Ba chữ “người của tôi”có thể là do Bạch Thiên Di không để ý nên cô chỉ nghĩ thì ra cuối cùng là do bản thân anh sợ bị mất mặt mà thôi. Được rồi, cô sẽ cho anh mất mặt, mất mặt bảy bảy bốn chín lần, một trăm linh tám lần mất mặt để anh ta biết thế nào là lễ độ, đồ công tử “bột” ?!! ( Tôi nghĩ là công tử hành thì đúng hơn (=3=) Anh làm tôi cay mắt quá )
Vừa ra khỏi nhà đã thấy chiếc xe màu trắng tinh mới cóng đậu trước sân. Cô thật sự không thể định được giá tiền của nó kia mà, cô suýt khóc !__! ( Tôi thì khóc rồi đây TT_____TT ).
Tài xế mở cửa cho Hà Tử Phàm. Trong tư thế vô cùng lễ nghi, điệu bộ này khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cô ngồi phía sau với Hà Tử Phàm. Xe chạy bon bon trên đường, chẳng ai nói một lời nào, không khí ngột ngạt vô cùng. Vậy là cô cứ nhìn ra cửa kính xe, ngắm xe chạy…
Đột nhiên cô cảm thấy hình như Hà Tử Phàm đang nhìn cô chằm chằm. Cô xoay người lại chớp chớp mắt nhìn anh. Anh ta cứ nhìn cô mãi khiến cô không biết phải nhìn đi đâu, vậy là cô nhìn anh. Hai người cứ nhìn nhau như thế đến một phút O.O
Thế là cô đành mở miệng trước: “Mặt tôi dính gì à ? Tôi và anh nhìn nhau như thế cứ giống như kiểu một người sàm sỡ qua một người sàm sỡ lại, sàm sỡ nhau đến mức…”
“Chúng ta kết hôn đi. ”
"..."