Một ngày nọ, Diệp Mạt mới từ trong ổ chăn ấm áp chui cái đầu ra đã bị Huệ Ngạc bắt được. Nàng vừa thu xếp cho nha hoàn bố trí dụng cụ rửa mặt cùng với bữa sáng, vừa lấy một bộ quần áo mặc chỉnh tề cho Diệp Mạt.

Diệp Mạt ngáp một cái, nửa mê nửa tỉnh đôi mắt buồn ngủ thì thào than thở: “Huệ Ngạc, làm ơn cho ta ngủ tiếp một lát đi.” Nói xong thì đem cái đầu tiến sát tới Huệ Ngạc, cái trán dụi dụi trước ngực mềm mại của nàng, thật thoải mái a.

Huệ Ngạc bất đắc dĩ tươi cười, đỡ tiểu nha đầu đang dựa vào ngực của mình đứng lên, khuôn mặt khó nén sự vui vẻ: “Tiểu thư, cô quên rồi sao? Hôm nay các phu nhân muốn đi Lôi Sơn Tự tìm Tuệ Minh đại sư để xem ngày sinh tháng để cho cô cùng tiểu thế tử. Không phải hôm qua cô làm ầm ỹ muốn đi cùng sao, sao bây giờ lại đổi ý?”

Diệp Mạt vẫn còn đang trong giấc mộng ngọt ngào, chỉ sợ dù lúc này có mang cô đi bán cô cũng không biết. Chỉ thấy tiểu thư đang nhắm mắt rung đùi đắc ý thấp giọng nỉ non một tiếng, đột nhiên mạnh mẽ ngã xuống cái đệm giường mềm mạ. Quần áo vừa mới đưa tới đã bị tay nhỏ của Diệp Mạt đẩy ra.

“Xem ngày sinh tháng đẻ cái gì nha, không đi!”

Huệ Ngạc thấy Diệp Mạt nằm trở về trên giường thì có chút dở khóc dở cười. Quả nhiên là tâm tính trẻ con, hôm qua còn son sắt tuyên bố như thế mà hôm nay đã có thể quên. Nhưng mà nếu lúc này để cô nằm ngủ, lát nữa tỉnh lại thấy đại phu nhân, Hầu gia phu nhân cùng tiểu thế tử đều đã đi, chỉ sợ cô lại làm ầm ĩ.

Rút cái váy bị Diệp Mạt kéo vào chăn, sau đó Huệ Ngạc giả vờ quay đầu nhìn phía cửa giả đò hô: “Ai nha, tiểu thế tử hôm nay đến thật sớm, đến nhìn Ngũ tiểu thư của chúng ta sao?”

Việc này căn bản là việc người lớn lừa con nít ba tuổi, nhưng Diệp Mạt cũng không phải là con nít ba tuổi thật sự. Chỉ nghe từ trong ổ chăn phát ra tiếng khịt mũi, lập tức vang lên một giọng mềm mại: “Huệ Ngạc, lần sau đổi chiêu nào mới hơn đi, chỉ sợ hắn còn ngủ trễ hơn cả ta, hơn nữa khi tính khí khi rời giường rất xấu…Chậc chậc…”

Huệ Ngạc không khỏi giật mình bởi khẩu khí già dặn của Diệp Mạt, một lúc lâu mới phản ứng lại, dùng tay ôm lấy bé gái nhỏ trên giường: “Xem ra Tiểu Mạt Mạt của chúng ta đã tỉnh nha, vậy mau mặc quần áo qua gọi tiểu thế tử rời giường đi.”

Diệp Mạt để Huệ Ngạc ôm ấp trong chốc lát mới không cam lòng mà mở to mắt. Một đôi mắt đầy hơi nước chớp chớp lung linh, lông mi dày đậm phản chiếu một bóng tối trên khuôn mặt. Cái miệng phấn hồng chu lên biểu hiện sự bất mãn, quai hàm phình ra đầy thịt, cả người thật đáng yêu. Mặc dù nói như thế nhưng cũng có thể nhìn ra ở thân thể kia một ít đường cong mỹ diệu. Tuổi nhỏ nhưng đã có vẻ đẹp như thế, đủ thấy sự ưu ái của ông trời dành cho cô.

Diệp Mạt rời khỏi phòng trong, mới qua giờ Dần, bên ngoài vẫn thắp đèn lồng chưa thấy ánh mặt trời. Đợi đến sau khi cô chậm rì rì ăn xong đến sân của Diệp Chân thị thì cũng đã đến giờ Mẹo, mặt trời đã chiếu trắng bụng.

Nhưng mà điều làm cô bất ngờ chính là Diệp phủ xưa nay vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt đông vui. Diệp Chân thị được Thục Lan đỡ đi ra, thấy Huệ Ngạc ôm Diệp Mạt đứng ở cửa thì bước chân vội vàng hơn.

Diệp Chân thị ôm Diệp Mạt từ trong tay Huệ Ngạc qua, vội vàng dùng áo choàng bao lấy thân hình nhỏ nhắn của Diệp Mạt, đôi mày nhăn lại thể hiện chút tức giận: “Trời vẫn còn lạnh, sao lại để ngũ tiểu thư ăn mặc mỏng manh thế này, Huệ Ngạc, xem ra càng ngày ngươi càng hồ đồ.”

Thân mình Huệ Ngạc chấn động lập tức quỳ gối xuống, Diệp Mạt vội vàng vì nàng mà cầu xin Diệp Chân thị: “Mẫu thân, Huệ Ngạc vốn là muốn mang áo choàng cho con, nhưng chính con ngại phiền phức nên không mặc.”

Tiếp xúc một khoảng thời gian, Diệp Mạt càng ngày thêm gần gũi với nha hoàn Huệ Ngạc ở bên cạnh, chỉ là có một việc mà cô suy nghĩ đã lâu vẫn không thể lí giải.

Nghe nói Huệ Ngạc vốn dĩ là nha hoàn hồi môn của Diệp Tam phu nhân, cũng chính là chị em ruột với Diệp Chân thị, rất được Diệp tam phu nhân sủng ái. Vị phu nhân kia sau đó khó sinh mà qua đời, Diệp Chân thị liền mang nàng vào viện của mình. Chăm sóc Diệp Thanh Xuyên hai năm, sau đó gọi nàng đến bên cạnh mình làm đại nha hoàn.

Hơn nữa Huệ Ngạc luôn ôn hòa lễ phép, ai gặp nàng cũng có chút tình cảm, trong phủ không ít người có quan hệ tốt với nàng, có thể nói các mối nhân duyên rất tốt đẹp.

Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, chỉ trong một đêm nàng đã mất đi sự sủng ái của đại phu nhân, thậm chí còn có lần bị điều đến phòng giặt quần áo. Nhưng mà cuối cùng lại về chăm sóc cho Diệp Mạt, xem ra việc này có khúc mắc gì đó,

Nhưng có một điều Diệp Mạt rất rõ ràng, chính là mẫu thân của cô, chủ mẫu của Diệp gia cho dù rất xem thường Huệ Ngạc nhưng vẫn không động đến nàng, hoặc có thể nói là không thể động vào.

Diệp Mạt từng nói bóng nói gió hỏi qua nàng, tiếc rằng mỗi khi nói đến vấn đề này, nàng chỉ im lặng không dám nói ra nửa tiếng. Nhìn tình hình như thế, Diệp Mạt cũng không có biện pháp, cuối cùng phải từ bỏ ý định. Khi nào Diệp Chân làm khó nàng thì giúp đỡ nàng một chút.

Diệp Mạt theo chân Diệp Chân thị trở ra sân, trước cửa đã có một cái kiệu. Kiệu đi xuyên qua vườn mai của Diệp Chân thị, lòng vòng khúc khuỷu hồi lâu, cuối cùng đi qua mái vòm của một tòa nhà màu trắng, lúc này mới đến hoa viên ở trước nhà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play