Gia đinh tên Diệp Xuân bước lên trước vài bước, quỳ gối trước mặt Diệp Hoắc, bắt đầu kể lại một “sự thật” khác.
Giờ mẹo sáng sớm hôm nay, hắn đến nhà xí sau bếp đi tiểu. Vì hôm nay có hỉ sự trong phủ nên hầu như mọi ăn xin trong thành đều tập trung ở cửa sau của Diệp phủ, mà ở phòng bếp thì càng đông. Điều này hắn cũng biết, chỉ là có điều khiến hắn thấy kỳ quái, rõ ràng là yến tiệc sắp bắt đầu mà lại chưa thấy một tên ăn xin nào đến.
Hắn tò mò ra ngoài vài bước, đã thấy có hai người chạy từ trong ra.Hắn tò mò ra bên ngoài đầu đi rồi vài bước, đã thấy có hai cái kêu hoa chính ra bên ngoài đầu chạy . Nhân trong lòng nghi hoặc, liền ngăn cản kia hai người, hỏi hay không có chuyện gì.
Hai tên kia cũng chối tới chối lui, mãi đến khi Diệp Xuân đưa ra mấy cái bánh bao mới nói sự thật. Vốn dĩ bá vương nổi danh đầu đường Lại Tam có chuyện tốt giao cho họ, chỉ cần mặc quần áo phù hợp rồi làm việc mà hắn giao cho thì có thể quang minh chính đại vào ngồi ăn uống trong tiệc rượu và xem hát.
Chuyện tốt như vậy những người này sao có thể không làm. Diệp Xuân cũng không phải ngốc, lúc này thấy có chuyện gì đó bất thường, lập tức tra hỏi Lại Tam muốn họ làm chuyện gì, trong đó một người muốn nói còn một người thì ngăn lại không cho nói. Người bị ngăn dĩ nhiên không phục, thẳng thắn ồn ào nói ra: “Trong thành này có ai là không biết thanh danh của vị Ngũ Diệp tiểu thư lan xa, có gì mà không thể nói, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện mà.”
Diệp Xuân càng nghĩ càng thấy quái dị, đang chuẩn bị đi bẩm báo mọi chuyện với quản sự thì lại bị sai đến kho rượu ở ngoại ô để chuyển rượu về, đợi đến lúc hắn về thì tiền viện đã náo loạn rồi.
Tên bá vương Lại Tam kia giả dạng thành ăn mày tung lời đồn về Diệp Mạt cùng Diệp phủ vô cùng khó nghe ở yến tiệc. Cũng may sự việc chưa nghiêm trọng đã được Diệp gia ngăn lại. Liếc mắt một cái đã biết, một tên lưu manh vô lại vì tiền vì cái ăn mà không sợ trời không sợ đất, nhưng không thể nghĩ ra chuyện sâu xa như thế này được, sau đó vẫn có điều mờ ám.
Trên thực tế trận náo loạn hôm nay cũng chỉ có hai đến ba mươi khách mời, nhưng tất cả đều là thân thuộc với hai nhà Diệp Trình. Lại Tam là lấy tiền làm việc, đến tột cùng là ai muốn bày ra thế cục rối rắm thế này, hơn nữa lại chọn một người không tài giỏi như thế.
Tên Lại Tam kia nổi tiếng là tham tiền nhưng sợ chết, Trình Duẫn Chi làm quan phụ mẫu địa phương mới đưa ra mấy hình cụ tra khảo hắn đã không đánh mà khai hết, người đứng sau lưng sai khiến chính là anh ruột của Tứ di nương — Tần An Lâm.
Vốn dĩ Tầm An Lâm cùng Lại Tam là hai huynh đệ đầu đường xó chợ, sau đó muội muội Tần An Lâm được gả vào Diệp gia làm Tứ di nương nên hắn trở thành chưởng quản quầy gạo ở phía nam thành của Diệp gia. Ngày ấy hắn nghe muội muội mình kể lể những sự nhục nhã phải chịu đựng trong phủ nên sinh ra ác tâm, cố ý trong lúc Diệp gia có chuyện mừng muốn làm ầm ĩ một phen, bất đắc dĩ hắn không thể tự mình ra mặt nên liền tìm huynh đệ Lại Tam.
Kể từ đó, mọi chuyện đã rõ ràng. Tứ di nương ghi hận với Diệp Chân thị, truyền tin tức Trình Tề Lễ qua đêm trong phòng Diệp Mạt ra ngoài. Sau đó tìm một nha hoàn nhiều chuyện trong phủ rồi cho nàng ta tiền để nàng ta tung tin đồn. Một ngày, huynh trưởng làm chưởng quản quầy gạo của Diệp gia đến thăm, liền kể lể mọi bất mãn cho hắn nghe. Huynh trưởng rất tức giận, tuyên bố muốn cho Diệp Chân thị cùng nữ nhi của bà một bài học. Vì thế hắn tìm huynh đệ Lại Tam của mình, rồi tìm thêm mười tên ăn xin, trong ngày mừng của Diệp gia tung tin đồn với ý vũ nhục danh dự Diệp Mạt, phá hỏng thanh danh của Diệp gia, để cho Diệp Chân thị một bài học.
Nhìn ở bên ngoài, sự việc chính là như thế. Nghe người ta kể lể kỹ càng như thế thì người ngu ngốc thậm chí là đầu óc không dùng được cũng có thể phân tích mọi chuyện rõ ràng.
Diệp Mạt ngơ ngác nghe mấy người dưới kia kể lại, mỗi lúc cô lại thấy lạnh như băng. Cô không biết những người này nói câu nào là thật câu nào là giả, nhưng cô có thể xác định, con búp bê kia không phải Tứ di nương làm ra, những người ở đây không biết, thực ra đây chỉ là con búp bê cầu trời nắng.
Bàn tay sờ lên mái tóc dài của mình, tầm mắt nhìn đoạn tóc trên sàn kia. Suy nghĩ lại lần nữa, kia căn bản không phải là tóc của cô, đoạn tóc kia rõ ràng là dùng kéo cắt xuống, mà tóc của cô vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, không thiếu chỗ nào cả.
Nhìn mọi thứ trước mặt, Tứ di nương chỉ có thể đứng yên tại chỗ. Giọng khóc thét đã sớm khàn khàn, nàng chỉ sai người tung tin đồn xuống dưới, nhưng nàng không có làm búp bê nguyền rủa người ta càng không có cùng huynh trưởng tính kế làm hỏng việc vui hôm nay.