Lâm Giản hôn Trần Hoài không bao lâu thì nhận thấy người anh toả hơi nóng hừng hực. Lâm Giản không chú tâm, nghỉ nửa chừng lấy hơi rồi lại muốn tiếp tục. Anh lại đứng dậy muốn rời đi.
“Anh đi đâu?” cô giở trò ăn vạ ôm chặt cổ anh không cho rời đi.
“Nhà tắm.”
“Chi?”
“Tắm rửa.”
“Vừa hay em cũng muốn tắm, anh ôm em đi đi.” Lâm Giản dõng dạc yêu cầu, hiếm có lúc Trần Hoài đỏ mặt, đây đúng là chuyện lạ có thật mà.
Trần Hoài: …
Anh không ngờ Lâm Giản lại chủ động hơn anh mong đợi.
Nhưng sau trận chiến đêm qua, anh chỉ lấy khăn lông lau qua người cho cô, tắm rửa cũng không có gì sai. Trần Hoài nghĩ vậy thì bế cô lên đi vào nhà tắm.
Trần Hoài đặt cô vào bồn tắm, mở nước ấm cho cô.
“Lấy cho em chai màu trắng, chai màu hồng với chai màu xanh lá cây.” Lâm Giản biết Trần Hoài không biết những chai lọ đó là gì, cô nói màu sắc để anh lấy cho đúng.
Nước ấm dập dềnh, cảm giác nóng rát nơi đó cũng dịu đi.
Trần Hoài giúp cô chuẩn bị rồi thì định ra ngoài, Lâm Giản đã kéo anh lại: “Không phải anh muốn vô tắm sao?”
“Anh nhớ ra đã tắm rồi.” Trần Hoài nhìn thoáng qua làn da trắng nõn của cô được nước ấm thấm ướt, hầu kết không tự chủ được mà trượt lên xuống, anh dời mắt đi, tránh cho mình lại bị dục vọng quấy rối.
“Vậy tắm lại cùng em lần nữa.” Lâm Giản dứt khoát. Cô đương nhiên biết khả năng tự chủ của anh người bình thường không thể sánh được, nhưng anh càng kiềm chế thì cô càng buồn cười, cố tình chọn lúc này mà trêu chọc anh.
“Bồn tắm nhỏ lắm.”
“Đâu có?” Lâm Giản lẩm bẩm.
“Tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Anh tắm chung với em đi mà.” Lâm Giản không tha, “Chẳng lẽ sợ lực kiềm chế của anh không đủ sao?” Cô nở nụ cười ranh mãnh.
Trần Hoài bắt gặp ánh mắt mang đầy ý xấu của cô, anh nhanh chóng cởi áo, giơ chân bước vào.
Nước đang gần đầy bồn tắm ngay tức khắc trào ra ngoài hơn một nửa.
Trần Hoài ngồi vào, ấn bừa vào một chai ban nãy mà anh vừa lấy ra tay, xoa xoa cho nổi bọt rồi xoa loạn lên người cô.
“Đây là dầu gội đầu.” Cô nói vẻ ghét bỏ.
Trần Hoài bôi đống bọt đó lên người mình, ấn chai khác, lại xoa cho có bọt rồi bôi lên người cô.
“Sữa rửa mặt.” Cô lại lầm bầm.
Trần Hoài không để ý tới cô, lòng bàn tay đầy bọt của anh rời khỏi vai cô. Cô bỗng tiến đến gần, ngồi hẳn lên người anh, hai người đối diện nhau, nước ấm lay động.
Cô sờ từ vùng bụng bằng phẳng rắn chắc của anh hướng lên trên, tay cô chạm đến nơi nào, cơ bắp trên người anh rắn đanh lại.
“Mấy vết sẹo này là do những lần huấn luyện trước đây của anh mà có à?” Cô từ eo anh đi lên đến lưng, vừa lúc chạm vào một vết sẹo dài, hơi nhô lên, cô nhẹ nhàng vuốt ve hỏi.
Bị lòng bàn tay ấm áp của cô chạm đến, hơi thở anh đã nóng bỏng.
“Tắm rửa đàng hoàng.” Anh lặp lại mang ý cảnh cáo, “Còn không sợ đau hả?” Anh đột ngột ôm lấy cô, bàn tay to đặt trên lưng cô. Cô bị anh ôm chặt, đùi hơi tách ra, cảm giác đau truyền tới, nhưng nhờ vậy mà lại ngoan ngoãn hơn.
Trần Hoài cho là cô đã biết chừng mực, đang định đứng dậy rời đi, cô bỗng đưa tay xuống nước, “Em giúp anh.” Cô ghé vào tai anh nói nhỏ.
Tối hôm qua anh chưa được thoả mãn, cô biết.
Trần Hoài không từ chối.
Đi tắm rửa mà hai người ngược lại lại toát hết mồ hôi.
Nhất là Lâm Giản, sắc mặt ửng hồng, nhìn thần sắc tốt hơn rất nhiều.
Tắm xong, anh ôm cô ra sô pha nghỉ ngơi, còn anh thì vào bếp làm bữa sáng.
Trước khi Lâm Cương đi, anh đã đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, không lâu sau Trần Hoài đã làm xong bữa sáng.
Lâm Giản ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ.
Ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, tuy là chỗ đó vẫn còn hơi đau nhưng đi lại không có gì đáng ngại.
Trần Hoài sợ cô nhìn thấy thì lại ảnh hưởng tâm trạng, vì vậy chuyển bình đựng tro cốt Lâm Cương vào phòng ngủ phụ mà Lâm Cương thường ở. Lâm Giản không phản đối. Hai người ăn ý không nhắc đến việc Lâm Cương.
Ngay cả việc xử lý thủ tục bên đơn vị cũng là Trần Hoài giúp cô giải quyết.
Mấy ngày trước, Lâm Giản vì chuyện Đổng Tự và Lâm Cương liên tiếp qua đời bị đả kích nặng nề, người sụt cân gầy gò nhanh chóng, ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày thì tinh thần mới tốt hơn được một chút.
Cô ngủ trưa một giấc ngắn, khi cô dậy thì Cố Tự Giang đã đến nhà thăm cô.
Hôm nay Cố Tự Giang không mặc áo blouse trắng, mặc quần áo giản dị bình thường. Có thể thấy tình bạn giữa anh với Trần Hoài rất thân thiết.
Trần Hoài tự mình xuống bếp, mày mò ra một nồi cơm chiên nước tương, nhìn anh ân cần hiếm thấy, có vài phần chu đáo hiếu khách.
Lâm Giản lặng lẽ lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Hoài.
“Chỉ có nồi cơm chiên nước tương có đơn giản quá không? Trong tủ lạnh có nhiều đồ ăn, anh nấu thêm vài món đi. Hay là để em nấu? Nhưng mà sợ tài nấu nướng của em doạ anh ấy chạy mất.”
“Không sao đâu, cậu ta thích cơm chiên nước tương. Hồi nhỏ tụi anh thường ăn vậy, cậu ta nói lâu lắm rồi không được ăn, anh giúp cậu ta nhớ lại hương vị tuổi thơ.” Trần Hoài thản nhiên lên tiếng chứ không trả lời tin nhắn của cô.
Mặt Lâm Giản đỏ bừng lên.
May mà Cố Tự Giang không để tâm, ngược lại vô cùng hưởng thụ cúi đầu ăn cơm.
Lâm Giản thấy vậy cũng ăn thử, hoá ra lại ngon đến bất ngờ.
Cố Tự Giang có vẻ rảnh rỗi. Ăn xong thì ngồi nói chuyện phiếm với Trần Hoài, chủ yếu là nhắc mấy chuyện vui lúc hai người còn đi học. Nghe giọng điệu hai người thì biết cả hai đều là những tên đầu têu gây rối trong lớp. Hai người cùng nghịch ngợm gây sự, cùng bị phạt, đó là lý do sao mà hình thành nên tình chiến hữu thân thiết như thế.
Ai mà ngờ hai tên quỷ nghịch ngợm này lớn lên thì một thành bác sĩ chuyên trị bệnh tim cứu người, một người lại lựa chọn kiếp sống trong quân đội.
Hai người nói những chuyện thú vị trước đây, cô ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt tràn ngập vẻ khao khát, như thể cô cũng tự mình trải qua thời thơ ấu vô tư lự như Trần Hoài. Nhưng mà nếu hai người cùng nhau lớn lên, sẽ có những việc mà Cố Tự Giang biết rõ hơn cô.
Nói nửa chừng, Lâm Giản sợ Cố Tự Giang khát nên đứng dậy đi pha trà cho anh. Cô mang trà đến, khoé mắt vô tình lướt thấy tuýp kem mỡ để trong góc, mấy ngày nay cô tuân theo lời bác sĩ, sớm tối bôi một lần, có vẻ tác dụng tốt nên loại bệnh khó nói kia đúng thật là giảm bớt đi không ít.
“Bác sĩ nói sáng – tối bôi một lần, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.” Đầu Lâm Giản chợt hiện lên những lời Trần Hoài nói trước đó. Bác sĩ nói… Lâm Giản tự lặp lại lần nữa, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thảo nào Cố Tự Giang vừa tới đã hỏi cô có khoẻ không, cô còn tưởng là Cố Tự Giang hỏi chuyện đau lòng vì Lâm Cương đã tốt chưa, không lẽ anh hỏi chính là chuyện mình bị thương?
Lâm Giản ngẫm nghĩ, mặt bất giác đỏ bừng lên.
Loại chuyện thế này mà Trần Hoài cũng chạy tới hỏi Cố Tự Giang! Sau này làm sao cô có thể bình thản trò chuyện với Cố Tự Giang như bạn bè bình thường?
Lâm Giản nghĩ tới đó, trà đã pha xong nhưng mà cô xấu hổ không mang tới cho Cố Tự Giang mà lại đi vào phòng ngủ. Cô nhìn mình trong gương bàn trang điểm, má cô đã đỏ ửng.
Đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”.
Càng chột dạ đỏ mặt càng không thể ra ngoài gặp Cố Tự Giang.
Cũng không thể ở hoài trong này đến khi anh ấy ra về chứ. Lâm Giản sốt ruột, giơ tay quạt quạt lên mặt giống như làm vậy sẽ khiến mặt dịu mát đi, tĩnh tâm lại hơn.
“Em sao vậy?” Trần Hoài thấy Lâm Giản đi pha trà, sau đó lại vô phòng ngủ hơn 10 phút chưa ra, anh thấy lạ nên vào hỏi, “Bị cảm à?” Anh nhìn hai má cô đỏ bừng, cánh mũi rịn mồ hôi mịn, anh vừa nói vừa đưa tay sờ trán cô.
“Tại anh hết đó, thuốc mỡ kia có phải do Cố Tự Giang kê đơn không?” Lâm Giản trách móc.
“Mà sao?”
“Thiệt tình! Mất mặt muốn chết!” Lâm Giản đấm lên ngực anh một cái, lực rất mạnh làm anh hơi đau đau.
“Chuyện này có gì mà xấu hổ.” Trần Hoài không quan tâm tí nào, mạch não của anh khác hoàn toàn với Lâm Giản.
“Vậy còn không mất mặt hả!”
“Người đáng mất mặt là Cố Tự Giang, cậu ta nói cậu ta cả đống tuổi còn chưa có quan hệ lần nào. Không biết cụ thể tình huống chúng ta là thuộc loại nào.” Người nào đó nói xong còn cười xấu xa. Anh còn tưởng Lâm Giản có chuyện gì lớn, không ngờ Lâm Giản vì chuyện nhỏ này mà hỏi anh.
“Tình huống cụ thể? Anh còn nói tình huống cụ thể với anh ấy? Vậy mà anh cũng nghĩ ra được, chuyện vậy còn không xấu hổ nói với người khác!” Lâm Giản không rõ ràng, nghĩ Trần Hoài đã nói với Cố Tự Giang không ít chuyện đó, cô càng tức muốn hộc máu.
Cách thức làm cô bình tĩnh lại rất đơn giản, Trần Hoài nói xong thì ôm lấy cô, bàn tay từ vạt áo thun cô quen đường thuộc lối chui lên, cởi nút áo ngực sau lưng cô hết sức thành thạo.
“Đừng có động tay động chân! Cố Tự Giang đang ở bên ngoài!” Lâm Giản liếc nhìn cánh cửa chưa đóng kín, thì thào cảnh cáo. Một khi anh không yên phận thì cô lập tức bị anh làm dời sự chú ý đi.
“Yên tâm, phương diện này cậu ta rất hiểu chuyện, không tới quấy rầy.” Trần Hoài vừa dứt lời, lòng bàn tay đã nắm lấy phần tròn trịa mềm mại của cô xoa nắn. Lâm Giản bị lòng bàn tay anh trêu đùa tê dại, gần như muốn bật ra thành tiếng, anh đã dự đoán trước mà hôn cô, làm cô nuốt ngược lại tiếng động nhỏ vụn của mình.
Đúng thật là anh hôn cô đến nghẹt thở thì buông ra. Cô há miệng thở dốc, không rảnh mà mắng anh nữa.
“Anh mau ra ngoài đi, nếu không anh ấy còn tưởng chúng ta trong phòng mờ ám việc gì nữa.” Lâm Giản đẩy Trần Hoài.
“Tốt hơn rồi sao?” Trần Hoài nói, một tay còn không rảnh rỗi mà đi từ bụng cô xuống thấp hơn chút, không có ý tốt mà bóp nhẹ một cái, ý tứ rõ ràng.
“Tốt hơn nhiều rồi. Anh mau ra ngoài tiếp Cố Tự Giang đi.” Lâm Giản tiếp tục giục, không suy nghĩ kỹ chuyện anh quan tâm nhất.
“Vậy là tốt rồi.” Anh có vẻ rất hài lòng câu trả lời của cô, đột nhiên nóng lòng, “Thời gian này đúng là phải tới giờ sinh hoạt ban đêm, một tên độc thân như cậu ta thì không thể hiểu được tầm quan trọng sinh hoạt vợ chồng ban đêm. Để anh ra đuổi cậu ta về.” Trần Hoài đường hoàng nói xong mới hoàn toàn rút tay về, quay người, nhìn dáng vẻ như thật sự định ra ngoài đuổi Cố Tự Giang ra khỏi nhà.
“Cái gì mà kêu anh đi đuổi anh ấy? Anh đúng là…” Lâm Giản lại trách móc, nhưng mà vừa rồi cô bị Trần Hoài làm cho quần áo xộc xệch, hơi thở rối loạn, không thể ra ngoài ngay được. Lâm Giản trách thì trách, nhưng vẫn nhanh chóng sửa sang lại quần áo, sau đó tới bàn trang điểm rút miếng khăn ướt lau mặt, bảo đảm mình trở lại bình thường rồi mới ra ngoài phòng khách lại.
Cứ ở lì trong phòng thì không được lịch sự.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vậy, Trần Hoài đã tiễn Cố Tự Giang ra tới cửa.
“Gấp gì vậy chứ? Ít ra phải để tôi chào chị dâu chứ.” Cố Tự Giang thấy Lâm Giản ra tới, ho khan thật mạnh.
“Lát nữa chị dâu cậu có việc quan trọng phải làm, không cần chào tạm biệt.” Trần Hoài không hề khách sáo, điển hình của việc “ăn cháo đá bát”, “Sau này tới ăn chực nhớ phải tới sớm một chút, buổi tối tụi tôi rất bận.”
Lâm Giản nóng bừng mặt mũi, những việc muốn hỏi Cố Tự Giang đều quên sạch. Nhưng mà cho dù cô còn nhớ thì có Trần Hoài ở đây, không phải thời cơ tốt để hỏi thăm.
“Dục.vọng.quá.độ.hại.thân, điều độ chút.” Cố Tự Giang liếc nhìn gương mặt Lâm Giản đỏ bừng, xấu xa vỗ vai Trần Hoài, giọng nhưng cố tình hạ thấp xuống nhưng mà thực tế lại để cho Lâm Giản nghe rõ.
Quả nhiên, Lâm Giản nghe xong thì bàn tay đang giả vờ bình tĩnh thu dọn ly đã run lên, đúng như anh dự đoán.
“Yên tâm, cho dù hại thân thế nào cũng tốt hơn cậu không có đối tượng để hại.thân.” Trần Hoài cười tự mãn, mặt hiện vẻ khoe khoang.
Lâm Giản: …
Đôi bạn xấu này, cô thực sự phục rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT