Trần Hoài nghĩ Lâm Giản chỉ giận dỗi, dỗ dành vài câu chắc sẽ không sao nữa, nghĩ vậy thì ngồi thẳng dậy, dựa gần lại cô, “Giận thật à?” Trần Hoài nói rồi mặt dày đưa tay dò xét trong váy ngủ của cô, lòng bàn tay anh mới chạm đến người cô, cô đang ngồi khoanh chân lại đã vung chân đá thẳng vào anh, may mà anh đã nhanh nhẹn né ra xa.
Anh chưa nhụt chí, chọn thời cơ để tay trái lên vai cô, tay phải đặt lên eo cô, tay hơi dùng lực đẩy ngã cô nằm lại ra giường, nhưng anh đã dự phòng lót tay sau lưng cô nên lực nhìn mạnh mà Lâm Giản không bị đau.
Anh vẫn chắc chắn cô sẽ mau nguôi giận, cô bị ngã ra chưa kịp phản ứng lại thì anh đã áp người xuống. Cô muốn giơ chân ra đá, anh đã đè người xuống, tay dùng lực, cô bị áp chế không nhấc chân lên được.
“Ngồi dậy cho em!” Lâm Giản đã tức tới nghiến răng, tuy chỉ nói mấy chữ nhưng sức lực cả người vẫn muốn thoát khỏi gọng kềm của anh cho dù chỉ là mất công vô ích, cô nghẹn tới đỏ bừng mặt.
“Em không giận nữa thì anh sẽ dậy.” Trần Hoài không giỏi dỗ dành người khác. Anh thấy Lâm Giản không muốn nói chuyện với mình cho nên muốn đặt cô nằm xuống để nhìn anh, anh muốn cô hứa không giận nữa.
Một bụng lửa giận của cô còn chưa tính với anh, không có tâm trạng mà làm chuyện khác, nếu anh thật sự muốn cưỡng ép cô làm gì đó thì với khả năng của anh, cô không chống đỡ nổi.
“Vậy em nên nguôi giận đi chứ?” Trần Hoài cẩn thận thăm dò.
Cô không nói một tiếng, chẳng thèm trả lời anh.
Anh hiểu sai ý, cho là cô hết giận, nhớ chuyện đêm qua còn dang dở, Trần Hoài có ý nịnh nọt muốn hôn cô.
Anh tự cho là đúng, bày tỏ thái độ yếu thế cầu hòa.
Bị anh đè trên người lâu vậy, Lâm Giản đã hơi tức ngực, thở hổn hển, anh còn dám đổ dầu vào lửa, cơn giận Lâm Giản càng bốc cao.
“Có chịu dậy không?” Cô cảnh cáo lần nữa, đã có ý sẵn sàng đánh anh.
“Em không giận nữa thì anh dậy.” Anh còn muốn hôn cô, cô nghiêng đầu qua một bên, tay phải không bị giữ nữa giơ lên tát vào mặt anh.
Trần Hoài phản ứng rất nhanh, né được cái tát của cô không trúng mặt, nhưng cổ vẫn bị trúng. Có lẽ hôm qua lúc xuống núi cô bị gãy móng tay, chưa kịp cắt tỉa lại nên phần móng còn lại cực bén, cái tát cô trúng cổ anh ngay lập tức có cảm giác đau truyền tới, chắc đã rách da.
Lúc này Trần Hoài mới nhận ra cô chưa nguôi giận, không những vậy mà còn có vẻ tức giận hơn khi anh làm bậy.
Không ngờ cơn giận của phụ nữ khó dập tắt vậy.
Trần Hoài thấy sắc mặt cô thực sự nặng nề, thức thời ngồi dậy. Anh vừa mới nhổm người lên, Lâm Giản đã bật ngồi dậy, đi chân trần xuống đất, không muốn nhìn thấy vẻ vô liêm sỉ của anh nên cô bước vào nhà tắm, đóng cửa lại đánh rầm một tiếng.
Trần Hoài lần đầu nhìn thấy cô tức giận đến mức này, đúng là nằm ngoài dự đoán của anh. Anh biết Lâm Giản tránh mặt mình, anh không muốn miễn cưỡng cô nên đứng dậy, gõ cửa nhà tắm: “Anh về phòng, nếu em ngủ chưa đủ thì lại ngủ thêm lát nữa đi.”
Xác nhận Trần Hoài đã đi thật, Lâm Giản mới ra khỏi nhà tắm, cô đã rửa mặt qua nên nằm lại giường cũng không còn buồn ngủ.
Thật ra nếu anh nói năng đàng hoàng, nhận sai, bảo đảm sau này không lừa cô mà đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm thì cô đã hết giận.
Nhưng mà anh không làm vậy.
Anh thà giả vờ không biết gì mà chọc cười, ra vẻ cầu hòa yếu thế với cô chứ không muốn chính thức thật sự đảm bảo với cô.
Cô biết rõ ý định của anh nên vô cùng phiền muộn.
Lâm Giản nằm trên giường một giờ, Hà Đằng Long bên ngoài gọi cô đi ăn sáng.
“Tôi không đói! Không ăn đâu!” Lâm Giản trả lời.
“Không ăn sáng sao được? Chừa phần lại tí nữa lão Bộc hâm cho cô nhé?” Hà Đằng Long vẫn đứng bên ngoài nói.
“Hỉ, sao cậu về sớm vậy?” Phương Dương Vĩ ngạc nhiên.
“Đúng đó, bây giờ đâu có việc gì cần kíp, cậu về nhanh thế làm gì?” Hà Đằng Long tiếp lời.
“Bị thương nhẹ thôi mà, dưỡng bệnh mấy ngày thì không sao rồi.” Trong sân có tiếng Diêu Hỉ vọng tới, ngượng ngùng.
Lúc này Lâm Giản mới lục đục dậy thay quần áo đi ra ngoài. Thấy Diêu Hỉ đang chống nạng, có lẽ cậu chưa ăn sáng nên Hà Đằng Long với mấy người khác đang dìu cậu về phía nhà ăn.
“Hỉ, sao không ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa?” Lâm Giản ngạc nhiên.
“Em không sao.” Diêu Hỉ gãi đầu, cười hồn hậu.
“Ăn sáng trước đã!” Trương Diệu Tổ thúc giục, Lâm Giản cũng đi theo bọn họ đến nhà ăn.
Ngày hôm qua vội vã trèo đèo vượt suối, hôm nay dậy Lâm Giản đau nhức hết mình mẩy, giống như thời sinh viên thi chạy 800 mét. Tỉnh dậy là lo đối phó với Trần Hoài nên không phát hiện, giờ đi đường mới thấy người cứng đờ, đau nhức.
Khi đi lên bậc thang nhà ăn, Lâm Giản tự biết nhấc chân ngang qua, như vậy đầu gối đỡ cong, chân sẽ không đau quá.
“Cô sao vậy, sao mà còn khập khiễng hơn cả Diêu Hỉ vậy?” Phương Dương Vĩ ngồi ngoài cùng, thấy dáng đi Lâm Giản khó hiểu hỏi.
“Hôm qua tôi leo núi, ngủ một giấc dậy thành ra thế này.” Lâm Giản đáp.
“Àaa, ngủ một giấc thì thành ra vậy.” Phương Dương Vĩ nghiền ngẫm từng chữ một, mặt lộ ra nụ cười mờ ám, “Giấc ngủ này của cô coi bộ kịch liệt dữ!”
Lâm Giản nghe lời trêu chọc của Phương Dương Vĩ thì trừng mắt nhìn anh, may mà Trần Hoài từ bên ngoài vào nên Phương Dương Vĩ lập tức thu vẻ đùa cợt ban nãy, cố gắng nhịn cười đi múc cháo.
“Độii trưởng Trần.” Diêu Hỉ chào Trần Hoài.
“Về rồi à?” Trần Hoài đáp, khi anh đi tới, anh lấy chén đũa cho Lâm Giản trước. Lâm Giản làm như không thấy, đi tới chỗ đối diện ngồi cạnh Hà Đằng Long, cầm màn thầu lên ăn.
“Ủa, đội trưởng Trần, cổ anh sao vậy?” Diêu Hỉ ngồi đối diện Trần Hoài, húp mấy muỗng cháo thì thấy cổ Trần Hoài bị trầy, vết đỏ còn tươi nguyên như vết xước.
Diêu Hỉ chỉ định quan tâm Trần Hoài chứ không có ý gì khác, nhưng anh vừa lên tiếng thì mấy người kia đều ngẩng lên nhìn Trần Hoài, chỉ có Lâm Giản là nhìn móng tay mình bị gãy mà chưa cắt gọn lại, theo bản năng cuộn tay lại, không để móng tay lộ ra ngoài.
Hà Đằng Long, Phương Dương Vĩ và Trương Diệu Tổ hiểu ngay nhưng ngại Trần Hoài nên ba người cố gắng nín cười, nhưng đầu vai vẫn rung rung, để tránh việc bật cười, ba người cắm đầu ăn sáng.
“Em có thuốc mỡ, tí nữa đưa anh bôi.” Diêu Hỉ dặn dò như bà mẹ già.
“Tôi bị mèo hoang cào, không sao.” Trần Hoài nhìn Lâm Giản đang thờ ơ ngồi ở đối diện kia, hung thủ bình tĩnh hơn anh nghĩ. Anh giơ tay phải lên sờ vào chỗ bị trầy, không ngờ miệng vết thương khá dài.
“Không phải chứ, nhưng xung quanh đâu có ai nuôi mèo?” cung phản xạ của Diêu Hỉ luôn dài vậy, không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ trên bàn ăn, mặt mờ mịt hỏi tới cùng, “Nhưng mà sao anh không tránh đi mà để bị cào dữ vậy?”
“Đã bảo là mèo hoang mà, tính tình hung dữ.” Trần Hoài nhìn Lâm Giản chăm chăm, chậm rãi nói, ý tứ sâu xa: “Nhưng mà tôi thích – có dữ chút cũng không sao.”
Âm thanh cuối cùng của anh vừa rơi xuống, Lâm Giản đã đặt đũa xuống: “Tôi no rồi, mọi người từ từ ăn.” Nói rồi đứng dậy đi ra.
“Lâm Giản sao vậy? Hai người lại giận nhau?” Diêu Hỉ thấy mình rầu thúi ruột vì hai người này.
“Có phải vì hôm qua anh nói dối cô ấy không?” Trương Diệu Tổ thở dài cảm thán, “Anh không biết hôm qua cô ấy tìm tôi với dáng vẻ hùng hổ thế nào đâu, má ơi, đằng đằng sát khí rất khủng khiếp, lần sau còn vậy là tôi không sống nổi nữa. Phụ nữ đúng là khó chơi.”
Trần Hoài không phủ nhận, coi như là ngầm thừa nhận.
“Bình thường Lâm Giản không giận dỗi, anh có thể làm cô ấy giận đến mức này thì đúng là không dễ, chậc chậc…” Hà Đằng Long lắc đầu.
“Cổ bị trầy đau lắm không? Xem ra lửa giận cô ấy khá lớn à.” Phương Dương Vĩ ra vẻ quan tâm nhưng thật ra là vui vẻ khi người gặp họa.
“Đội trưởng Trần, sao anh còn không chạy theo dỗ chị ấy?” Diêu Hỉ thúc giục.
“Dỗ rồi.” Trần Hoài lời ít ý nhiều.
“Anh nhìn cách cô ấy đối xử xa cách vậy là biết ngay anh dỗ không đúng cách!” Hà Đằng Long nhắc nhở.
“Nhanh đi dỗ đi. Sắc mặt cô ấy nặng nề vậy làm tôi nổi da gà.” Trương Diệu Tổ phụ họa.
“Người là lão Trần chọc, cậu nổi cái gì mà nổi chứ?” Phương Dương Vĩ đá đểu.
“Dỗ sao đây?” Trần Hoài trước nay vẫn là người nói một không nói hai, giờ khiêm tốn thỉnh giáo.
“Cái này tôi rành nhất, mua mua mua!” Hà Đằng Long sợ thiên hạ không đủ loạn xúi giục.
“Ở vùng sâu vùng xa này mua cái gì mà mua? Lên mạng mua cũng không có nhân viên giao hàng!” Phương Dương Vĩ bác bỏ ý Hà Đằng Long.
“Phụ nữ thường thích cái gì?” Trần Hoài hỏi Diêu Hỉ. Diêu Hỉ có yêu rồi, dù ít nhưng dù sao vẫn hơn đám độc thân vạn năm này.
“Hoa, nhẫn hay dây chuyền gì đó.” Đột ngột trở thành đối tượng được Trần Hoài hỏi han, Diêu Hỉ mặt hết đen lại đỏ, vắt óc suy nghĩ.
“Ở đây cửa hàng hoa không có, nói gì tới cửa hàng trang sức, lấy đồ cậu nói đâu ra?” Trương Diệu Tổ không lạc quan về đề nghị của Diêu Hỉ.
“Cái đó thì dễ.” Trần Hoài đột nhiên đứng dậy đầy tự tin, hình như là có chủ định sẽ làm gì rồi.
Lâm Giản ăn chưa no đã quay về phòng.
Buổi chiều Trương Diệu Tổ chợt đến tìm cô, “Tôi đi ra ngoài tìm cây thuốc, cô đi không?”
“Tìm cây thuốc gì, để làm gì?” Lâm Giản ngạc nhiên.
“Khánh Khánh bị thương, tôi tìm một ít cây thuốc có bên này để miệng vết thương của nó mau lành hơn.”
“Vậy được, tôi đi với anh.” Sáng nay Lâm Giản mang thức ăn đến ổ cho Tây Môn Khánh, mặc dù nhìn nó ổn hơn hôm qua rất nhiều nhưng chân vẫn còn bị nẹp, không thể đi lại được. Lâm Giản cũng muốn sớm nhìn thấy Tây Môn Khánh đi lại tung tăng như trước nên gật đầu, theo Trương Diệu Tổ đi ra cửa.
Không có trèo đèo lội suối như Lâm Giản nghĩ, Trương Diệu Tổ dẫn cô đi tới khu vực dốc thoai thoải.
Đi hơn một giờ, qua khỏi con dốc, trước mặt cô hiện ra một biển hoa lớn rực rỡ. Trong ấn tượng của Lâm Giản, cao nguyên là sa mạc hoặc cát bay đá chạy, thậm chí không có rừng nguyên sinh với thảm thực vật tươi tốt, lần đầu tiên nhìn thấy biển hoa lộng lẫy như vậy cô không khỏi bàng hoàng.
“Cô ở đây chờ tôi, đừng đi xa, tôi đi một vòng xem sao đã.”
Cô đứng một mình chán nên đi đến gần biển hoa, giữa biển hoa có một con đường nhỏ do người tạo thành. Lâm Giản đi theo con đường nhỏ đến giữa rừng hoa, ngồi xuống chờ Trương Diệu Tổ. Trước mặt cô là những bông hoa dại không biết tên trải rộng cả khu vực, nhụy hoa vàng tươi, những cánh hoa hồng hồng nhiều sắc thái, sức sống bừng bừng, cực kỳ đẹp.
Lâm Giản ngồi không bao lâu thì nghe tiếng bước chân, “Diệu Tổ, anh đi nhanh vậy?” Lâm Giản quay đầu lại thì thấy một bóng hình quen thuộc. Cô hiểu ngay Trương Diệu Tổ bị người nào đó bày mưu đặt kế mà đưa cô đến đây.
Cô muốn bỏ đi, anh đã ngồi xuống cạnh cô, nhanh chóng tóm lấy eo cô giữ cô ngã xuống đất, ngã đúng lên cánh tay trái của anh.
“Rảnh rỗi!” Đã qua một ngày, lửa giận trong lòng Lâm Giản thực ra đã vơi đi một nửa, nhưng mà sĩ diện nên vẫn giữ vẻ lạnh như băng.
Cánh tay phải anh vòng qua ngực cô, giữ đầu vai cô lại. Cô bị anh đè không thể cử động hay đứng dậy nên đành nằm song song cạnh anh bên dưới những cành hoa.
“Em nghe đi.” Anh nói, giọng nghiêm túc.
Cô yên tĩnh lại, lắng nghe.
Anh thấy cô không chống cự, lực đè trên vai cô nhẹ đi, “Em có nghe được gì không?” anh hỏi, giọng rất nhẹ, mê hoặc lòng người.
Cô cố gắng giữ mình không phân tâm, nghiêm túc lắng nghe những âm thanh quanh mình. Đặc thù cao nguyên, tiếng gió vẫn khuấy động biển hoa bạt ngàn. Cơn gió lớn thổi qua, những cành hoa lại đứng thẳng lên như cũ, cùng âm thanh xào xạc rất nhẹ của những cành hoa đong đưa còn có mùi hương đặc trưng cỏ cây khiến người ngẩn ngơ.
“Gió”, cô thành thật.
Khí hậu ở đây có thể có một biển hoa không hợp với lẽ thường, cô tò mò, “Đây là hoa gì?”
“Hoa Cách tang.”
Lâm Giản nhìn lại biển hoa, cô từng nghe nói Cách tang có sức sống mãnh liệt, khí hậu khắc nghiệt cũng có thể thích ứng, xem ra danh xứng như thực.
Anh đang nằm cạnh cô giữa biển hoa, nhắm mắt tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn thấy mu bàn tay anh có rất nhiều vết trầy xước, dấu vết anh bám vào vách núi bị Bao Đỉnh dùng chân nghiến lên, miệng vết thương còn nguyên trạng thái cũ chưa kết vảy. Cô nghĩ thầm, vậy mà còn không biết bôi thuốc cho miệng vết thương mau lành hơn, chút tức giận cuối cùng bất giác biến mất lúc nào không hay.
“Em còn chưa nghe được sao?” Anh bỗng mở mắt ra.
“Nghe được gì? Chỉ có tiếng gió.”
“Anh nhớ em.”
Lần đầu tiên Lâm Giản nghe anh nói câu này, ngực nóng lên, người cứng đờ, nơi sâu thẳm trong tim lặng yên không tiếng động trầm xuống.
“Giản Giản, anh không thể lúc nào cũng ở bên em. Từ nay về sau em hãy nhớ, nếu nghe tiếng gió, tiếng cỏ cây lay động, đó là anh đang nhớ em.” Anh nói chậm rãi, nói xong chữ cuối cùng, anh hơi nghiêng người hôn cô.
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT