Chương 9: Ăn Trưa 1
Trong Dưỡng Tâm điện
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ hoa lệ.
Khói uốn lượn trên chiếc đỉnh đồng cổ kính tỏa ra mùi đàn hương, tiêu tán trong không khí thơm ngát.
Cảnh Tuyên đế rời khỏi ngự án đi tới trước mặt Cận Thiệu Khang. Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn xuống đầy vẻ cung kính.
– Thiệu Khang, trong lòng ngươi vẫn đang trách trẫm.
Cảnh Tuyên để nhẹ nhàng nói, giọng rất thân thiết.
Cận Thiệu Khang nghiêm túc trả lời:
– Thần không dám.
– Thiệu Khang, nơi này không có người, ngươi không cần câu nệ. Chúng ta là từ nhỏ cùng lớn lên, ta coi ngươi như chân tay của mình vậy.
Cận Thiệu Khang cúi đầu càng thấp:
– Thần thẹn không dám nhận.
Cảnh Tuyên đế cười khẽ:
– Ngươi từ nhỏ đến lớn đều như vậy, còn cổ hủ hơn cả phu tử, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy có gì là thú vị?
– Thần từ nhỏ được cha dạy dỗ, không dám khinh suất.
– Không dám khinh suất….
Giọng Cảnh Tuyên đế trầm xuống:
– Thế vết thương trên trán Tương Nhược Lan là thế nào?
Cận Thiệu Khang hơi ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên đế rồi lập tức cúi đầu:
– Thần biết tội.
Cảnh Tuyên đế lặng lẳng nhìn hắn một lúc, quay đầu đi, thở dài:
– Thôi thôi, lấy tính của ngươi, vết thương của nàng chắc không liên quan đến ngươi. Chuyện này là trẫm làm không thỏa đáng, trẫm làm khó ngươi.
Cận Thiệu Khang im lặng hồi lâu mới nói:
– Vết thương trên trán Tương tiểu thư quả thật là do thần gây ra. Thần lỡ tay đẩy nàng vào cạnh bàn nên mới thành như thế.
Cảnh Tuyên đế chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hồi lâu mới nói:
– Uy Vũ tướng quân là đại quốc công thần, trước khi lâm chung hắn đem nữ nhi duy nhất phó thác cho tiên đế. Bất kể thế nào, ngôi vị chính thất của Tương Nhược Lan không thể biến. Đây cũng là nguyên nhân trẫm không thể đáp ứng ngươi để Vu thị làm bình thê (tức là cũng là vợ). Chuyện còn lại, ngươi nên tự biết cách làm.
– Vâng.
Cảnh Tuyên đế chuyển đề tài, nhìn hắn cười nói:
– Trước kia chúng ta cùng luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Từ khi ngươi đi Nam Cương bình định nội loạn, ba năm này ta tìm khắp không có người hợp ý để cùng luyện tập. Cưỡi ngựa, bắn cung đều đã sa sút, thậm chí bắn tên còn thua trên tay Tương Nhược Lan… Thật vất vả ngươi mới quay lại, nhất định phải thường xuyên tiến cung cùng ta tập luyện.
– Thần tuân mệnh
Cảnh Tuyên đế cười một tiếng:
– Nếu không phải từ nhỏ đã lớn lên cùng ngươi, biết rõ ngươi nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức chết. Ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi mà xem ra còn già hơn ta. Hắn cười lắc đầu.
Lúc này, thái giám tiến vào báo Tương Nhược Lan và Vu Thu Nguyệt quay lại.
Nghe nói thân thể Thái hậu không khỏe, cự tuyệt gặp khách, Cảnh Tuyên đế trầm mặc hồi lâu rồi nói với Cận Thiệu Khang:
– Nếu đã vậy, ái khanh lui đi, trẫm còn phải đi xem thái hậu thế nào.
Cận Thiệu Khang thi lễ với hoàng đế rồi từ tốn rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Trở ra Dưỡng Tâm điện, Cận Thiệu Khang nhìn qua cửa sổ trạm hoa thấy bóng dáng Cảnh Tuyên đế, nhẹ thở dài, mắt nhìn xuống.
Hắn là bạn đọc sách cùng Cảnh Tuyên đế, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, tình cảm không phải bình thường. Nhưng từ sau khi Hoàng đế đăng cơ, hắn liền biết từ nay về sau mình không còn là bằng hữu với Cảnh Tuyên đế nữa. Hắn chỉ là một thần tử, cần tuân thủ bổn phận.
Cận Thiệu Khang mang theo hai vị phu nhân trở về An Viễn hầu phủ.
Sau khi trở về Vu Thu Nguyệt kể lại chuyện thái hậu cự tuyệt gặp mặt các nàng cho Cận Thiệu Khang nghe rồi nói:
– Lúc ấy sắc mặt tỷ tỷ rất khó coi, chắc hẳn trong lòng rất khó chịu.
Nói rồi lẳng lặng nhìn sắc mặt Cận Thiệu Khang (con chóa)
Cận Thiệu Khang khẽ hừ một tiếng rồi nhàn nhạt nói:
– Tự mình làm ra chuyện như vậy còn muốn ai giúp đỡ, đây là hậu quả mà nàng tự tung tự tác, còn trách ai?
Vu Thu Nguyệt nghe khẩu khí hắn trong lòng mừng rỡ. Xem ra, Tương Nhược Nam thật sự đã bị thái hậu thất sủng. Hôm nay, nàng ta đã không còn chỗ dựa, Hầu gia chán ghét nàng, nàng ta dựa vào gì mà đấu với mình.
Vị trí chủ mẫu của An Viễn hầu phủ của Tương thị rồi sẽ thuộc về nàng thôi.
Giữa trưa là bữa ăn đầu tiên khi tân nương vào cửa. Ở đây có phong tục, người vợ mới vào cửa, bữa ăn đầu tiên nhất định là cả nhà cùng ăn để tỏ sự hoan nghênh với tân nương.
Đến trước cửa, Hồng Hạnh nói với Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, nhớ kĩ phải để Vu di nương ở bên cạnh hầu hạ.
Vừa dứt lời thì Phương mụ mụ vội vàng nói:
– Tiểu thư đừng nghe Hồng Hạnh. Vu di nương là quý thiếp, Hầu gia sủng ái di nương. Người làm như vậy, Hầu gia và thái phu nhân sẽ không vui đâu.
Chuyện hôm nay thái hậu không chịu gặp Tương Nhược Nam đã khiến Phương mụ mụ rất lo lắng. Bây giờ nàng càng cẩn thận chỉ sợ tiểu thư đắc tội với người rước lấy phiền toái.
Hồng Hạnh ngẩng đầu nói với Phương mụ mụ:
– Mẫu thân, cần gì phải sợ. Quý thiếp cũng là thiếp. Chúng ta phải cho cả nhà thấy tiểu thư là chủ mẫu tương lai, nơi nào có tiểu thư thì Vu Thu Nguyệt kia chỉ có thể đứng hầu.
Phương mụ mụ không nhịn được mà nổi giận quát:
– Hồng Hạnh, tiểu thư chọc giận Hầu gia khiến Hầu gia chán ghét chắc ngươi mừng lắm.
Hồng Hạnh nghe những lời này mà ngây người. Đúng thế, Hầu gia chán ghét tiểu thư thì có gì tốt cho mình. Nàng đi theo tiểu thư về đây, tương lai không chừng sẽ là người của Hầu gia, chính là nếu tiểu thư khiến Hầu gia chán ghét chính mình cũng khó có cơ hội gặp Hầu gia…Mẫu thân đúng là chu đáo.
Nghĩ đến đây Hồng Hạnh vội vàng đổi giọng nói với Tương Nhược Nam:
– Tiểu thư, mẫu thân ta nói vẫn đúng, tiểu thư không nên cùng Hầu gia đối nghịch, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, coi như tiểu thư thí nàng ta đi.
Trong lòng Tương Nhược Nam lại có suy nghĩ khác. Buổi sáng nàng đã khiến thái phu nhân cùng Hầu gia mất hứng, nếu ăn cơm cũng khiến họ khó chịu chỉ sợ cuộc sống sau này của nàng sẽ thảm rồi. Người ta vẫn nói, mọi chuyện lưu lại một đường thì sau này ắt có chỗ dùng. Mình ở đây còn mơ mơ hồ hồ, không nên quá đáng.
Nghĩ vậy, trong lòng đã quyết định, bữa cơm này coi như nàng thưởng thức món ngon trong phủ Hầu gia. Chuyện của hắn để tự hắn làm. Con khỉ kia muốn để Vu di nương ngồi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng, để kệ hắn là được.
Nàng đã nghĩ như thế nhưng lại có một số kẻ đáng ghét buộc nàng phát hỏa….
Chương 10: Ăn Trưa 2Cơm trưa tại viện của thái phu nhân.
Tương Nhược Nam đến thì đã thấy Cận Thiệu Khang và Vu Thu Nguyệt ở đó rồi. Cận Thiệu Khang ngồi bên người thái phu nhân còn Vu Thu Nguyệt đứng sau thái phu nhân. Hai người đang vui vẻ nói chuyện cùng thái phu nhân mà thái phu nhân thì gật đầu lia lại, trên mặt đầy ý cười, ánh mắt nhu hòa.
Tương Nhược Nam thấy bình thường Cận Thiệu Khang khuôn mặt nghiêm khắc, môi mím chặt bộ dạng lạnh như băng, đến khi thấy nàng thì đầy vẻ chán ghét, nhìn Vu Thu Nguyệt thì có chút ấm áp nhưng cũng chẳng khác bình thường là mấy.
Nhưng bây giờ hắn lại mỉm cười cùng thái phu nhân, ánh mắt nhu hòa, sắc mặt cũng dễ coi hơn nhiều. Vốn dĩ khuôn mặt anh tuấn phi phàm thêm sự ấp ám nhu hòa mà tạo ra quang mang chói mắt. Làm những nha hoàn xung quanh nhìn thấy đều đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Khi Vu Thu Nguyệt nghiêng người nói chuyện thì hắn chăm chú nghe, không cười như trước mà chỉ nhàn nhạt, ánh mắt có chút thưởng thức có khi nhẹ nhàng gật đầu.
Giờ phút này, Tương Nhược Nam phát hiện ra ưu điểm duy nhất của hắn – hiếu thuận.
Tương Nhược Nam có thể khẳng định Hầu gia này nhất định là đứa con có hiếu.
Tương Nhược Nam từng nghe người ta nói những người hiếu thuận đều có nhân phẩm tốt. Xem ra những kẻ nói câu này chưa bao giờ gặp Cận Thiệu Khang nên mới nói như thế. Trên đời lại có loại người vừa là một đứa con hiếu thảo nhưng cũng vừa là một nam nhân tàn ác.
Tại sao lại nói vây? Vết thương trên trán nàng là chứng cứ tốt nhất. Nam nhân đánh phụ nữ thì sao coi là người tốt được.
Cận Thiệu Khang cùng thái phu nhân, xung quanh là Cận Yên Nhiên và phòng Triệu di thái thái (Cận Thiệu Đường và Vương thị), bọn họ đều ngồi cười nói. Tương Nhược Nam lại đặc biệt chú ý phía sau Cận Thiệu Khang có hai nữ tử tầm 20 tuổi. Một thanh tú, tươi cười nhàn tĩnh còn một mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp khéo léo, trang phục hai người này cũng khác nha hoàn. Không biết là người nào? Lúc này Cận Thiệu Khang nói gì đó khiến cả nhà cười ầm lên.
Từ xa nhìn bức tranh gia đình ấm áp hoàn mĩ nhưng chỉ là bức tranh này không có sự tồn tại của nàng.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, “nhà” và Tương Nhược Nam giống như không có duyên với nhau (thương tỷ quá)
Tương Nhược Nam nhìn bọn họ, trong mắt có chút buồn bã.
Người đầu tiên nhìn thấy Tương Nhược Nam là Vu Thu Nguyệt. Nàng ta đang bưng miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, gò má ửng đỏ, đẹp như phù dung, vẻ mặt đầy hạnh phúc. Vẻ hạnh phúc khiến Tương Nhược Nam có chút ghen ghét.
Vu Thu Nguyệt vừa nhìn thấy Tương Nhược Nam vội vàng lên tiếng:
– Tỷ tỷ.
Tất cả quay lại nhìn nàng, không hẹn mà cùng tắt ý cười. Cận Thiệu Khang lại bày ra bộ mặt nghiêm khắc mà vẻ mặt thái phu nhân cũng nhàn nhạt.
Thái phu nhân đứng lên nha hoàn Liễu Nguyệt vội đứng dậy đỡ bà, Cận Thiệu Khang đỡ bên kia bà giúp thái phu nhân đứng dậy. Eo bà hơi cứng, cau mày, vẻ mặt có chút thống khổ nhưng trong chốc lát thái độ lại bình thường, nhàn nhạt nói:
– Mọi người đã đến đông đủ, trước hết bái lạy tổ tông rồi đi ăn cơm.
Mọi người đều đi theo bà vào phía trong, không ai để ý Tương Nhược Nam. Cuối cùng chỉ có Vu Thu Nguyệt quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng cười nói:
– Tỷ tỷ sao còn không đi. Giọng nói có chút đắc ý.
Tương Nhược Nam mỉm cười đi theo, đến bên cạnh nàng nhẹ nhàng nói đủ để hai người nghe:
– Coi như ngươi biết lễ nghi, còn biết phải đi sau bản phu nhân.
Nói rồi không thèm nhìn đến nàng ta đi về phía trước.
Vu Thu Nguyệt vẻ mặt cứng đờ, hung hăng nhìn theo bóng lưng nàng rồi mới nhẫn nhịn theo sau.
Mọi người lạy tổ tiên xong, nha hoàn đã dọn cơm lên.
Đợi thái phu nhân và Hầu gia ngồi xuống thì mọi người mới ngồi. Hầu gia ngồi cạnh thái phu nhân, hai nữ tử lạ mặt kia đứng sau Hầu gia. Tương Nhược Nam ngồi bên cạnh Hầu gia còn Vu Thu Nguyệt ngồi bên dưới nàng. Cận gia quả nhiên không để Vu Thu Nguyệt hầu hạ, vị trí của nàng ta đã chuẩn bị tốt lắm.
Tương Nhược Nam đã suy nghĩ từ trước nên cũng không nói gì khiến Cận Thiệu Khang cùng Vu Thu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Tương Nhược Nam không để ý Cận Thiệu Khang bên cạnh mà chỉ chú ý đến bàn ăn.
Bàn làm bằng gỗ tử đàn, chính giữa là vòng tròn bạch ngọc điêu khắc bức tranh hồng mai. Trên bàn có mười mấy món ăn. Nào là bào ngư, sừng hươu, tay gấu…..tất cả mọi thứ đều ngon lành đẹp mắt. Chờ một chút, tay gấu Tương Nhược Nam chỉ nghe nói chứ chưa được ăn. Nhìn thấy tay gấu phì nộn trước mặt mà nước miếng nàng đã ứa ra.
Nàng hận không được nhanh chóng dùng bữa nhưng những người xung quanh đều chưa làm gì, Tương Nhược Nam vẫn còn có chút hiểu biết lễ nghi ăn uống, khống chế bản thân, nhìn bàn sơn hào hải vị kia mà nuốt nước miếng.
Lúc này thái phu nhân đột nhiên nói:
– Nhược Lan và Thu Nguyệt đã vào cửa Cận gia sau này sẽ thành người một nhà, hy vọng cả nhà có thể hòa thuận chung sống.
Bà hơi dừng lại rồi nói tiếp:
– Có ý kiến gì thì nói với ta không nên làm loạn nhà cửa. Nếu để phát sinh những chuyện khiến cả nhà không yên ổn thì đừng trách mẹ chồng này nghiêm khắc dùng gia pháp mà trị tội các người.
Tương Nhược Nam nháy mắt mấy cái, đây là hạ mã uy (hạ uy thế của người khác) chắc cũng không phải là Hồng môn yến chứ (bữa tiệc chết chóc)
Vu Thu Nguyệt hạ mi nhu thuận nói “vâng”, Tương Nhược Nam cũng nói “vâng”. Ánh mắt thái phu nhân nhàn nhạt quét qua hai người rồi “ừ” một tiếng.
Rồi lại nói tiếp:
– Hoa Thanh, Nhược Lâm.
Hai nữ tử lạ mặt phía sau Cận Thiệu Khang hơi tiến lên.
Thái phu nhân nhìn Tương Nhược Nam nói:
– Đây là hai nha hoàn hầu hạ Hầu gia nhiều năm vẫn chưa sĩ phòng (lập làm thiếp).
Tương Nhược Nam có chút không hiểu, Hồng Hạnh thấy thế nói nhỏ vào tai nàng: – là nha hoàn thông phòng của Hầu gia
Nha đầu thông phòng! Tương Nhược Nam thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lại còn hai cô vợ bé này nữa. Còn gì nữa không! Đi hết ra đây đi cho nàng nhìn một lần luôn.
Tương Nhược Nam nhìn Cận Thiệu Khang mà ánh mắt phun hỏa.
Hỗn đản, hỗn đản! Vợ còn chưa vào cửa đã có một đàn vợ bé. Tương Nhược Nam khóc không ra nước mắt. Sao nàng lại không may mà xuyên qua vào đúng thân thể này a.
Cận Thiệu Khang mặt vẫn lạnh lùng nghiêm khắc nhìn nàng một cái. Thấy nàng giận dữ cùng coi như không thấy.
Tương Nhược Nam bình tĩnh trở lại, nàng tức cái gì, chẳng lẽ định coi hắn là chồng chắc? Chờ vài ngày nữa nàng tìm được trí nhớ trong khối thân thể này, biết rõ tình huống rồi mới nghĩ cách ứng phó.
Nghĩ vậy Tương Nhược Nam bình tĩnh lại.
Nhược Lâm và Hoa Thanh tiến lên hành lễ với Tương Nhược Nam. Người mặt mày thanh tú là Hoa Thanh mà mắt ngọc mày ngài là Nhược Lâm. Bởi vì còn chưa sĩ phòng nên không có tư cách kính trà. Chỉ hành lễ theo chủ tớ.
Tương Nhược Nam nhìn qua Vu Thu Nguyệt thấy nàng ta dù sắc mặt cố gắng bình tình nhưng tay đã gắt gao vày vò chiếc khăn lụa rồi.
Tương Nhược Nam quay đầu nhếch mép cười, nàng không quan tâm, có quan tâm thì cũng chỉ có nàng ta này quan tâm mà thôi
Lúc này nha hoàn mang những chén trà lên.
Tương Nhược Nam không biết lễ nghi cổ đại nên cố ý đợi mọi người làm rồi mới làm theo. Thấy mọi người bưng trà lên uống thì cũng bưng chén trà bên cạnh uống một ngụm.
Trà mới uống vào một nửa đã có nha hoàn bưng chén khác đến bên cạnh, Tương Nhược Nam trơ mắt nhìn cả nhà nhổ nước trong miệng vào chén không, lúc này nàng mới hiểu đây là nước để súc miệng. Trong lòng loạn lên, mặt đỏ bừng.