Thái hậu nằm trên giường, nhắm hai mắt, nghe những lời này của Tương Nhược Lan cũng không để ý nhiều thuận miệng đáp:
– Đó là đương nhiên. Nếu hoàng đế lời nói trước sau bất nhất thì các quan bên dưới sẽ làm việc ra sao, thiên hạ đại loạn mất
Đạo lý này Tương Nhược Lan cũng hiểu nhưng là…
– Chẳng lẽ không có ngoại lệ? Một lần cũng chưa từng có? Nếu là tình huống đặc thù?
Thái hậu mở mắt ra, lộ ra thần sắc chú ý:
– Theo ta được biết, hoàng đế đều là nhất ngôn cửu đỉnh, những lời đã nói sẽ không thay đổi. Còn tình huống đặc thù thì cũng phải xem đó là tình huống gì, liên quan đến giang sơn xã tắc, bách tính lê dân, có lẽ cũng sẽ có ngoại lệ không biết chừng.
Giang sơn xã tắc, bách tính lê dân … Chuyện của nàng có liên quan gì đến hai cái này. Chẳng lẽ nói không thể hòa ly? Cả đời định sẵn là Hầu phu nhân? Tương Nhược Lan rất phiền não.
Bên kia, thái hậu đứng dậy, A Diệp vội bước lên mặc quần áo cho bà, thái hậu xoay người nhìn Nhược Lan, hỏi:
– Nhược Lan, sao đột nhiên hỏi chuyện này?
Tương Nhược Lan nhìn khuôn mặt từ ái của thái hậu mà rất muốn nói thật với bà, nói nàng hối hận rồi, không muốn ở chung với Cận Thiệu Khang. Nhưng lý trí lại gắt gao bưng miệng nàng lại, bởi vì nàng nghĩ đến nguyên nhân muốn rời đi quá vô lý, căn bản thái hậu sẽ không thể hiểu. Nàng không đoán trước được Thái hậu sẽ phản ứng ra sao. Nói tới nói lui, nàng cũng không phải là con ruột của bà, bà cũng sẽ không tiết chế mà dung túng nàng. Nàng vất vả lắm mới lại được Thái hậu sủng ái, không thể để mất đi nhanh chóng được.
– Không có gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
Tương Nhược Lan cúi đầu
Cạo gió cho Thái hậu xong, Tương Nhược Lan liền rời khỏi Từ trữ cung.
Tương Nhược Lan đi rồi, thái hậu nói với A Diệp:
– Đứa bé này có tâm sự
Sau đó lại hỏi:
– Nữ tử cùng vào cửa với Nhược Lan là người như thế nào? Đẹp hơn Nhược Lan?
A Diệp trả lời:
– Là con gái Vu đại nhân, nghe nói là xinh đẹp như hoa, thông thư đạt lý, ở kinh thành rất có tiếng tốt
Thái hậu thở dài:
– Nam tử đều là chú trọng bề ngoài, điều này có hại với Nhược Lan
Sau đó ánh mắt chợt lóe:
– Nhưng cũng không sợ Nhược Lan chịu khổ, nàng là nữ nhi của Uy vũ tướng quân, nếu Cận gia bọn họ làm khó nàng, đừng trách ai gia không nể mặt.
Thái hậu trầm tư một hồi, sau đó sai A Diệp một số chuyện. A Diệp nghe xong cười nói:
– Cứ như vậy, ai cũng không dám làm gì Nhược Lan tiểu thư.
Thái hậu thở dài một hơi:
– Nhưng ai gia cũng không thể giúp nàng giữ được trái tim phu quân…
– Sự sủng ái của Thái hậu đương nhiên quan trọng hơn việc An Viễn hầu yêu thích. A Diệp an ủi.
– Nhưng là ai gia có thể bảo vệ nàng bao lâu đây?
Ngày thứ hai, thái hậu phái người thưởng An Viễn hầu phu nhân cực lớn. Ngoại trừ châu báu, trang sức ra, còn khiến người khác cực chú ý chính là Thái hậu khâm thưởng cho kim cẩm y (áo lụa vàng). Mặc cẩm y này giống như Thái hậu tới, ngay cả thái phu nhân và An Viễn hầu cũng phải hành lễ với nàng. Đây là vinh sủng vô cùng. Gián tiếp cũng tăng lên địa vị Hầu phủ, không khí lúc này vui vẻ vô cùng. Đồng thời cũng càng ổn định địa vị của Tương Nhược Lan tại Hầu phủ.
Sau đó, thái phu nhân và Trương mụ mụ nhắc tới chuyện này:
– Đây là Thái hậu cảnh cáo ta
Bà yên lặng hồi lâu rồi nói:
– Hôm nay Hầu gia đã viên phòng với Nhược Lan, bắt đầu từ mai cho Vu di nương uống thuốc.
– Hy vọng Nhược Lan sẽ nhanh chóng có tin vui. Thái phu nhân nhẹ nhàng thở dài.
Sau năm ngày Cận Thiệu Khang viên phòng cùng Tương Nhược Lan, Vu Thu Nguyệt hao hết tâm sức mà nấu canh, buổi tối đợi Cận Thiệu Khang về phủ tự mình bưng đến thư phòng hắn, lời nói nhẹ nhàng sám hối, lại thề thốt.
– Hầu gia, ta biết sai rồi, ta chỉ là quá quan tâm Hầu gia! Cho nên mới ghen ghét tỷ tỷ có thể đường đường chánh chánh đích ở bên cạnh Hầu gia. Còn ta vĩnh viễn chỉ có thể đứng sau hai người, Hầu gia trong lòng ta rất khó chịu.
– Ta cứ nghĩ rằng như vậy sẽ khiến cho ngươi chán ghét tỷ tỷ, có thể chú ý đến ta một chút, ta đã làm chuyện thật ngu xuẩn.
– Nhưng là những lời tỷ tỷ nói hoàn toàn khiến ta thức tỉnh, ta mới hiểu được ta sai như thế nào. Bất kể ra sao, tỷ tỷ cũng là chính thất, ta có suy nghĩ như vậy thật sự không nên. Sau này ta cũng không ghen ghét nữa, ta chỉ cần có thể thấy Hầu gia là tốt rồi.
Vu Thu Nguyệt mắt đầy lệ nói xong, cuối cùng ngẩng đầu lê mang hoa vũ nhìn Cận Thiệu Khang, nhu nhược, yếu đuối.
– Hầu gia, ngươi có thể tha thứ Thu Nguyệt? Nếu ngươi không thể tha thứ Thu Nguyệt, Thu Nguyệt sống cũng không còn nghĩa lí gì…?
Vu Thu Nguyệt biểu diễn một phen cũng không hẳn kích động nhu tình của Cận Thiệu Khang. Nhưng nàng là thê thiếp của mình, đã gả cho mình, không phạm phải sai lầm lớn, chẳng lẽ mình cứ lạnh nhạt với nàng.
Lúc này, Cận Thiệu Khang nhớ ra Tương Nhược Lan nói:
“Nữ tử thấy chồng mình cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ không ai là không ghen ghét đố kị…”
Vu Thu Nguyệt ghen ghét, nàng đương nhiên cũng sẽ ghen ghét
Nhưng Vu Thu Nguyệt có thể nhẫn sao nàng lại không thể? Không thể quá dung túng nàng, nếu không, sau này nhà sẽ không được yên.
Đêm đó, Cận Thiệu Khang đi cẩm tú viên.
Ngày thứ hai, Vu Thu Nguyệt tỉnh dậy, đang tự trang điểm trước gương, nhớ ra cảnh đêm qua, khóe miệng cười đắc ý.
Chỉ cần để cho nàng sinh con trước Tương Nhược Lan, kết quả cuối cùng thế nào cũng chưa nhất định? Thái hậu? Thái hậu có thể trường mệnh bách tuế?
Lúc này, Trương mụ mụ bưng một bát sứ thanh hoa đến.
Bát tỏa hơi nghi ngút, tản mát ra mùi thuốc rất nặng.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt thay đổi, nàng từ từ bước lên, hai mắt nhìn chằm chằm cái bát:
– Đó…… Đó là cái gì?
Trương mụ mụ đặt bát xuống trước mặt Vu Thu Nguyệt cười nói:
– Là thái phu nhân sai lão nô bưng tới, di nương nhân lúc còn nóng uống đi!
Vu Thu Nguyệt nhìn bát thuốc đen ngòm, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng đương nhiên biết nó là cái gì. Uống nó, cho dù mỗi ngày Hầu gia tới đây thì mình cũng không thể có thai. Một loại hận ý như rắn độc bò khắp lòng nàng.
Tại sao, ngươi đã cướp đi mọi thứ của ta lại còn muốn bức bách ta. Ngươi ỷ vào thái hậu sủng ái, có thể coi thường ta sao? Tương Nhược Lan, ta sẽ không để yên cho ngươi.
– Di nương, ta khuyên người uống đi…. Sau nửa năm vẫn còn cơ hội. Trương mụ mụ hòa nhã nói.
Nhưng đến lúc đó Tương Nhược Lan đã có trưởng tử, cơ hội đó thì có ích gì.
Tay Vu Thu Nguyệt gắt gao nắm chặt xiêm y, các đốt ngón tay trắng bệch, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng nàng không thể thấy đau.
Nàng không thể phản kháng, nếu không, nàng sẽ mất đi thái phu nhân, sẽ mất đi Hầu gia!
Nàng cúi đầu, bưng bát, trước mặt Trương mụ mụ uống một hơi cạn sạch, Trương mụ mụ hài lòng cười, quay về phục mệnh.
Trương mụ mụ chân trước vừa đi, Vu Thu Nguyệt lập tức móc họng cố hết sức ói hết ra chậu gỗ.
Sắc mặt Vu Thu Nguyệt tái nhợt, cả người là mồ hôi, vịn lên giá gỗ thở hổn hển, hai mắt đáng sợ.
Tương Nhược Lan, ngươi không đạp ngã được ta đâu! Những gì thuộc về ta, ta sẽ lấy lại hết.