Cẩm tú viên
Vu Thu Nguyệt mặc bộ váy lụa mỏng trắng như tuyết khiến những đường con trên cơ thể nàng đều lộ rõ. Tóc đen xõa ra không cài bất kì trang sức gì nhưng lại càng khiến nàng trông mềm mại, xinh đẹp.
Nàng nửa nằm trên giường, tư thế nhu mị nhất, khẽ nhắm mắt chờ Cận Thiệu Khang đến. Nàng muốn để hắn thấy sự nhu nhược này mà yêu thương. Tương Nhược Lan trước mặt thái phu nhân tát nàng mà không bị trừng phạt, xem ra thái phu nhân đã bắt đầu nghi ngờ nàng. Lúc này nàng phải nắm chặt Hầu gia mới được
Lúc này, cửa “cót két” một tiếng được đẩy ra, sau đó Lệ Châu đi vào. Vu Thu Nguyệt mở mắt thấy là nàng liền hỏi:
– Hầu gia?
Lệ Châu cúi đầu sợ sệt trả lời:
– Hầu gia…Hầu gia đến Tùng Hương viện ăn cơm cùng thái phu nhân sau trở về Sở thiên các…
– Cái gì?
Vu Thu Nguyệt cả kinh bật dậy, quần áo lăng loạn, tóc dài rối tung nhìn qua rất chật vật. Nhưng bây giờ nàng bất chấp, đôi mắt xinh đẹp mở to đầy sợ hãi.
Hầu gia sao lại không tới thăm ta? Hắn không thể không biết chuyện hôm nay! Hắn biết rõ ta bị thương tại sao không đến xem? Chẳng lẽ….sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, chẳng lẽ hắn tin lời bát phụ kia, bắt đầu nghi ngờ ta?
Lệ Châu đứng bên thấy nàng phát run hỏi:
– Di nương, người sao vậy?
Tâm tình Vu Thu Nguyệt phiền chán, cầm gối trúc trên giường ném xuống đất, Lệ Châu sợ hãi đến mềm nhũn vội quỳ xuống, trong mắt rưng rưng ánh lệ.
Vu Thu Nguyệt chỉ vào nàng cả giận nói:
– Ngươi còn khóc được. Nhất định là ngươi làm lộ ra sơ hở mới khiến thái phu nhân không tin ta. Ngươi còn nghĩ đến việc hầu hạ ca ca ta sao, ta nói cho ngươi, cửa cũng không có đâu.
Lệ Châu cả kinh vội lê đến trước mặt Vu Thu Nguyệt, ôm chân nàng:
– Di nương, rõ ràng người đã đáp ứng ta, người nói chỉ cần ta giúp người….
– Câm miệng!
Vu Thu Nguyệt một cước đá văng nàng ra, nhẹ quát:
– Nếu ngươi còn dám nhắc tới chuyện này nữa, ta đem bán ngươi đi.
Lệ Châu quỳ rạp trên mặt đất khóc, cũng không dám nói thêm nửa chữ.
Thu đường viện
Vốn Tương Nhược Lan đã chuẩn bị sẵn, nếu thái phu nhân dùng gia pháp với nàng, nàng nhất định không khuất phục. Nhưng đợi đến lúc mặt trời lặn xuống núi cũng không thấy chuyện gì. Ánh Tuyết đi tới trước mặt nàng nói:
– Phu nhân, hẳn là không có việc gì rồi!
Tương Nhược Lan cũng biết không có việc gì nữa nhưng chỉ là nàng có chút không hiểu, chẳng lẽ chuyện cứ thế mà qua? Bỏ qua chuyện bị bỏng không nói, nàng thực sự tát Vu Thu Nguyệt, cho dù thái phu nhân không để ý thì con khỉ kia…. Nàng đánh bảo bối của hắn mà hắn cũng không để ý? Suy nghĩ của những người cổ lỗ này lúc cong lúc thẳng, nàng đúng là không đoán được.
Bất kể thế nào, chỉ cần các ngươi không đến làm khó ta, ta cần gì nghĩ các ngươi nghĩ gì!
Trong lòng lén lút thở dài một hơi, việc hôm nay, toàn là nhờ ý khí nhất thời. Cẩn thận nghĩ lại, nếu nàng thật sự đánh người chấp hành gia pháp mà thái phu nhân sai tới, hậu quả thật khó đoán! Dù sao những chuyện xấu của Vu Thu Nguyệt nàng cũng không có chứng cứ nhưng nàng tát Vu Thu Nguyệt thì nhiều người đều thấy.
Hôm nay nàng đã là dâu con Cận gia thì có thể đi đâu? Đã không có ai cho nàng chỗ dựa rồi, thật sự lại còn đắc tội với thái phu nhân thì sau này còn có thể sống trong Hầu phủ sao?
Chuyện này cứ lặng lẽ qua đi cũng tốt. ít nhất Vu Thu Nguyệt thấy mình tát nàng, thái phu nhân cũng không trừng phạt mình, sau này sẽ không có gan làm càn nữa….
Hầu phủ này, chỉ cần Vu Thu Nguyệt không gây phiền phức cho nàng, con khỉ kia không đến tìm nàng phiền toái thì tốt rồi. Chỉ là, cả đời này cũng không biết thế nào là yêu…
Ai, thật sự là đáng tiếc, nàng vẫn chưa bao giờ thử qua cảm giác khi yêu….
Đáng chết cái gì là Hoàng thượng tứ hôn!
Tương Nhược Lan cả đêm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm giác phải bám chặt cây đại thụ thái phu nhân. Cho nên sáng sớm hôm sau, nàng theo lệ thường đến thỉnh an thái phu nhân.
Nàng đi vào phòng thái phu nhân, nhìn bà đang trang điểm, giọng nói đáng thương:
– Mẫu thân
Sau đó cúi đầu như đang xấu hổ.
Thái phu nhân thấy nàng tới, trong lòng cao hứng nhưng lại cũng tức nàng hôm qua làm càn trước mặt bà, cố ý làm mặt lạnh, không để ý đến nàng.
Tương Nhược Lan nói:
– Con dâu lỗ mãng, vẫn xin mẫu thân trách phạt!
Thái phu nhân lúc này mới quay đầu lại, nhìn nàng nói:
– Ngươi cũng biết là lỗ mãng? Bây giờ ngươi đã là nhất phẩm phu nhân, tính tình nóng nảy phải sửa đi. Nếu không, vốn ngươi không sai cũng thành sai!
Tương Nhược Lan trong lòng khẽ động, nói như vậy, thái phu nhân thật sự tin nàng!
Nàng trong lòng nhảy lên, vội vàng đi tới bên người thái phu nhân, trùng hợp lúc này Liễu Nguyệt đã chải đầu cho thái phu nhân xong, lui về phía sau. Tương Nhược Lan vội nhảy vào chỗ trống này, vừa bóp bóp vai thái phu nhân, vừa nhỏ nhẹ nói:
– Mẫu thân, con lúc đó không lo lắng được nhiều như vậy. Con cũng biết Hầu gia thích nàng nên không làm khó nàng. Ngay cả sân của nàng con cũng không bước đến. Nhưng quy củ là quy củ, con bảo nàng đến vấn an con có gì sai, vậy mà nàng lại làm như thế để vu hãm con, con sao chịu nổi sự tức giận đó. Nhất thời không nhịn được mới đánh nàng. Con không hề có ý không tôn kính mẫu thân!
Thái phu nhân được Tương Nhược Lan bóp vai rất thoải mái, lại thấy nàng nhỏ nhẹ nói nên cũng thấy có lí, bà xoay người, nhìn Tương Nhược Lan cười nói:
– Ngươi biết sai rồi là tốt rồi!
Tiếp theo nhíu mày:
– Về phần Thu Nguyệt…
Tương Nhược Lan vội vàng nói tiếp:
– Con đang muốn thỉnh cầu thái phu nhân, Vu di nương có thương tích, nàng lại là người Hầu gia thích, chuyện lần này cho dù là …
Chuyện lần này căn bản là không rõ ràng. Vu Thu Nguyệt là khúc thịt trong lòng con khỉ kia, lại bị thương, chắc thái phu nhân sẽ không phạt nàng ta, đã như vậy không bằng nàng thuận theo ý bà lại tỏ được sự độ lượng của mình.
Thái phu nhân có chút bất ngờ nhìn nàng, bà còn tưởng rằng Nhược Lan sẽ yêu cầu bà trừng phạt Thu Nguyệt, không nghĩ tới nàng lại hiểu chuyện như vậy! Có thể thấy được nàng thật sự là thích con mình, cho nên mới ủy khất mà cầu toàn để con vui vẻ.
Trong lòng thái phu nhân không khỏi dâng lên một chút thương xót.
Kỳ thật bà cũng không định nghiêm trị Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt là nữ nhi Vu gia, trên người lại bị thương, vạn nhất dùng gia pháp mà không chịu được xảy ra chuyện thì cũng không dễ mà ăn nói với Vu gia.
– Cũng không thể cứ bỏ qua như vậy, phải làm cho nàng biết thu liễm mới được, như vậy đi, ta bắt nàng sao 100 lần kinh Phật, khấu trừ nửa tiền tháng này của nàng.
Trừng phạt này đúng là không đau không ngứa….Tương Nhược Lan nói thầm trong lòng nhưng ngoài mặt tươi cười:
– Tạ ơn mẫu thân.
Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, bảo nàng cùng mình dùng bữa sáng.
Đang ăn, Liễu Nguyệt đột nhiên tiến đến bẩm báo:
– Thái phu nhân, trong cung người đến
Thái phu nhân ngẩng đầu
– Là ai?
Lúc này, một cung nữ mặc cung trang màu mật ong đi tới, bước đi ưu nhã, khí độ thong dong
Tương Nhược Lan nhìn bà, chậm rãi đứng lên, trong chốc lát, nàng như thấy mùa xuân!
– Diệp cô cô!