Chương 3: Dâng Trà 1
Kiếp trước nàng đã xem qua không ít tiểu thuyết, Tv nên đương nhiên biết dâng trà là chuyện gì. Tân nương ngày thứ hai phải dâng trà với cha mẹ chồng, cha mẹ chồng sẽ đưa tân nương hồng bao, tỏ vẻ tiếp nhận, hoan nghênh tân nương vào cửa.
Thái phu nhân an bài nàng không cần kính trà có vẻ là tốt với nàng nhưng dường như vẫn còn dụng ý bên trong?
Tương Nhược Nam lập tức nhớ đến đôi nam nữ đêm qua.
Vừa nãy nghe Hồng Hạnh nói, nàng cùng quý thiếp kia là cùng một ngày vào cửa, chẳng lẽ hôm nay kính trà quý thiếp kia cũng có mặt? Thái phu nhân an bài như vậy là không muốn quý thiếp kia bị chính phòng chèn ép sao?
Nhà này sao lại thiên vị quý thiếp kia như vậy? Nữ tử kia rốt cục lai lịch như thế nào?
Tương Nhược Nam âm thầm suy nghĩ
Cùng lúc đó, sắc mặt Phương mụ mụ cũng không lấy gì làm tốt. Ngày hôm qua động phòng đã gạt tiểu thư sang một bên, hôm nay kính trà cũng ngăn trở tiểu thư? Một nhà Hầu gia đối với tiểu thư thật sự là không ưa thích sâu như vậy?
Có điều cũng không trách bọn họ tức giận, cách làm của tiểu thư thật sự….
Phương mụ mụ thầm than thở, trên mặt vẻ ưu tư càng lúc càng sâu.
Hồng Hạnh lại có vẻ mặt phẫn nộ như muốn nói cái gì nhưng nhìn tiểu thư một chút lại không dám mở miệng.
Trương mụ mụ vẫn cười tươi đem tất cả sắc mặt mọi người thu vào trong mắt, bên cạnh là Lưu mụ mụ vẻ mặt có chút khinh thị.
Vẻ mặt khinh thị của Lưu mụ mụ khiến Tương Nhược Nam có chút bị kích thích. Kiếp trước nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt này.
Không muốn để nàng đi, nàng càng muốn đi.
Mặc dù không biết sau này mình sẽ như thế nào nhưng nàng ở chỗ này một ngày thì phải làm tốt bổn phận một ngày. Vị trí của nàng là chánh thê không thể để người khác tùy tiện đè đầu cưỡi cổ được.
Tối hôm qua đã đủ dọa người, hôm nay kính trà còn không đến sẽ chẳng phải khiến mọi người chê cười.
Hứ, nàng dễ bị coi thường vậy sao!
Ngay lập tức Tương Nhược Nam đứng dậy nhìn Trương mụ mụ cười nói:
– Mẫu thân mặc dù quan tâm thương yêu con dâu, nhưng con dâu không thể không hiểu chuyện như vậy. Làm gì có chuyện mới vào cửa ngày đầu tiên đã không kính trà với lão phu nhân. Nếu truyền ra không phải để người ta chê cười Hầu phủ chúng ta quy củ không nghiêm.
Nàng cũng không nhìn sắc mặt Trương mụ mụ, quay đầu sai Hồng Hạnh:
– Hồng Hạnh nhanh lên, giúp ta chuẩn bị không nên để chậm trễ thời gian.
Trương mụ mụ ngẩn ra, nàng vốn đinh ninh vị phu nhân này sẽ tức giận, nói lời oán hận. Như vậy, vạn nhất chuyện này đến tai Thái Hậu, Hầu phủ có thể nói là quan tâm đến phu nhân nhưng lại chịu oán thán, Thái hậu cũng không thể nói gì. Nhưng lại không nghĩ tới vị “bát phụ” nổi danh này lại nói được lí lẽ sắc bén, khiến các nàng không thể chống đỡ.
Trương Lưu hai vị nhất thời ngây ngốc, Phương mụ mụ mặt đầy vui mừng nói:
– Phu nhân đừng vội, giờ vẫn còn sớm, đừng gấp
Tiểu thư đã hiểu chuyện như vậy nhất định là phu nhân trên trời có linh, bảo vệ tiểu thư.
Hồng Hạnh vội sai bảo nha hoàn lấy nước rửa mặt, chuẩn bị quần áo.
Trương Lưu hai vị nhìn nhau, Trương mụ mụ cười nói với Tương Nhược Nam:
– Đã như vậy để ta quay về nói lại với Lão phu nhân.
Tương Nhược Nam vừa để mặc nha hoàn giúp nàng thay quần áo vừa cười khanh khách nói với Trương mụ mụ:
– Hai vị mụ mụ đi thong thả.
Phương mụ mụ sai một tiểu nha hoàn tiễn hai người nọ.
Hai vị mụ mụ vừa rời khỏi liền nhỏ giọng thì thầm. Trương mụ mụ nói:
– Phu nhân mới nhìn giống như là một người biết lễ nghĩa, hình như tin đồn không đúng a…
Lưu mụ mụ cười lạnh:
– Cái này chỉ sợ là mụ mụ đã nhầm. Biết lễ…. Hừ, nếu thật sự biết lễ lại trước mặt bao nhiêu người bắt Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, làm hại thiếu gia nhà chúng ta phải lấy một bát phụ làm chính thê, nếu thật là biết lễ nghĩa sao bên cạnh có loại nha đầu làm càn như thế. Chủ sao tớ đấy thôi.
Trương mụ mụ gật đầu:
– Nói cũng đúng, nếu Hồng Hạnh mà là người của phủ chúng ta e rằng đã sớm bị đuổi ra.
Nói xong trong mắt lộ vẻ tàn khốc:
– Lại còn dám trước mặt chúng ta diễu võ dương oai, để xem, một ngày nào đó ta sẽ thu thập nha đầu này
Lúc này, Lưu mụ mụ nhíu mày, mặt vẻ ưu phiền:
– Chính là Hoàng thượng tứ hôn mà hầu gia lại lãnh lạc tân phu nhân, chỉ sợ Hoàng thượng trách phạt.
Trương mụ mụ cười híp mắt, nhìn bốn phía không ai, mới khẽ thì thầm vào tai Lưu mụ mụ:
– Cái này ngươi không biết, bát phụ này ban đầu là phải lấy Hoàng thượng nhưng lại khiến Hoàng thượng chán ghét. Chính vì nàng coi trọng Hầu gia nên mới bắt Hoàng thượng tứ hôn. Hoàng thượng cầu còn không được nên mới ném củ khoai nóng này sang tay Hầu gia. Hoàng thượng cùng Hầu gia quan hệ vốn rất tốt, Hầu gia vô cớ bị vạ lây, ngươi nói xem Hoàng thượng có dám trách phạt không. Nếu không cũng không đồng ý Hầu gia một này cùng cưới Vu gia tiểu thư, chỉ cần cam đoan vị trí của phu nhân, không làm hao tổn mặt mũi Hoàng thượng, Hoàng thượng quản nhiều chuyện thế để làm gì?
Lưu mụ mụ cười:
– Nói có lý, đây là bát phụ kia tự làm tự chịu, Vu gia tiểu thư cùng Hầu gia vốn sớm quen biết, nàng dung mạo như tiên, tài hoa hơn người, bát phụ kia sao có thể so sánh? Nàng ta cả đời đừng nghĩ có thể thay đổi chuyện đó.
– Đúng vậy
Hai người cười nói đi về phía Tùng Hương viện.
Trong Thu Đường viện.
Lúc này Tương Nhược Nam được bọn nha hoàn giúp thay quần áo, kiều diễm ướt át trông rất sống động, áo đỏ thêu mẫu đơn, quần vàng trông thập phần hoa mỹ.
Nhưng Tương Nhược Nam lại không có tâm tư thưởng thức quần áo hoa lệ này, nàng nhìn khuôn mặt trong gương mà ngẩn người.
Trong gương đồng bóng láng phản chiếu khuôn mặt của nàng.
Đôi mày cá tính xếch lên, đôi mắt thật ra cũng khá xinh đẹp, hắc bạch phân minh, đồng tử đen láy. Mũi không cao nhưng cũng không quá tẹt, môi đầy đặn nhưng không khéo léo. So với tiêu chuẩn đôi môi anh đào của thời cổ đại này thì tật sự không đẹp chút nào.
Nhưng làm nàng khó tiếp nhận nhất chính là da dẻ của nàng, thân thể này chừng 16, 17 tuổi đáng lẽ phải là lúc da dẻ đẹp nhất, nhưng da nàng vừa đen vừa thô thế này thì thật là….
Tương Nhược Nam che mày, trong đầu nhớ lại bộ dạng của nữ tử hôm qua, da dẻ như sương tuyết. Nàng hơi hơi hiểu vì sao Hầu gia không muốn cùng thân thể này động phòng….
– Tiểu thư, để Hồng Hạnh giúp ngươi trang điểm thật xinh đẹp, quyết không để thua con hồ ly tinh kia. Hồng Hạnh kéo tay Tương Nhược Nam, lấy hộp phấn trên bàn bắt đầu trang điểm cho nàng.
Tương Nhược Nam trước mắt mù mịt phấn trắng, mùi phấn nồng gay. Hồng Hạnh lại lấy son bôi bôi vẽ vẽ lên mặt nàng, xong xuôi hài lòng kéo nàng đến trước gương đồng thưởng thức.
Hồng Hạnh nhìn Tương Nhược Nam qua gương cười:
– Tiểu thư, như vậy được không?
Tương Nhược Nam vừa nhìn thiếu chút ngã xỉu. Mẹ ơi. Phấn dày một thước, hai má hồng hồng như mông khỉ, chẳng khác gì geisha Nhật Bản.
Tương Nhược Nam tức giận nhìn Hồng Hạnh, chẳng lẽ nha đầu này muốn nàng đem bộ dạng này đi dọa chết người.
Cao minh, cách trả thù này thật cao minh.
– Mang chậu nước đến đây, ta muốn rửa mặt
Để tự mình làm còn tốt hơn
– Tiểu thư, phấn không đủ trắng, môi chưa đủ hồng sao…
Hồng Hạnh bên cạnh lải nhải.
Tương Nhược Nam lườm nàng, không thể nhẫn nhịn:
– Hồng Hạnh đem đồ ăn đến đây cho ta.
Tốt nhất là đem nàng ta rời xa một chút cho tai được thanh tĩnh.
Hồng Hạnh bỏ đi rồi, Phương mụ mụ vội chạy lại
– Tiểu thư, Hầu phủ bây giờ vẫn là do Lão phu nhân quản lý, tiểu thư ngàn vạn lần không được vô lễ với lão phu nhân. Nếu Lão phu nhân có nói gì khiến người không thích nghe người cố gắng nhẫn nại một chút. Tiểu thư bây giờ đã là vợ người ta không còn là tiểu thư của Tương phủ nữa. Giọng nói cẩn thận lộ ra sự quan tâm.
Chương 4: Dâng Trà 2Tương Nhược Nam nhìn sang Phương mụ mụ, vẻ mặt bà hiện rõ sự quan tâm. Tương Nhược Nam cảm nhận được sự chân thành yêu thương liền nói:
– Mụ mụ yên tâm, ta biết phải làm thế nào.
Phương mụ mụ thở dài, ánh mắt vui mừng cười nói:
– Mọi người vẫn nói con gái lấy chồng rồi thì tự nhiên sẽ hiểu chuyện, ta trước còn không tin, bây giờ mới tin. Tiểu thư, chúng ta mới đến quả có phải chịu chút ủy khuất, tạm thời hãy cứ nhẫn đi. Từ từ, cho đến khi bọn họ nhận ra những điểm tốt của người tự nhiên sẽ dung nạp người.
Tương Nhược Nam quay đầu không nói gì nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ. Đó là còn xem là ủy khuất gì, một bên nhẫn nại chẳng phải sẽ càng để người ta làm càn, đè đầu cưỡi cổ sao. Xem ra Hồng Hạnh nói cũng đúng, Phương mụ mụ quá mềm yếu.
Vừa lúc Hồng Hạnh bưng đồ ăn đi vào, nghe thấy hai người nói chuyện liền đi đến nói:
– Mẫu thân, theo đạo lí, tiểu thư chúng ta gả vào Hầu phủ thành Hầu phủ phu nhân là chủ mẫu của Hầu phủ, cái nhà này phải theo tiểu thư mới đúng.
Vừa nói vừa bày đồ ăn sáng trước mặt Tương Nhược Nam.
Cháo nhẹ hương vị ngọt ngào khiến người ta hận không nuốt ngay cả đầu lưỡi vào cùng. Kiếp trước có lần nàng đã được đến nhà hàng năm sao ăn, khi đó còn tưởng hương vị đã là tuyệt nhất nhưng so với bữa sáng trong Hầu phủ thì còn thua xa. Không hổ là nhà quyền quý ở cổ đại, đối với ẩm thực cũng có nghiên cứu sâu như vậy.
Tương Nhược Nam hài lòng.
Bên kia Phương mụ mụ nghe vậy liền nhìn ra ngoài một chút thấy không có ai mới yên lòng, quay đầu gõ đầu Hồng Hạnh, nghiêm mặt nói:
– Hồng Hạnh, còn con nữa, bất kể lúc nào con nói chuyện cũng không suy nghĩ, đừng mang phiền phức cho tiểu thư nữa. tiểu thư vừa mới vào cửa cái gì cũng không hiểu sao có thể làm chủ, hơn nữa, lại đoạt đi quyền hành trên thái lão phu nhân, nói vậy mà nghe được sao? Không được để người khác biết mà nghi ngờ, đề phòng chúng ta. Chuyện này đừng có nhắc lại nữa!
Hồng Hạnh là đại nha hoàn bên người tiểu thư, bình thường đi theo tiểu thư cũng rất bá đạo nhưng tiểu thư ít khi nói nàng. Nhưng hôm nay trước mặt nhiều người lại nghiêm khắc giáo huấn nàng trong lòng đã có chút không thoải mái lại nghe mẫu thân nói như vậy, bèn đáp:
– Dù sao con nói cái gì cũng không đúng. Nói rồi xoay người lao ra khỏi phòng
Phương mụ mụ nhìn nàng mà tức giận vô cùng, quay lại nói với Tương Nhược Nam, giọng nói nghẹn ngào:
– Tiểu thư, ta biết người còn nể mặt ta nên mới xem Hồng Hạnh như tỷ muội. Cũng tại ta chẳng biết dạy dỗ mới dưỡng nó thành đứa chẳng biết trời cao đất dày như thế này. Ta thật sự thấy hổ thẹn với người, thẹn với tướng quân, phu nhân. Nói rồi nước mắt lại ứa ra.
Tương Nhược Nam hơi đau đầu an ủi Phương mụ mụ vài câu. Mắt nhìn theo hướng Hồng Hạnh vừa rời đi nghĩ thầm. Nếu nàng thật sự phải ở lại chốn này thì phải tìm biện pháp để Hồng Hạnh thu liễm tính tình lại, nếu không bên người có nha hoàn như vậy người ta sẽ nhìn nàng như thế nào đây?
Cứ như vậy cũng đến giờ kính trà, Tương Nhược Nam trang điểm xong xuôi. Phương mụ mụ nhìn Tương Nhược Nam tinh tế đánh giá thấy nàng thanh nhã bèn nói:
– Như thế này đẹp hơn nhiều, có phải hôm qua người học theo bà mai trang điểm không?
– Đúng thế.
Tương Nhược Nam cũng không biết giải thích thế nào, Phương mụ mụ lại tự đưa ra đáp án nên cứ thuận theo vậy đi.
Hai người ra khỏi phòng, Hồng Hạnh đang tức tối nhưng thấy hai người đi ra cũng đi theo, cùng với hai nha hoàn nữa đi cùng. Tương Nhược Nam nhìn một chút nhớ ra tên của hai nàng, dáng người cân đối là Hoa Anh, mà người gầy hơn là Liên Kiều.
Đoàn người đi đến Tùng Hương Viện. Dọc đường nhìn xem hai bên đình đài lầu các, cây cầu nhỏ vắt ngang qua con suối, chim kêu hoa nở, cảnh sắc tươi đẹp thể hiện sự phú quý hoa mỹ.
Tương Nhược Nam thầm tính, đi một hồi hơn mười phút mới đến Tùng Hương Viện, có thể thấy được Hầu phủ rộng lớn thế nào. Nhớ ra nhà mình ở kiếp trước so ra còn chẳng to bằng hồ nước của Hầu phủ.
Vừa đến cửa Tùng Hương viện đã thấy đôi nam nữ tối qua từ hướng khác đi đến.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nữ tử mặc váy hồng thêu hoa, tóc vấn cao cài kim bộ diêu, bên tai là đóa kim ngọc bảo châu hoa, nhụy hoa màu vàng dưới ánh mặt trời lóe sáng khiến cho khuôn mặt tươi cười của nàng ta càng kiều diễm động lòng người.
Nam tử mặc cẩm bào màu xanh, đai lưng bạch ngọc khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái. Vóc người cao lớn cùng vẻ mặt nhàn nhạt tạo nên một cảm giác trầm ổn.
Lúc này nữ tử kia không biết nói chuyện gì vui quay đầu nhìn nam tử cười rộ như hoa nở, khuôn mặt ửng đỏ, kiều mị vô cùng. Nam tử kia cũng nhìn nàng, khuôn mặt nhàn nhạt có chút tươi cười, khiến cho người khác nhìn thấy trước mắt sáng bừng lên.
Hồng Hạnh thấy thế lại tức tối mắng: Hồ ly tinh!
Tương Nhược Nam biết đó là phu quân của nàng An Viễn Hầu cùng quý thiếp của hắn sủng ái.
Bỏ qua ân oán cá nhân, đôi nam nữ này thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, rất xứng đôi.
Những nha hoàn Hầu phủ vội vàng hành lễ:
– Hầu gia, di nương
Nghe được hai chữ “di nương” , Vu di nương đang tươi cười hơi cứng đờ nhưng ngay lập tức khôi phục nguyên trạng. Tương Nhược Nam đứng ở bên nhìn thấy, mỉm cười, xem ra nữ tử này cũng không hài lòng với thân phận quý thiếp này.
Tương Nhược Nam mang theo nha hoàn hành lễ với Hầu gia.
An Viễn Hầu Cận Thiệu Khang lạnh lùng nhìn Tương Nhược Nam rồi nhanh chóng cùng Vu di nương vào sân không nói câu gì.
Phương mụ mụ nhìn Hầu gia rồi lại nhìn Tương Nhược Nam, vẻ mặt có chút khó xử. Các nha hoàn khác sắc mặt cũng không tốt đều cúi đầu. Nha hoàn của thái phu nhân nhiều người nhìn thấy cảnh này, tuy là ngoài mặt không nói gì nhưng đều len lén liếc Tương Nhược Nam, trong ánh mắt có mấy phần khinh thị.
Tương Nhược Nam nhìn bóng lưng Cận Thiệu Khang khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, tối hôm qua đánh người bị thương, hôm nay nhìn thấy không nói không rằng lại còn bày ra bộ mặt xấu xí, có cái gì hay! Ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có!
Tương Nhược Nam mang theo nha hoàn đi vào trong viện. Một nha hoàn mi thanh mục tú đứng trước cửa phòng lớn tiếng thông báo:
– Tân phu nhân đã đến.
Tương Nhược Nam và Phượng mụ mụ, Hồng Hạnh đi vào, Liên Kiều và Hoa Anh đứng ngoài sân.
Trong phòng không ít người ngồi.
Một phu nhân tầm bốn mươi tuổi ngồi ngay ngắn ở chính giữa, khuôn mặt đoan chính, da dẻ trắng trẻo, mi, mắt rất đẹp, nếu còn trẻ chắc chắn là một mĩ nhân, bà mặc một bộ cẩm y màu tím, tóc búi tròn cài trâm vàng, phỉ thúy, cả người có toát lên sự lạnh lùng mà cao quý.
Thì ra thái phu nhân tuổi còn trẻ như vậy, vẫn còn rất đẹp. Tuổi trẻ như vậy mà chồng mất sớm, thật đáng thương. Tương Nhược Nam thầm nghĩ
Hầu gia và Vu di nương đứng cạnh thái phu nhân đang nhỏ nhẹ cùng chuyện cùng thái phu nhân. Thái phu nhân thấy con trai, khuôn mặt vốn lạnh băng lộ ra ý cười.
Đứng sau thái phu nhân là một phu nhân tuổi tác cũng tầm tầm thái phu nhân, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bất kể là quần áo hay khí chất đều kém thái phu nhân mấy phần.
Ngồi bên phải thái phu nhân là một nam tử hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt cùng Hầu gia có phần tương tự nhưng kém đi sự tuấn dật. Bên người hắn là một nữ tử tầm hai mươi, mày thanh mắt to, môi mỏng đang nhìn Vu di nương cười, ánh mắt cho thấy cùng Vu di nương rất quen thuộc. Nữ tử đang ôm một hài tử hai, ba tuổi, đôi mắt to tròn đang nhìn Tương Nhược Nam. Tương Nhược Nam liền nháy mắt với nó, tiểu hài tử cười rộ lên.
Bên trái thái phu nhân là một nữ tử mười ba mười bốn tuổi, mũi cao, mắt hạnh, mi cong, lớn lên chắc chắn vô cùng xinh đẹp, quần áo cũng cực kì hoa lệ. Nàng ta nhìn Tương Nhược Nam có chút khinh thường, khóe miệng cười châm chọc, thấy Tương Nhược Nam nhìn lại thì hừ nhẹ, quay đầu đi cùng Hầu gia nói chuyện.
Còn lại là một ít nha hoàn.
Tương Nhược Nam nhìn quanh liền phát hiện, trong phòng này kể cả Thái phu nhân cũng không hề ưa thích nàng. Trừ tiểu hài tử kia.
Thảm rồi, không ngờ rằng nhân duyên của khối thân thể này lại tồi như vậy?