Chương 19: Của Hồi Môn
Kiếp trước, viện trưởng cô nhi viện của Tương Nhược Lan rất coi trọng dưỡng sinh. Tương Nhược Lan vì muốn viện trưởng yêu thích mà khổ công học thuật dưỡng sinh. Các loại dưỡng sinh, các tư liệu về bệnh lí nàng đều mua về xem. Chính là muốn có đề tài nói chuyện cùng viện trưởng để bà yêu quý mình một chút.
Nàng học rất nhiều phương pháp dưỡng sinh: tẩm quất, xoa bóp, đánh gió cùng rất nhiều những kĩ xảo khác. Mỗi khi viện trưởng eo đau, lưng mỏi thì lại nhờ nàng massage lại vừa nói chuyện dưỡng sinh cùng nàng khiến viện trưởng rất vui vẻ, coi nàng như tri âm. Sau này thường xuyên tìm Tương Nhược Nam mà có chuyện gì tốt thì người nhớ đến đầu tiên cũng là nàng.
Có thể nói, nàng thuận lợi học hết cao trung lại học lên đại học là nhờ vào sự khổ công lấy lòng viện trưởng.
Mà thái phu nhân lại mắc nguyệt tử bệnh, nàng đã từng xem sách thấy đề cập đến.
Nguyệt tử bệnh là chỉ những bệnh mà phụ nữ sinh nở (kể cả xẩy thai) trong một tháng bị cảm hay nội thương mà phát bệnh. Trong một tháng này mà không trị khỏi bệnh thì nhất định sẽ để lại di chứng. Phụ nữ sau khi sinh nở cả người gân cốt giãn nở, thân thể suy yếu nếu lúc này không cẩn thận mà để phong hàn xâm nhập hay giận dữ, buồn khổ quá nhiều cũng sẽ sinh nguyệt tử bệnh.
Loại bệnh này để càng lâu thì càng khó trị. Ngay thời hiện đại y học phát triển cũng khó mà chữa tận gốc huống chi là thời cổ đại y thuật lạc hậu này?
Thái phu nhân chỉ có hai người con, như vậy bệnh nguyệt tử này hẳn là vì sinh Cận Yên Nhiên mà phát sinh. Cận Yên Nhiên đã lớn như vậy, thái phu nhân vẫn phải chịu đau đớn. Điều kiện của bà tốt như thế là đã nhận được sự trị liệu tốt nhất rồi mà vẫn không hề bớt thống khổ. Có thể thấy thế giới cổ đại này không có cách trị loại bệnh này.
Tương Nhược Lan quay về Thu Đường viện, sai Hồng Hạnh chuẩn bị giấy, bút, tự mình vẽ vẽ tô tô suốt hai khắc rồi gọi Phương mụ mụ tới.
Nàng đem bản vẽ đưa cho Phương mụ mụ, sai Phương mụ mụ nghĩ cách tìm người làm ra.
Phương mụ mụ nhìn bức hình kì quái trên tay không khỏi tò mò hỏi:
– Tiểu thư, đây là cái gì, dùng làm gì?
Hồng Hạnh cũng chạy đến nhìn:
– Giống như là cái chén trong phòng bếp….
Tương Nhược Lan nhìn các nàng hỏi:
– Cái này là Hỏa Quán (đại loại là đồ để xông hơi) các ngươi chưa bao giờ thấy?
Hình như cổ đại đã có xông hơi mà…
Phương mụ mụ lật qua lật lại bức họa, nhíu mi thầm nói:
– Cái gì hỏa quán? Dùng để đốt lửa sao
Hồng Hạnh cũng không hiểu nhìn Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan khóe miệng giật giật, xem ra thế giới này còn không có giác hơi, mát xa… Không trách mỗi lần trời trở lạnh thái phu nhân lại đau đớn như thế, thì ra thời này cũng không có cách giúp bà bớt đau đớn.
Tương Nhược Lan nói với Phương mụ mụ:
– Mụ mụ ngươi đừng quan tâm nó dùng làm gì chỉ cần làm cho ta là được. Lấy những ống trúc thẳng một đầu bịt kín, một đầu để mở, lớn nhỏ cứ dựa theo bức vẽ mà làm. Ba loại lớn nhỏ đều làm cho ta mười chiếc lại
Phương mụ mụ là người thành thật, không cho bà hỏi bà cũng không hỏi nhiều chỉ đáp ứng cất bức họa vào trong ngực nói sẽ nhanh chóng đi làm.
Hồng Hạnh nghi hoặc nhìn nàng:
– Tiểu thư, trước kia sao không bao giờ thấy người nhắc đến thứ này?
– Trước kia? Tương Nhược Lan nhìn nàng rồi cười nói: – Trước kia ta thường ở bên ngoài chạy loạn, gặp ai, làm gì sao ngươi có thể biết hết?
Hồng Hạnh thấy Tương Nhược Lan nói vậy cũng không dám hỏi nhiều
Phương mụ mụ đang chuẩn bị ra ngoài, Tương Nhược Lan nghĩ tới điều gì đó lại vội vàng gọi bà lại:
– Phương mụ mụ, còn chút việc muốn hỏi bà.
Phương mụ mụ quay trở lại.
– Của hồi môn của ta đâu? Ta nhớ là giao cho ngươi giữ, ta muốn nhìn qua một chút.
Tương Nhược Lan có của hồi môn là chuyện đương nhiên, nhưng cuối cùng là có bao nhiêu Tương Nhược Lan cũng không biết rõ, nàng rất tò mò.
Của hồi môn của con gái Đại tướng quân chắc là không ít.. Tương Nhược Lan âm thầm chảy nước miếng
Phương mụ mụ đáp ứng rồi đem của tờ giấy ghi lại của hồi môn cho nàng xem.
Quả thật không ít
Có một chiếc giường tủ quý, và một ít gia cụ, còn có quần áo và châu báu, vàng ngọc, còn có ba điền trang, trên giấy còn ghi rõ mỗi điền trang một năm thu được bao nhiêu lợi lộc.
Tương Nhược Lan thấy vậy trái tim nhảy nhót. Nếu có thể rời khỏi Hầu phủ chỉ cần dựa vào những của cải này cả đời cũng không phải lo chuyện cơm áo. Nhưng lại thở dài, đáng tiếc khó có thể rời khỏi Hầu phủ này…
Nhưng ai biết được, nếu sau này vạn nhất người trong Hầu phủ đối đãi với nàng không tốt nàng cũng chẳng cần dựa vào bọn họ.
Phương mụ mụ bên cạnh nhỏ giọng nói:
– Đáng lí, đất đai không chỉ có như vậy. Ta còn nhớ khi đó lão gia có không ít đất. Điền trang cũng phải đến năm, sáu cái. Lão gia chỉ có một nữ nhi là tiểu thư, tiểu thư phải được chia ba phần tư tài sản mà nhị lão gia chỉ có thể được chia một phần tư mà thôi. Nhưng nhị lão gia chỉ đưa cho tiểu thư ba điền trang bé….
Hồng Hạnh bĩu môi nói:
– Nhị lão gia coi thường tiểu thư cái gì cũng không biết.
Tương Nhược Lan ngồi thẳng lên, lông mày nhíu lại.
Phương mụ mụ lắc đầu thở dài nói:
– Lão gia đột nhiên qua đời rất nhiều chuyện không hề giao lại. Sau đó Hoàng thượng lại giao tiểu thư cho nhị lão gia. Nhị lão gia nhân tiện trông coi phủ tướng quân, rất nhiều chuyện không nên….
Qua lời các nàng, Tương Nhược Lan đã hiểu, nhị lão gia hay là Nhị thúc của nàng đã nuốt của nàng một phần tài sản.
Nhớ đến một phần tư tài sản kia, Tương Nhược Lan thầm tính sơ sơ cũng không ít bạc nha….. Tương Nhược Lan đau đến cắt da cắt thịt. Nhị lão gia tuy chăm sóc Tương Nhược Lan nhưng hắn lại vô duyên vô cớ mà chiếm đi một phần tư tài sản thu được khoản lợi không nhỏ. Dĩ nhiên là coi thường Tương Nhược Lan cái gì cũng không hiểu, bên người lại không có ai giúp đỡ mới có thể đàng hoàng mà chiếm một nửa tài sản. Thật là lòng tham không đáy.
Nhưng Tương Nhược Lan bây giờ cũng không còn nhiều người thân, tạm thời không cần vì khoản tiền này mà cùng người thân duy nhất trở mặt
– Đúng rồi, ngày mai đại thiếu gia sẽ tới đón người về nhà.
Hồng Hạnh đột nhiên nói, nàng hạ lưng cười hì hì nhìn Tương Nhược Lan nhẹ nhàng nói: – tiểu thư, ngày mai trở về chỉ được mang theo hai nha hoàn về nhà, người có thể cho ta về cùng không, ta muốn gặp mấy người bạn cũ.
Nghĩ đến ngày mai có cơ hội cả ngày được thấy Hầu gia, Hồng Hạnh đương nhiên muốn đi theo.
Quy củ hồi môn: bốn nha hoàn, hai mụ mụ, một nửa là của hồi môn mang đến còn một nửa là trong phủ.
– Về nhà?
Tương Nhược Lan nhớ ra có chuyện hồi môn này. Là sau ba ngày thành thân, vợ chồng mới cưới sẽ về nhà mẫu thân thê tử. Chỉ là Hầu gia sẽ cùng nàng trở về?
– Vu di nương cũng về nhà?
Hồng Hạnh cười lạnh:
– Vu di nương là quý thiếp, nhưng kể cả là quý thiếp cũng là thiếp, làm gì có chuyện về nhà.
Tương Nhược Lan nghĩ đến ngày mai phải cùng Cận Thiệu Khang mặt đối mặt gầm ghè trong lòng có chút không tự nhiên. Nhưng nàng cũng biết đây là quy định, không phải do nàng lựa chọn, lập tức gật đầu:
– Để ngươi và Ánh Tuyết đi.
Nghe tên Ánh Tuyết, Hồng Hạnh đang tươi cười trở nên cứng ngắc, lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt có tia sắc lạnh
Hồng Hạnh ra khỏi phòng Tương Nhược Lan, đến sương phòng phía tây nhìn qua cửa sổ thấy Ánh Tuyết đang ngồi bên giường thêu hoa, ánh sáng mặt trời chiếu trên nửa khuôn mặt nàng rất đẹp, da dẻ như tuyết, hơi nhíu mày liễu, mũi cao thanh tú, môi khéo léo khiến người khác yêu mến.
Trong lòng Hồng Hạnh lửa cháy ngùn ngụt, nhìn trái phải không có ai bèn đẩy cửa đi vào
Ánh Tuyết nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên, thấy Hồng Hạnh vội đứng lên nói:
– Hồng Hạnh tỷ.
Hồng Hạnh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, càng nhìn càng tức. Lúc đầu Hồng Hạnh đã không muốn Ánh Tuyết hồi môn đến Hầu phủ, sai nàng đến nơi không ra gì làm việc. Không nghĩ nhị phu nhân lại để nàng làm nha hoàn hồi môn. Hồng Hạnh không có cách nào, đến Hầu phủ lại đẩy nàng ra ngoài viện hầu hạ, bình thường không để nàng tiến vào nội viện, không ngờ nàng vẫn được vào hầu hạ trong phòng tiểu thư.
Hồng Hạnh hung hăng trừng mắt, cười lạnh:
– Ngươi rất có bản lãnh, cuối cùng cũng được vào hầu trong phòng tiểu thư.
Ánh Tuyết cúi đầu, bình tĩnh nói:
– Ta không hiểu ý tỷ tỷ.
Hồng Hanh nhìn nàng từ đầu tới chân nói:
– Ta khinh! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ gì. Ta nói cho ngươi, đừng có ỷ mình có vài phần tư sắc đã muốn ra oai. Ngươi không xứng. Nếu để cho ta biết ngươi có thủ đoạn hạ lưu gì, đến lúc đó ta sẽ bảo tiểu thư dùng roi đánh chết ngươi!
Ánh Tuyết hơi ngẩng đầu nhìn Hồng Hạnh nói:
– Tỷ tỷ nói những lời này ta càng không hiểu. cái gì ra oai, cái gì không xứng, cái gì thủ đoạn hạ lưu? Ánh Tuyết đều không hiểu. Ánh Tuyết đến đây chỉ vì hầu hạ tiểu thư thật tốt ngoài ra chẳng biết gì cả.
Sau đó hừ lạnh một tiếng: – nhưng trong lòng tỷ tỷ lại nghĩ nhiều chuyện như vậy là có chủ ý gì?
Hồng Hạnh không nghĩ tới tiểu nha đầu bình thường im lặng lại có thể nói lại mình. Hơn nữa vừa nói đã đâm trúng tâm sự trong lòng nàng. Xấu hổ mà giơ tay đánh Ánh tuyết một bạt tai, lớn tiếng nói:
– Đánh chết tiểu xướng phụ (người phụ nữ không đoan chính). Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện với ta.
Ánh Tuyết bưng mặt, trong lòng giận vô cùng, hốc mắt hồng lên, cắn chặt môi căm tức nhìn Hồng Hạnh, ngực phập phồng, lát sau bình tĩnh lại:
– Tỷ tỷ nói nhỏ một chút, nếu để nha hoàn trong Hầu phủ nghe được thì ngươi sẽ ăn nói sao đây? Trả lời thế nào cũng sẽ làm mất mặt tiểu thư. Tỷ tỷ hầu hạ tiểu thư lâu như vậy mà còn không rõ điều này.
Nói rồi bưng mặt chạy ra ngoài.
Chương 20: Về NhàBuổi tối khi Ánh Tuyết đến hầu hạ, Tương Nhược Lan phát hiện má trái nàng có chút đỏ, lại có vết ngón tay, vừa nhìn đã biết bị người đánh
Tương Nhược Lan nhíu mày hỏi lớn:
– Ánh Tuyết, mặt ngươi sao thế kia?
Ánh Tuyết bưng mặt cúi đầu, ánh mắt ủy khuất mà Hồng Hạnh đứng một bên vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thỉnh thoảng liếc nhìn Ánh Tuyết như đang cảnh cáo.
Tương Nhược Lan lập tức hiểu, cái tát này nhất định là Hồng Hạnh làm. Tương Nhược Lan hơi đau đầu, nha đầu kia đã bị trách mắng mà vẫn không tỉnh ngộ
Tương Nhược Lan phất tay ý bảo Ánh Tuyết, Ngọc Kiểu ra ngoài chỉ giữ lại Hồng Hạnh.
Nha đầu này, hôm nay nên cảnh cáo nàng một chút, nếu không phải nể nàng là con gái Phương mụ mụ lại cùng Tương Nhược Lan lớn lên nên không muốn làm quá thì Nhược Lan đã sớm muốn cho nha hoàn này ra ngoại viện hầu hạ.
Hồng Hạnh thấy sắc mặt tiểu thư trong lòng hoảng hốt nhưng lập tức lại trấn định. Nàng là đại nha hoàn, đánh nha hoàn bên dưới thì có làm sao.
Tương Nhược Lan ngôi dựa vào cửa sổ, trên bàn có một ngọn đèn, đèn dầu chập chờn chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng còn nửa kia chìm trong bóng tối càng khiến vẻ mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, cả người tản ra một loại áp lực vô hình, ép Hồng hạnh đến không thở nổi.
– Tiểu thư. Hồng Hạnh không chịu được loại áp lực này, không nhịn được khẽ gọi.
Tương Nhược Lan nhìn nàng:
– Tại sao ngươi đánh Ánh Tuyết.
Giọng nói đã nhận định là nàng gây nên, khiến cho Hồng Hạnh muốn cầu xin cũng không nói được gì. Hồng Hạnh cúi đầu, hai tay vân vê tà áo, hồi lâu ấp úng nói:
– Là bởi vì… là bởi vì… Nàng đã làm sai
– Nàng làm sai chuyện gì? Tương Nhược Lan không buông hỏi tiếp.
Hồng Hạnh nhất thời nóng lòng không tìm ra được bất kì lí do nào. Lí do chính thức đương nhiên không thể nói. Chẳng lẽ nàng lại nói ra nàng đố kị Ánh Tuyết xinh đẹp hơn nàng?
Tương Nhược Lan nhìn bộ dạng nàng liền biết nàng là người bình thường cũng bá đạo. Xem ra đây không phải lần đầu đánh người. Nàng thở dài, nghiêm giọng nói:
– Hồng Hạnh, đây là Hầu phủ. Chúng ta không thể như trước kia tùy ý thích làm gì thì làm như Tương phủ. Ngươi là đại nha hoàn bên người ta, nếu luôn vô lý đánh người, Hầu phủ sẽ coi ngươi thế nào mà nhìn ta ra sao? Hầu phủ nhất nhất chỉ nói đến quy củ, nếu ngươi còn không biết thu liễm, không tuân phép tắc… ngươi cũng thấy ở Hầu phủ ta không làm chủ được. Vạn nhất có ngày người khiến người khác chán ghét đem ngươi đuổi đi, đến lúc đó ta cũng không giúp được ngươi.
Nàng dừng một chút, đổi giọng:
– Không bằng ta để ngươi ra ngoại viện đi, tránh để ngươi trước mặt người khác phạm sai lầm, bị Hầu phủ đuổi đi. Ngoài viện ít người có thể giúp ngươi bình an.
Hồng Hạnh mặt không còn chút máu, đôi mắt trợn to kinh hoàng. Nàng ở bên người tiểu thư nhiều năm như vậy, nếu bị chuyển ra ngoại viện chẳng những ao ước bấy nay trở thành vô vọng mà còn phải chịu ánh mắt khinh thường, cười nhạo của người khác
Nàng òa lên, quỳ xuống trước mặt Tương Nhược Lan, kéo y phục Nhược Lan khóc ròng nói:
– Tiểu thư, Hồng hạnh biết sai rồi. Sau này Hồng Hạnh nhất định tuân thủ quy củ. Hồng Hạnh và tiểu thư cùng lớn lên có ai hiểu rõ tiểu thư bằng Hồng Hạnh, hầu hạ tiểu thư được như Hồng Hạnh. Tiểu thư, người đừng đem Hồng Hạnh ra ngoài.
Tương Nhược Lan mặt không đổi sắc nhìn nàng nói:
– Không điều ngươi đi cũng được. Vậy từ nay về sau, nói chuyện và làm việc đều phải suy nghĩ cho kĩ, cũng không được cuồng vọng, còn xảy ra chuyện như thế ta sẽ không tha cho ngươi.
Hồng Hạnh vừa dập đầu, khóc ròng nói:
– Hồng Hạnh đã biết, sau này nhất định sẽ cẩn thận.
Tương Nhược Lan gật đầu, dù không trông cậy nàng lần này sẽ tốt hơn nhưng nói thế nào thì chắc cũng sẽ biết điều hơn.
Hồng Hạnh đứng dậy lau nước mắt, ra ngoài phân phó tiểu nha đầu mang nước, hầu hạ Tương Nhược Lan đi ngủ.
***
Tương Nhược Lan xuất giá là từ nhà Tương nhị lão gia Tương Hoài Viễn đi ra nên về nhà cũng là về nhà Tương Hoài Viễn.
Buổi sáng, đường huynh Tương Tử Anh mang xe ngựa đến đón Tương Nhược Lan và Hầu gia về nhà.
Tương Tử An khoảng 23, 24 tuổi, vóc người thon gầy, mặt trắng. Đầu tiên, hắn thỉnh an thái phu nhân rồi mới cùng vợ chồng Nhược Lan về Tương phủ
Tương Nhược Lan lên xe mới biết, về nhà vợ chồng phải ngồi cùng xe ngựa.
Chuyện này với nàng là chuyện cực kì đau khổ.
Từ khi lên xe, Cận Thiệu Khang lúc nào cũng quàu quạu, mặt không biểu cảm. Tương Nhược Lan ngồi bên cạnh hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo. Không được động đậy, nói chuyện thì không biết nên nói gì, cười cùng không nổi. Cảm giác này thật sự khổ không nói hết.
Nhàm chán…Tương Nhược Lan bắt đầu đánh giá xe ngựa.
Cỗ xe này rất rộng rãi, ngồi xuống phía sau có cẩm nhuyễn điếm (gối mềm làm bằng gấm), bốn phía phủ lụa trắng. Dù không hoa quý như xe ngựa Hầu phủ nhưng cũng rất thoải mái
Dần dần ánh mắt Tương Nhược Lan lại dừng lại trên người Cận Thiệu Khang. Thật sự không có cách nào. Xe ngựa chỉ lớn một chút mà người bên kia như đang tỏa sáng, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hắn hôm nay mặc cẩm bào màu xanh, kiểu dáng đơn giản, thêu cây tùng xanh bằng kim tuyến, đai lưng cùng màu, vừa thoải mái lại vừa lộ ra sự cao quý.
Trên đầu hắn búi tóc dùng một cây trâm dương chỉ bạch ngọc mà cố định. Bạch ngọc trong suốt càng làm nổi bật mái tóc đen nhánh như tơ của hắn.
Da tay hắn có lẽ là vì nhiều năm chinh chiến mà có màu nâu đồng nhưng trông vẫn rất đẹp, trơn nhẵn. Trán cao rộng, môi mím, trên mặt mỗi tấc đều lạnh lùng, đây là một người nghiêm túc mà câu nệ. Tương Nhược Lan hoài nghi người này lớn như vậy không biết có bao giờ vui vẻ mà cười không?
Có lẽ vì ánh mắt Tương Nhược Lan rất chuyên chú khiến đôi mày đen rậm của Cận Thiệu Khang giật giật, sau đó quay mặt nhìn sang Tương Nhược Lan. Đôi mắt nâu lạnh lùng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào khiến lông mi hắn như nhuộm thành màu vàng, kim quang phát ra khiến người ta nhìn không chớp mắt
Vẻ đẹp này khiến Tương Nhược Lan vừa nhìn vừa cảm thán, tim hơi đập mạnh.
Đáng tiếc, đáng tiếc lại là loại hỗn đản….
Tương Nhược Lan lắc lắc đầu, trong lòng thở dài.
– Ngươi nhìn cái gì? Cận Thiệu Khang lạnh lùng nói.
Tương Nhược Lan lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình có chút quá trớn mà hắn tựa như nhìn thấu hết thảy, trong lòng hơi chột dạ, chuyển mắt nhìn sang chỗ khác.
– Ta.. ta đang nhìn xe ngựa.
– Xe ngựa này không phải là của Tương phủ các người? Còn không nhìn đủ?
Hắn quay mặt, nhàn nhạt nói.
Nhưng cách nói nhàn nhạt này lại khiến người ta có chút cáu:
– Ta thích nhìn xe ngựa nhà ta.
Cận Thiệu Khang quay mặt lại, hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói:
– Thế thì ngươi cứ nhìn xe ngựa là được rồi, hai tròng mắt đừng có nhìn loạn.
Hơ! Người này nói chuyện thật đáng ghét.
– Như nhau, như nhau
Tương Nhược Lan lạnh lùng bật lại
Cận Thiệu Khang lập tức lại quay mặt lại, khuôn mặt càng lạnh nhưng vì ngũ quan tuấn mỹ mà lại hiện ra một loại mị lực đặc biết:
– Ý ngươi là gì?
Nhưng tâm tình Tương Nhược Lan bây giờ rất khó chịu nên quyết định không để ý. Nàng nhướng mày nhìn hắn, giọng nói vừa đủ làm hắn tức chết:
– Hai tròng mắt của ngươi không khắp nơi nhìn loạn sao biết ta đang nhìn loạn.