Chương 15: Uy hiếp lợi dụng (1)

“Gì? Anh biết thân phận của tôi?” Liên Kiều nghe vậy nhíu mày nghi hoặc nhìn người đàn ông đang trước mặt cô.

Trách anh ta làm gì khi biết thân phận của mình?

Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng cũng chỉ cười cười không chút hoang mang, nương theo sự sai lầm đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô nghịch ngợm như vậy, toàn bộ quan chức cấp cao ở đây không thể không biết cô đi!”

Mội câu nói như vậy khiến Liên Kiều giận trừng mắt: “Hừ, anh cần gì phải nói tôi như thể tôi làm tội ác tày trời không bằng!!”

Nhìn đôi mắt phát sáng bất mãn của cô Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng thêm tao nhã.

“Này, đàn Piano!!”

Liên Kiều thiếu chút nữa chết chìm trong nụ cười của anh. Người đàn ông này chính là sát thủ của phái nữ, Nhìn khóe miệng khé nhếch dưới ánh sáng ngọn đèn, trong lòng cô bỗng nổi lên một ý nghĩ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước khẳng định cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhướng mày lên đợi cô nói tiếp.

Liên Kiều Lúng liếng con mắt chuyển động một vòng, nhất cử nhất động lộ ra dáng vẻ tinh quái. Cô ra vẻ lấy lòng mà giữ chặt cánh tay anh vẻ mắt đáng thương mà nói rằng:

“Kì thật hôm nay tồi bị phạt tất cả đều tại anh, nếu anh không nói với hiệu trưởng cái chủ ý này, thì tôi đã sớm chạy xong 100 vòng sân rồi. Cho nên anh phải phụ trách giúp tôi đàn thật hay bản nhạc này nếu không anh chính là loại người bắt nạt người khác.

“Tôi bắt nạt cô?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn vẻ mặt ủy khuất của Liên Kiều. ngược lại cô mới là “Ác nhân cáo trạng trước” là ai nháo lễ đường thành một mảnh hỗn loạn lại chọc cho một bạn học khóc thảm thương? Còn có một trăm vòng sân thể dục nhìn cô nhỏ nhắn gầy yếu thế này cho dù là chạy tới ngày mai cũng chưa chắc đã hoàn thành.

“Chẳng lẽ anh không muốn phụ trách liền đi như vậy sao?”

Liên Kiều thấy anh không có muốn đáp ứng yêu cầu của cô. Nói xong câu đó liền vội vàng lôi điện thoại di động ra chụp lấy một tấm ảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

“Này nha đầu, cô muốn làm cái gì?”

Hoàng Phủ Ngạn Tước không thích đối mặt với ống kính, chứ đừng nói tới chụp hình. Hành động lần này của cô làm cho anh có chút tụ nhiên không hiểu nổi.

Liên Kiều chậm rãi nở nụ cười sáng lạn giơ điện thoại lên nói:

“Nếu anh không dạy tôi đàn bản nhạc này, vậy thì tôi liền tung ảnh của anh lên mạng, sau đó nói anh bắt nạt một tiểu nữ sinh anh chính là đại ác nhân, con người thối nát căn bản không xứng đáng với danh hiệu tông sư Piano!”

Nhìn đôi mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi tức cười, nha đầu này có phải xem nhiều thể loại kịch cổ trang không? Sao tới bộ dáng uy hiêp người cũng giống giang hồ quá vậy.

“Cô cho rằng tôi sẽ chịu loại uy hiếp này sao?”

Anh hứng thú mà nhìn cô bộ dáng như vậy, dáng vẻ bên môi nhàn nhạt cười. Ngữ điệu mềm mỏng giống như nỉ non dễ nghe tới cự điểm.

Chương 16: Uy hiếp lợi dụng (2)

Thế nhưng Liên Kiều là điển hình của kẻ vô tâm vô phế. Cô ngửa đầu nhún nhún bả vai: “Vậy anh có thể xem như tôi với anh mà nói chính là kẻ yếu đến lúc đó xem ai chịu thiệt, còn có tôi tên là Liên Kiều đương nhiên anh cũng có thể gọi là Kunching tiểu thư, tôi không phải tên là tiểu nha đầu”

Đáy lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ đâu vọt tới một tia hứng thú. Anh không nói gì nữa chính là có đầy thích thú mà nhìn biểu tình cực kì phong phú trên gương mặt Liên Kiều. Đó là một loại cảm giác kì diệu được nảy sinh sâu trong nội tâm anh.

Đây là cảm giác gì?

Căn bản là não anh đã bị cháy hỏng mới để nha đầu này uy hiếp. Thế nhưng một chút tức giận đều không có ngược lại là một loại cảm giác thân thiết từ rất lâu khiến anh thoải mái.

Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của anh còn có cặp con người sâu không lường được kia Liên Kiều có chút hốt hoảng —— chẳng lẽ anh ta thực không đáp ứng sao?

Có trời biết, cô là một con người bé nhỏ siêu cấp thiện lương đó. Chỉ là muốn muốn ích kỷ mà thông qua lần bị phạt này mà thôi, không nên ép cô làm cho không khí huyên náo thêm.

Đang lúc hai người như vậy, thì cửa phòng tập Piano bị mở ra sau đó Phỉ Nhi cấp tốc chạy vào.

“Liên Kiều ô ô”

Cô không biết trong phòng tập còn có người khác, nhất thời ngẩn người nước mắt lặng lẽ rơi tách tách trên sàn nhà.

“Phỉ Nhi? Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?” Liên Kiều vừa thấy bộ dáng thương tâm của Phỉ Nhi một thân chính nghĩa chạy tới.

Vẻ mặt Phỉ Nhi khiếp sợ mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau lại nhìn Liên Kiều một cái —— người đàn ông này chính là người khi nãy đứng trên bục chủ tịch? Sao lại cùng Liên Kiều ở chung một chỗ?

“Các người” —— Cô bỗng nhiên quên cả khóc.

“Không cần nói các người các người nữa, đu đủ cái kia lại khi dễ cậu đúng không? “Liên Kiều hỏi đúng chỗ ngứa~

Phỉ Nhi cùng Liên Kiều ở ngôi trường này là bạn tốt của nhau, mà Judy lại là đối thủ một mất một còn của Liên Kiều. Mỗi khi Judy bên ngàoi chửi bới Liên Kiều, Liên Kiều và Phỉ Nhi sẽ lên tiếng lí luận, nhưng cô luôn ăn nói vụng về không biết làm sao. Thế nhưng Judy lại luôn bị đám người các cô châm chọc, mà Liên Kiều tự nhiên cũng không đứng yên bèn lên mấy ý tưởng nghĩ cách chỉnh Judy tạo nên tiếng xấu liên hoàn~~

Phỉ Nhi vừa nghe cô hỏi như vậy lập tức liền nhớ lại nức nở nói: “Mấy người đám Judy thật quá đáng, vì cậu ở hội trường đã làm cô ta mất mặt, nên mấy người đó bên ngoài nói xấu cậu. Tớ cùng cô ta cãi vã người đến xem càng nhiều. Liên Kiều cậu hôm nay ở trong phòng này thật tốt. Có lệnh của hiệu trưởng nên cô ta mới không nháo đến đây, một khi cậu đi ra ngoài cô ta nhất định tới trả thù.”

“Đu đủ cái đáng chết, phải để xe tải trở đống đu đủ đổ đầu cô ta mới biết mặt, cô ta nói gì tớ?” Liên Kiều tay xoa thắt lưng đôi mắt hừng hực lửa cháy.

“Cô ta nói, cô ta nói vị hôn phu của cậu căn bản không có bản lĩnh đem ra so sánh với Hoàng Phủ Ngạn Tước. Liên Kiều Hoàng Phủ Ngạn Tước trong miệng cô ta không phải vị hôn của cậu sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ô Ô”—— Phỉ Nhi nước mắt lại chảy ròng ròng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play