Tể tể ngủ tướng rất không ngoan.

Ngày thứ hai..... khi Trì Ninh tỉnh lại, nhìn đến cái đầu đang đặt trên ngực mình.

Cố Lăng Tiêu một nửa thân mình đều đè ở trên người Trì Ninh, sườn mặt vùi vào vạt áo hắn, đang ngủ say.

Tiểu gia hỏa này còn cọ mở đai lưng Trì Ninh, cổ áo lỏng lẻo một chút, lộ ra một dàn da oánh nhuận như ngọc.

Khóe môi Cố Lăng Tiêu thường chạm vào xương quai xanh Trì Ninh, hắn trong lúc ngủ hồn nhiên không phát giác, thậm chí còn thân mật mà cọ cọ. Hơi thở ấm áp phun lên da thịt Trì Ninh, cảm giác tê tê dại dại chọc Trì Ninh căng cứng cả người.

Trì Ninh rối rắm nhăn mày, sợ Cố Lăng Tiêu há mồm cắn sườn cổ hắn, hàm răng nhẹ nhàng cắn một khối da thịt, ác ý mà cọ xát.

Cố Lăng Tiêu, hỗn đản này đời trước yêu thích nhất là làm việc này.

Như thế nào còn nhỏ đã hỗn đản như vậy.

Trì Ninh an an tĩnh tĩnh làm gối đầu cho tiểu tử kia thời gian một chén trà, Cố Lăng Tiêu lúc này mới từ từ tỉnh lại, lông mi dài mảnh chớp chớp, hướng Trì Ninh nhếch miệng cười một cái.

Trì Ninh không cho đồ đệ thời gian mơ hồ, xách cổ áo Cố Lăng Tiêu đem người nhấc lên, cùng mình tách ra chút khoảng cách, nói: "Nên đi khóa học buổi sáng."

Có thể ngủ chung giường đã là cực hạn, Trì Ninh sờ sờ hai má đang nóng lên, xem ra, hắn vẫn không thích ứng cùng người khác quá thân cận.

Về sau không thể lại mềm lòng dung túng Cố Lăng Tiêu bò lên giường.

Cố Lăng Tiêu lưu loát mà rửa mặt đi khóa học buổi sáng, Trì Ninh ngồi ở trước kính vấn tóc, dư quang thoáng nhìn một bóng người đứng ở cửa.

Người nọ thử thăm dò đi lên phía trước một bước, lại lui hai bước. Thân hình cao lớn sợ hãi rụt rè, giống một tiểu mao tặc lần đầu tiên đi trộm đồ.

Trì Ninh nhịn không được mở miệng: "Vào đi, Tông Đại."

Tông Đại là Trì Ninh đại đệ tử, thân hình cao lớn tướng mạo đoan chính, làm người thực hàm hậu thành thật. Trì Ninh lười nhác không muốn quản Dao Quang điện việc vặt vãnh, liền đều giao cho cái đồ đệ này đi làm.

Tông Đại cười hắc hắc hai tiếng, bước vào phòng trong, hỏi: "Sư tôn, người không tức giận nha?"

"Ta tức giận ai?"

"Cố sư đệ a, ngày hôm qua hắn cùng đệ tử Thích sư thúc nổi lên tranh chấp, đả thương đồng môn, người phạt hắn chép một trăm lần tâm pháp."

Trì Ninh hiểu rõ.

Chuyện này nguyên nhân là do Đào Du trào phúng Cố Lăng Tiêu tuổi còn nhỏ tư chất kém, tuy rằng làm thân truyền đệ tử của Vân Thanh chân nhân, nhưng còn không bằng một đệ tử có tu vi bình thường như hắn.

Cố Lăng Tiêu căn bản không muốn cùng hắn tranh cãi, Đào Du lại cố tình không buông tha, xô đẩy làm ngọc bội bên hông Cố Lăng Tiêu rơi xuống, đụng trúng tảng đá, vỡ nát.

Đời trước Cố Lăng Tiêu ương ngạnh không chịu thua, không xin lỗi, Trì Ninh không biết sự tình, chỉ có thể trừng phạt đồ đệ nhà mình cho một cái công đạo.

Tông Đại xem Trì Ninh không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Ta hôm nay đi hỏi thăm một chút, Đào Du kia cũng không tốt lành gì, Cố sư đệ vẫn luôn rất bảo vệ miếng ngọc đó.....Ai, sư tôn, người đi đâu vậy?"

Trì Ninh một thân lụa trắng thêu hạc, áo bào trắng như tuyết, quần áo di động, quang hoa lưu chuyển, thong thả ung dung ra khỏi Dao Quang điện.

Hắn vỗ vỗ ống tay áo: "Đi đòi một cái công đạo cho sư đệ ngươi."

Ngọc bội kia của Cố Lăng Tiêu là mẫu thân hắn để lại, là kỷ vật duy nhất để Cố Lăng Tiêu tưởng nhớ.

Đời trước Trì Ninh không biết ngọn nguồn chân chính sự tình, phạt Cố Lăng Tiêu, khẳng định đã làm đồ đệ thương tâm đi?

Thốc Ngọc đại điện, mọi người đội ngũ nghiêm chỉnh, đang thay phiên dẫn dắt đệ tử luyện kiếm.

Thốc Ngọc Phong chính là đệ nhất đại tiên môn tông phái, thực lực siêu quần, nội tình thâm hậu, những môn phái còn lại muốn so cũng so không được. Tông phái có ba vị Tiên Tôn nổi danh khắp chốn, phong chủ Giải Cửu Trạch, nhị phong chủ Thích Dư Ca cùng Vân Thanh chân nhân Trì Ninh.

Trì Ninh không thích người khác kêu hắn tam phong chủ, cảm thấy nếu gánh cái danh này sẽ phải học xem sổ sách, thu đồ đệ, mệt muốn chết.

Hắn thích nhàn rỗi, vô câu vô thúc, vô ưu vô lo.

"Các ngươi xem, có phải Trì tiên tôn tới không?"

Một gã đệ tử thấy được Trì Ninh, nhịn không được kinh hô.

Thanh âm hắn vừa vang, chung quanh mệt rã rời, lười biếng đều xoay mình nổi lên tinh thần, nắm kiếm, dốc lòng luyện tập.

Các đệ tử đều rất sợ Trì Ninh. Đại phong chủ tuy rằng nghiêm túc, nhưng vẫn có thể cùng người ta nói nói mấy câu, nhị phong chủ tính tình tốt nhất, hài hước hòa khí, một chút kiêu ngạo cũng không có.

Độc một Trì tiên tôn, lạnh lùng ít nói, dung mạo xuất trần kinh diễm, giống như chỉ thích hợp ở xa xa nhìn, nếu tới gần một bước, nhiều lời một câu đều có cảm giác sẽ quấy nhiễu đến vị trích tiên này.

"Trì tiên tôn thật là đẹp, có thể cười nhiều một chút thì càng tốt." Một vị thiếu niên mặt tròn cảm thán.

Bên người mặt tròn, một đệ tử cao cao gầy gầy nói tiếp: "Yến hội đón giao thừa năm trước, Trì tiên tôn bị nhị phong chủ chọc cười, tay cầm chén rượu mỉm cười, cảnh tượng ấy, liền, tựa như một nhân vật trên Cửu Trọng Thiên. Cố Lăng Tiêu ngươi nói có phải hay không......"

Hắn vốn định quay đầu cùng Cố Lăng Tiêu nói chuyện, nhưng nhìn đến vị trí trống không bên tay trái: "Kỳ quái, Cố Lăng Tiêu vừa rồi còn ở chỗ này mà, sao lại không thấy nữa?"

Đệ tử mặt tròn thay Cố Lăng Tiêu thổn thức: "Xong rồi, hắn tối hôm qua mới bị phạt, cái kia......"

Hắn hướng phía trước nỗ lực bĩu môi.

Đào Du trùng đứng phía trước hai người, quay đầu lại vui sướng khi người gặp họa nói: "Cố Lăng Tiêu thật ngu xuẩn ngay cả khóa học sáng sớm cũng dám trốn," lại cảm thấy nói như vậy không đủ chuẩn xác, "Hắn vừa ngu xuẩn vừa vô dụng."

Đào Du giống như hoàn toàn quên đi, hắn mới là kẻ bị đả thương, hiện tại trên mặt còn có một vết bầm xanh tím.

Vừa mới dứt lời, một đạo lụa trắng liền quấn lên cổ tay Đào Du, hắn ai nha một tiếng, lảo đảo bước ra khỏi đội ngũ.

Trì Ninh mím môi mỏng, ngón tay trắng nõn khống chế Linh Tê, biểu tình lãnh đạm như hàn băng.

"Ngươi mới vừa rồi, nói gì đó?"

"Trì, Trì tiên tôn." Đào Du run run rẩy rẩy, chân mềm tưởng hướng mặt đất quỳ xuống. Nếu tu vi chênh lệch quá lớn, cường giả phóng xuất ra uy áp sẽ làm cho kẻ yếu thế bị dày vò một phen.

Trong không khí phảng phất như rót chì thủy, Đào Du bị ép tới thở không nổi, hắn vốn tưởng rằng Trì Ninh không coi trọng Cố Lăng Tiêu, cho nên mới dám không kiêng nể gì, nhưng hiện tại xem ra......

"Tha cho ta đi Trì tiên tôn..... Ta sai rồi..... Về sau không dám....."

Âm thanh Trì Ninh như gió mát vang lên, chỉ nói: "Lời này ngươi nên nới với Cố Lăng Tiêu."

Buổi sáng trong rừng, thực an tĩnh, Cố Lăng Tiêu ngồi xếp bằng dưới một gốc cây cổ thụ, nghe Thẩm Thu Đình kể những sự việc khi hắn xuống núi.

Không có gì mới mẻ, thế giới này cùng đời trước chả khác bao nhiêu.

Cố Lăng Tiêu hứng thú nhai kẹo hồ lô trong tay, một viên, hai viên, ba viên.

Chuẩn bị cắn viên thứ tư, Cố Lăng Tiêu bỗng nhiên bị xách cổ áo lên.

Ma Tôn tức muốn hộc máu, là ai dám đối bổn tọa bất kính như vậy!

Ta muốn ngươi ăn không hết, gói đem đi!

Vừa quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Trì Ninh.

Mặt mày như họa, nhìn quanh.

Thật là đẹp mắt.

Ma Tôn một giây lúng túng, tay nhỏ buông lỏng, kẹo hồ lô lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, dính cỏ cùng bùn.

Cố Lăng Tiêu bĩu môi, ủy khuất ba ba: "Ô oa, đồ xấu, người bồi thường kẹo hồ lô cho ta đi!" (Editor: mặt dày ghê!!!)

@Tiểu Minh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play