Cô ấy mặc đồng phục tiếp viên hàng không, trang điểm nhạt, tóc dài chải ngay ngắn sau ót, toàn thân cao thấp lộ ra khí chất thanh lịch mê người nhàn nhạt, khác hoàn toàn với ngày hôm qua nhìn thấy.
Cô ấy vẫn là Từ Thiến, có điều càng xinh đẹp hơn một chút.
Bước chân tôi đi về phía cô ấy, chỉ có mười mét lại dài đằng đẵng như thế, mỗi một bước đi, trái tim cứ đập thình thịch. Trái tim tôi đập mạnh cũng không phải bởi vì tôi thích cô ấy, hoàn toàn là do tối qua tạo thành bóng ma tâm lý. Tôi rất sợ cô ấy lại đột nhiên thình lình tát tôi một phát, hoặc là cái gì ác hơn.
Cô ấy đang cầm điện thoại di động nhắn tin, cũng không ngẩng đầu lên, mãi đến khi tôi đến gần trước gót chân cô ấy.
“Trùng hợp như vậy?” Tôi hỏi.
“Hả?” Cô ấy ngẩng đầu.
Từ Thiến nhìn thấy tôi, lập tức sửng sốt.
Rất nhanh, gương mặt cô ấy đầy tức giận, rất căm thù mà liếc nhìn tôi: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi đến đòi thứ tối qua cô nợ tôi.” Tôi nói.
“Hừ, anh dám đụng vào tôi, tôi lập tức báo cảnh sát.” Cô ấy thật hung dữ, cô ấy tưởng tôi đến trả lại cái bạt tai tối hôm qua kia.
Tiếc ghê á, khiến cô ấy thất vọng rồi.
“Ai nói muốn đánh cô, mau xin lỗi tôi đi.” Đây chính là cách tôi báo thù, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn xin lỗi là được.
Từ Thiến cười khẩy: “Xin lỗi cái gì hả. Tôi còn chưa đòi anh xin lỗi đó. Đừng quên anh làm sai trước.”
“Hả? Tôi… Tôi sai? Cô quả thực là cãi chày cãi cối.” Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng trừng tôi một cái: “Tự anh hiểu rõ!”
Cô nhóc tồi này cổ hủ như thế, mặt mỏng mà miệng cứng thật.
“Cô không xin lỗi hả?” Tôi hỏi.
“Không ngờ.” Từ Thiếc lắc đầu một cái, dáng vẻ không thích nghe.
Lúc này một vị tiếp viên hàng không sau lưng cô ấy đi tới hỏi: “Thiến, sao vậy?” Tiếp viên hàng không khác cũng tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Được! Là cô ép tôi! Tôi đột nhiên nghĩ đến một chiêu rất tuyệt, nhưng tôi vẫn thương hương tiếc ngọc, tôi cho cô ấy cơ hội cuối cùng.
“Cô rốt cuộc không nói xin lỗi.” Tôi ra thông điệp cuối cùng.
“Nói cái đầu anh.” Cô ấy còn mắng tôi một câu.
Cô xong đời rồi!
Tôi nghẹn đủ một hơi, lớn tiếng nói: “Mẹ nó! Ông đây bỏ tiền nuôi cô! Cô dám như vậy với ông à! Có còn muốn tiền hay không.”
Sự thay đổi và bùng nổ đột nhiên xuất hiện khiến Từ Thiến trở nên mơ hồ, chỉ mơ to đôi mắt xinh đẹp khó hiểu nhìn tôi.
Vị đồng nghiệp kia của Từ Thiến nghiêm túc hỏi: “Haizz, anh là ai.”
Tôi tỏ ra hung dữ, rống to với cô ta: “Tôi nói chuyện với bạn gái, cô chỏ mỏ cái rắm.”
Từ Thiến phát hiện khác thường: “Này! Anh nói bậy bạ gì đó.”
Tôi không quan tâm cô ấy, chỉ vào tiếp viên hàng không kia, còn một đám tiếp viên hàng không phía sau, tiếp tục đề cao âm lương.
“Nói cho các người biết! Từ Thiến là bạn gái tôi! Ai dám đụng vào cô ấy! Tôi là người đầu tiên xử người đó.”
“Anh ngậm mồm! Anh điên hả?” Từ Thiến nóng nảy, cô ấy cũng rống theo.
Từ Thiến khó chịu nhìn bốn phía một chút, khuôn mặt thoắt cái đỏ lên. Ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đều tập trung lên người chúng tôi, vị đồng nghiệp kia của Từ Thiến giống như bị khí thế giả vờ lưu manh của tôi hù dọa, cô ta bèn đứng sau lưng Từ Thiến, một câu không nói mà sững sờ nhìn. Lý Lệ Toa tiếp tục đứng sau lưng xem kịch.
Màn tự biên tự diễn này của tôi xem ra rất có hiệu quả.
Tôi càng hưng phấn hơn, tiếp tục lớn tiếng, căng cuống họng hét lên với Từ Thiến: “Em còn dám mạnh miệng! Ông đây bỏ tiền nuôi em! Em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi! Làm bạn gái phải có dáng vẻ bạn gái! Lần sau còn dám động tay động chân với ông, xem ông làm sao xử lý em.”
Gương mặt Từ Thiến tức đến đỏ lên, căng môi mỏng, hai cánh tay dùng sức nắm lại nắm đấm, xem ra cô ấy lại muốn ra tay đánh người. Lần này cô ấy có lẽ không định dùng tay tát mà dùng nắm đấm, trong mắt của tôi chính là nắm đấm trắng nhỏ nhắn, nhưng cũng có lực sát thương đầy đủ.
Hiệu quả đã đạt được, đã chuyển biến tốt thì thôi, không nên làm quá mức.
Khóe miệng tôi cười một tiếng, nhỏ giọng nói vài câu với cô ấy: “Cô đừng ra tay, cô vừa ra tay chẳng khác nào đồng ý lời tôi vừa mới nói.”
“Anh!”
Từ Thiến ngây ngốc một chút, muốn nói lại thôi, cô ấy hiểu rõ ý của tôi. Lần này mặt của cô ấy kìm nén đến càng khó coi hơn, dứt khoát cắn răng, cái mũi nhỏ xinh đẹp vô lực thở phì phò, trong đôi mắt xinh đẹp đều là tủi thân và tức giận.
Thật sự xinh đẹp.
Tôi hài lòng xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi về phía Tiểu Lam của tôi, còn không quên giơ tay cao giọng la một câu: “Tối nay chờ điện thoại của tôi.”
“Anh đứng lại!” Từ Thiến rốt cuộc không nhịn được, cô ấy mới mặc kệ ánh mắt người xung quanh, cô ấy muốn xông lên đánh tôi một trận. Cô ấy nếu có thể nhịn thì cũng không phải Từ Thiến rồi.
Tôi nhìn lại, ánh mắt đó của cô ấy như muốn giết tôi.
Nhưng cô ấy đi chưa được mấy bước đã bị đồng nghiệp của cô ấy kéo lại.
Một vệt ánh sáng lấp lánh chớp lóe trên gương mặt Từ Thiến.
Là nước mắt của cô ấy.
Hình như… chơi hơi quá.
Tôi vội lên xe, Lý Lệ Toa cười khổ trách cứ tôi một cái rồi mở cửa lên ghế sau xe. Lần này hay rồi, Lý Lệ Toa lên xe của tôi, quả thực giống như khiến bên trong càng nặng thêm một tầng.
Người vây xem náo nhiệt bên cạnh ầm ĩ bàn cãi, đều đang suy đoán giữa ba người chúng tôi rốt cuộc là quan hệ gì.
Tôi mới không quan tâm những chuyện đó, nhấn cần ga xe một cái rồi tăng tốc rời khỏi. Xe lướt qua Từ Thiến, tôi liếc nhìn cô ấy một cái.
Chỉ một cái liếc nhìn kia.
Từ Thiến đầy nước mắt, cắn chặt môi, cơ thể run rẩy.
Một giọt nước mắt tuôn rơi.
Giọt nước mắt kia dường như đang rơi vào lòng tôi, lau không sạch.
Đáy lòng tôi có loại cảm giác áy náy khó nói nên lời. Mặc dù tôi khiến cô ấy cảm nhận cảm giác tối hôm qua của tôi, nhưng với cô ấy mà nói cái giá hơi quá lớn. Tôi làm việc xưa nay không cân nhắc hậu quả, nếu như vừa nãy có thể tỉnh táo lại một chút, kìm nén sự tức giận, cô ấy cũng sẽ không mất mặt trước đồng nghiệp, cũng sẽ không khó chịu và đau lòng như vậy. Lần này là tôi sai rồi.
Sau khoảnh khắc cô ấy rơi nước mắt. Sự thù hận của tôi với cô ấy đã không còn, chỉ có sự áy náy không phản bác được.
…
Sau khi lái vào đường cao tốc, trong xe tiếp tục im lặng.
Lý Lệ Toa luôn nhìn ngoài cửa sổ, cô ta thở dài: “Anh hình như hơi quá đáng đó.”
“Hả?” Tôi lên tiếng.
Khoảnh khắc Từ Thiến rơi nước mắt đầy mặt từng giây phút hiện lên trước mắt tôi.
“Cô ấy là bạn gái anh nhỉ? Cãi nhau cũng không cần như vậy. Trong hoàn cảnh này, nói chuyện như anh, con gái người ta làm sao chịu được?” Trong lời nói của Lý Lệ Toa kèm theo trách cứ.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi. Không phải bạn gái.”
“Ồ…” Lý Lệ Toa sâu xa nhìn tôi: “Cho dù không phải bạn gái, quan hệ cũng không đơn giản.”
“Không có quan hệ gì cả, ngay cả bạn bè cũng không phải.” Lời này tôi nói là thật, thời gian hai người tôi và Từ Thiến quen biết cho tới giờ còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng.
“Ồ, anh cho tôi là kẻ ngốc à. Người cả thế giới đều biết chuyện của anh và cô ấy. Đừng giấu, nhanh nói tôi nghe xem, giữa các người chắc chắn xảy ra vấn đề gì, tôi tới bày mưu tính kế cho anh.”
“Trời mưa rồi.” Tôi nói.
Trên kính chắn gió ô tô tản ra vài giọt mưa hoa trong suốt, thời gian dần trôi qua, rất nhanh mưa từ trên trời trút xuống bao trùm cả thế giới, phong cảnh phía trước lập tức trở nên mơ hồ. Trời mưa hẳn rất lớn, tôi bật cần gạt nước lên, phong cảnh phía trước rõ ràng lên rồi lại ướt sũng một mảnh.
Nước mưa không ngừng vuốt ve trần xe và cửa sổ xe, phát ra tiếng vang có tiết tấu cạch cạch. Điều hòa không khí trong xe giữa màn mưa có vẻ hơi lạnh hơn thường ngày. Tôi mở nhạc trên xe lên và chọn bản nhạc mình thích.
Lý Lệ Toa vặn nhỏ tiếng nhạc, cô ta rất hăng hái tiếp tục truy hỏi: “Tiếp viên hàng không xinh đẹp như cô ấy vậy, tôi rất ít khi gặp. Tại sao anh quen cô ấy? Cô ấy tên gì?”
“Đói bụng ghê, đêm nay ăn gì?” Tôi tránh né chủ đề. Biết cô ta bây giờ đang đào hố để cho tôi nhảy vào.
“Hai người có phải đang quen nhau không? Tiến triển đến đâu rồi? Cảm giác của cô ấy với anh thế nào?” Lý Lệ Toa không buông tha hỏi.
“Trời mưa sao càng lúc càng lớn thế?”
“Này, đừng chuyển chủ đề, mau trả lời tôi coi.”
“Cơm tối hay là ăn cá đi? Gần đây mới mở một quán, mùi vị nghe nói không tệ.”
“…”
Xe của chúng tôi chạy trên đường cao tốc trong màn mưa, dần dần biến mất trong thành phố phương xa.
…
Sau này cô ấy nói với tôi, ngày mưa hôm đó giống như nước mắt của cô ấy vậy.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT