Hôm nay là ngày cô cùng chồng là Cố Hạo Khương về nước sau chuyến trăng mật dài hơn... Khụ Khụ... 1 Tháng! Nhưng trước khi về thì còn chuyện đáng quan tâm lắm...
"Chết! Em... em quên mua quà tặng mọi người rồi!" Cô thật sự đãng trí quá rồi, đều tại Cố Hạo Khương mà ra hết!
Thấy vợ nhỏ rối lên như thế, Cố Hạo Khương liền an ủi đôi chút:
"Đừng lo, anh đã sai người chuẩn bị cả rồi!"
"Không được, đó là anh chuẩn bị chứ có phải em đâu, em muốn tự đi chọn quà cho họ, như vậy mới có thành ý!"
"Được được rồi, vậy anh sẽ dời chuyến bay lại vào tối nay vậy, em thấy được không?" Cố Hạo Khương chẳng ngại gì trên đời cả, chỉ ngại vợ yêu của mình không vui mà thôi.
"Vậy có làm phiền đến họ không?"
"Đương nhiên là không rồi, phúc lợi công ty đều rất đầy đủ, hơn nữa cả tháng nay chúng ta ở đây thì những nhân viên trên máy bay đó cũng coi như được đi nghỉ mát!" Có phiền thì sao nào? họ dù có thế nào cũng sẽ không có ý định nghỉ việc ở tập đoàn của hắn đâu!
Đương nhiên khi nghe Cố Hạo Khương nói thế thì cô cũng vui vẻ mà nắm tay hắn đi xuống khách sạn. Thang máy vừa đến sảnh tầng trệt thì Cố Hạo Khương có điện thoại, cả hai ngồi ở đó một lúc để hắn giải quyết công việc thì Vân Nghê thấy trong bể cá lớn có thêm mấy con cá rực rỡ nữa thì phải, nên nhanh chân chạy đến xem, cũng không để ý ở gần đó có một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu đang nhìn Cố Hạo Khương với ánh mắt rực lửa...
Cố Hạo Khương đương nhiên cảm nhận được, nhưng hắn cũng ngó lơ, đến nhìn cũng không thèm nhìn về phía cô ta một cái, đây là tình huống thường thấy của hắn mà, rất ngứa mắt! Cho nên vừa cúp điện thoại đã quay sang tìm kiếm vợ nhỏ.
Vừa phát hiện Vân Nghê đang vô cùng thích thú chụp lại những con cá nhỏ trong bể, Cố Hạo Khương liền định đi qua đó thì bị một bóng dáng ngăn lại:
"Chào anh, em là Lệ Nhu, chúng ta làm quen nha~" Cô ta nở ra một nụ cười vô cùng dễ thương với Cố Hạo Khương, trong lòng thầm chắc chắn nụ cười này không thua cô gái bên cạnh anh lúc nãy.
"Cút!" Cố Hạo Khương quay về với khuôn mặt băng lãnh vốn có, trong mắt đều là tia rét lạnh chiếu xuyên qua cô ta.
Lệ Nhu lại như chẳng có chuyện gì, còn lấy làm say mê với dáng vẻ này của hắn, rất nam tính. Cô ả nhanh tay ôm choàng lấy cánh tay Cố Hạo Khương, còn cạ bộ ngực to của mình lên, nũng nịu:
"Đừng vậy mà, em và anh nhìn hợp nhau thật đấy!"
Cố Hạo Khương nghiến răng, gân xanh trên trán cũng bắt đầu nổi lên rồi, đôi tay vừa đặt lên cổ cô ta chuẩn bị siết chặt thì nghe giọng đầy giận dữ của Vân Nghê:
"HAI NGƯỜI LÀM GÌ VẬY?"
Động tác trên tay của Cố Hạo Khương liền dừng lại, lo lắng nhìn về phía vợ mình đang vô cùng uất ức.
Lệ Nhu cũng đã buông Cố Hạo Khương ra, vẻ mặt kênh kiệu mà nói với Vân Nghê:
"Từ hôm nay anh ấy là của tôi rồi, loại như cô thì nên cút sang một bên đi!"
Vân Nghê thật sự sắp nghẹn đến chết rồi, nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống, đương nhiên cô không tin lời ả ta, nhưng mà cô vẫn tức lắm...
"Á..." Tiếng hét của Lệ Nhu vang lên một nửa thì bị nghẹn lại trong cuống họng, miệng mở to lên mặt thì tím tái.
Là do bàn tay to lớn của Cố Hạo Khương đang không ngừng ra sức mà bóp chặt lấy cổ cô ta, vẻ mặt thật sự vô cùng đáng sợ.
Mấy tên bảo vệ trong khách sạn liền chạy vào ngăn cản thì bị người của Cố Hạo Khương ngăn lại. Nhưng bọn bảo vệ này vẫn không chùn bước, hùng hổ mà xông vào, đối đầu với người của Cố Hạo Khương.
Người của hắn đều là những vệ sĩ tinh anh nhất, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, ai cũng đứng vào vị trí của mình, ngay hàng thẳng lối. Sau đó mỗi người đều rút súng lục của mình ra, vài người dường như có chức cao hơn thì lấy hẳn tiểu liên, chĩa thẳng vào bọn bảo vệ.
Tất cả những người ở đây đều bị một phen hoảng sợ, la hét ầm ĩ, đến khi những vệ sĩ chĩa súng vào bảo họ im lặng thì họ mới không dám hó hẻ nửa lời. Đội bảo vệ đương nhiên cũng ngoan ngoãn đầu hàng, chỉ còn lại Lệ Nhu là đang đứng trên bờ vực sinh tử...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT