Gần một tháng nay đỉnh Băng Ngân vẫn luôn chìm trong khí lạnh đáng sợ.
Phượng Hi tôn thượng ngày ngày đều đặn chạy qua Tinh Húc đỉnh bàn công vụ, mà tiểu muội Tương Mạt đáng yêu cũng luôn chạy qua Quân Dao đỉnh chơi.
Chúng nam đệ tử Băng Ngân đỉnh đặc biệt buồn rầu.
Chưa kể tên nhãi đệ tử ưa thích của sư tôn cả ngày mặt mũi hầm hầm đi chém đồ, chỉ hận không thể san bằng cả núi.
Nghe nói gần đây hắn bị sư tôn lạnh nhạt, không cho ra ngoài chạy loạn nên mới phát dồ như thế.
Đám người Băng Ngân ai nấy giống như đều bị nghẹn một ngụm ác khí.
Ra không được mà nuốt cũng không xong.
Tóm lại không khí đặc biệt thê lương, gây nên sự khó chịu vô cùng lớn.
_
Đêm muộn, một bóng dáng khẽ lướt qua sảnh điện, không tiếng động muốn chuồn về phòng.
Đột ngột, ánh sáng từ đâu chiếu tới.
Phượng Hi lấy tay che mắt.
Trong bóng đêm, Tiêu nam chủ để chân trần đứng đó, tay cầm Dạ Minh Châu, bộ dáng uất ức như người vợ chờ chồng, khẽ gọi một tiếng
:"Sư tôn."
Nghe kỹ một chút thì thấy giọng nói của thiếu niên còn hơi run rẩy
:"Người chán ghét con sao? Đã ba ngày người chưa ăn cơm con nấu, cũng không ôm con. Người chán con rồi sao?"
Phượng Hi mềm luôn.
Nhìn ánh mắt Tiêu Tiểu Lạc vẫn dính chặt vào hắn, thật sự sướng muốn bay lên.
Nam tử vôi vàng chạy đến muốn bù đắp
:"Tiêu Tiểu Lạc, ôm ôm nào."
Tiêu nam chủ vẫn luôn bị Phượng Hi ôm chặt vào lòng đột nhiên ủi ủi, vô cùng đáng thương mà nói
:"Không cho sư tôn đi nữa."
Phượng Hi thành thật gật đầu :"Không đi. Ở nhà bồi ngươi."
Trời mới biết nguyên một tháng vì để khiến Thẩm Yên biết quay đầu là bờ, hắn phải chạy show mệt đến mức nào.
Đây chính là thứ mà hắn đã phải không màng hình tượng cao quý lãnh diễm, ngày đêm đến đàm luận, làm mẫu vẽ, dạy học quy mô kiêm luôn fanmeeting, làm đến khi nào Hữu hộ pháp bên kia thoả mãn lựa chọn rời đi thì thôi.
Nhưng mà con chó điên Thẩm Yên càng làm càng hăng, trí tưởng tượng phong phú càng ngày càng nhiều, lăn lộn hắn không biết mệt mỏi.
Quả thực mệt chết người.
Hại Tiêu Tiểu Lạc của ta buồn như thế.
Còn muốn mình đến đó nữa sao?
Nằm mơ đi!
Hôm sau Phượng Hi mang theo quyết tâm thuyết phục lần cuối cùng, bò lết qua Tinh Húc.
Bên này Tiêu Lạc biết tin sư tôn đi mất, muốn giết người phóng hoả luôn rồi.
Hệ thống nhìn thông báo giá trị hắc hoá tăng vọt, lựa chọn giấu giếm.
Tiêu Lạc cầm theo Hắc kiếm cùng Hiên Viên kiếm, chậm rì rì đi tìm vài thứ nguyên vẹn để chém.
Lúc đi ngang qua rừng đào lại thấy Tương Mạt.
Nàng tay cầm một giỏ đào căng mọng, vừa trông thấy Tiêu Lạc liền vẫy vẫy gọi
:"Tiêu Lạc ca ca! Muội chuẩn bị tới Quân Dao đỉnh một chuyến, huynh có muốn đi cùng không?"
:"Muội sang bên Quân Dao làm gì?"
Giọng điệu của thiếu niên không lạnh không nhạt, ánh mắt hắn lướt qua trên người tiểu cô nương rơi xuống giỏ đào trên tay nàng.
Tương Mạt giơ giỏ đào lên, tươi cười xán lạn đáp
:"Muội muốn mang chút đào tặng cho vị bằng hữu bên đó. Sư tôn cho nhiều quá muội ăn không hết, mà để lâu sẽ không ngon á."
Bồi sư muội đi đưa đồ rồi vô tình đi lạc tìm thấy sư tôn.
Một lý do hợp lý để rời Băng Ngân đỉnh.
Sư tôn thương mình nhất, chắc chắn sẽ tin mình.
Thế là ai đó kéo lấy áo choàng, mặt mày lãnh đạm đi tới
:"Vậy đi thôi, ta đi cùng muội."
_
Quân Dao đỉnh, rừng trúc.
Một thiếu nữ tóc đuôi ngựa khoác trường bào màu tím khoanh tay đứng dựa cây trúc. Mắt bồ câu linh động thỉnh thoảng lại liếc về một hướng.
Nàng nhìn Tương Mạt tự đưa tới cửa và Tiêu Lạc đi theo ở phía sau, thần sắc cũng không có nửa điểm biến hóa.
Tiểu thiếu nữ nhìn qua mềm mại vô hại, tay cầm giỏ đào vui vẻ kêu lớn,
:"Đông Lệ sư tỷ, muội lại đến chơi với tỷ này!"
Tiêu Lạc theo sau cẩn thận nhìn thoáng qua, quả nhiên người khiến tiểu sư muội ngày ngày chạy qua Quân Dao chính là vị này. Đông Lệ, đệ tử thân truyền của phong chủ đỉnh Quân Dao.
Ánh mắt gặp nhau, hai người biết ý đồng thời hành lễ chào hỏi. Chỉ có Tương Mạt ở một bên là vẫn hồ hởi, chực chờ vồ lấy đối phương.
:"Sư tỷ, sư tôn cho muội nhiều đào ơi là nhiều. Muội đem đến cho tỷ này. Chúng ta cùng ăn nhé!"
Thiếu nữ vươn tay xoa xoa đầu nàng, dùng gương mặt nghiêm túc mà đáp.
:"Chứ không phải do muội ăn không hết nên mới nhớ đến ta hửm?"
Tương Mạt vuốt vuốt chóp mũi, ngại ngùng quay đầu đi.
:"Nào có nào có. Ta đây là đặc biệt quan tâm tỷ mà."
Tiêu Lạc đè lại vai tiểu sư muội, nhẹ giọng lên tiếng khách sáo
:"Gần đây sư muôi đều đã làm phiền rất nhiều, đa tạ Đông cô nương đã chiếu cố."
Đông Lệ thanh âm lãnh khốc như một cơn gió nhẹ nhàng vang lên
:"Không phiền. Hơn nữa Tiêu công tử không phải thường xuyên đi cùng Phượng Hi tôn thượng. Sao mấy ngày nay lại ngoài ý muốn có thời gian đến đây?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Lạc vụt sáng
:"Đông cô nương biết sư tôn ở đâu sao?"
Gương mặt lạnh lùng hiếm thấy có chút chột dạ, dừng một chút mới nói
:"Gần đây Phượng Hi tôn thượng đều qua chỗ Yên Thẩm cô nương bên Tinh Húc đỉnh. Công tử không biết sao?"
Thiếu niên kéo khóe miệng xuống.
Ngay sau đó liền như một ánh chớp vụt đi, tàn ảnh cũng chẳng buồn dư lại.
Đông Lệ mờ mịt lại bất lực nghĩ một hồi.
:"..." Có phải mình vừa nói cái gì không nên nói không?
_
Tinh Húc đỉnh.
Trong gian phòng trúc bên hồ, khắp các mặt tường đều treo đầy tranh vẽ cùng dụng cụ gọt đẽo, giấy bút nhiều vô số kể. Cửa lớn hướng ra ngoài hồ, còn có con đường trải đá, đứng ở đó có thể nhìn thấy được toàn cảnh dưới chân núi đằng xa, tầm nhìn vô cùng tuyệt vời.
Trước bàn gỗ là một dáng người thướt tha yểu điệu, khuôn mặt tinh tế xinh đẹp, màu sắc con ngươi lưu ly nhạt màu, liên tục viết vẽ trên giấy. Bút đưa như lướt gió, mỗi một cử chỉ hành động đều ưu nhã cao quý.
Giọng nói y cực kỳ thánh thót dễ nghe, trong mắt tràn đầy ý cười
:"Hi Hi còn cần ta chứng minh nữa sao? Ta nói ngay tử khoảnh khắc thấy ngươi trên đài kia, ta sớm đã từ bỏ ma giáo. Bây giờ tâm ta chỉ hướng về Hi Hi, yêu thương một mình Hi Hi mà thôi."
:"Tâm nguyện của ta là khiến cả thế giới này phải sùng bái ngưỡng mộ Hi Hi, nhận thức vẻ đẹp của Hi Hi."
:"Hi Hi biết không, ta sùng kính ngươi như vậy, yêu ngươi như vậy, chỉ hận không thể mỗi giờ mỗi khắc ở bên ngươi."
:"Trên đời này tuyệt không thể tìm thấy tín đồ thứ hai thành kính như ta đâu."
Phượng Hi ngồi ở trước bàn làm mẫu vẽ cho y đã gần hai canh giờ,vẫn luôn chống cằm nghe những lời bày tỏ không ngừng khiến người ta thích ý kia.
Chuyến này đạt được lời bày tỏ lẫn cự tuyệt ma tộc của Thẩm Yên, coi như không mất công.
Thẩm Yên đang vẽ bức thứ tư, bỗng nhiên hơi ngẩng đầu
:"Hi Hi nếu mỏi có thể nghỉ ngơi một chút, ta đi lấy cho ngươi ít trà ngon."
Nói rồi đứng dậy kéo tà váy hồng nhạt quay vào bên trong.
Lúc này Phương Hi nghiêng nửa người nằm bò lên bàn, cái eo bị xoay ra thành một đường cong cực kì đẹp mắt.
Phượng Hi :"..." Mình nhớ Tiêu Tiểu Lạc.
Nhớ quá.
Không biết Tiêu Tiểu Lạc của mình đang làm gì aaa.
Hệ thống [ ... ] Muốn ký đầu ký chủ ghê luôn.
Phượng Hi ngắc ngoải nhớ mong Tiêu bánh trôi, có chút tủi thân lấy một quả chuối từ trong rổ hoa quả gần đó ra gặm.
Ngay sau đó thần thức bắt được một người tiến đến.
Phượng Hì ngơ ngác mở to mắt nhìn cái người mình vẫn đang tâm tâm niệm niệm kia.
Phượng Hi :"..." Ảo giác à?
Thiếu niên đứng ngoài cửa nhìn vào, bộ dáng tủi thân khổ sở, đồng thời còn ủ rũ cúi đầu.
Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Phượng Hi :"..." Đệch.
Không phải ảo giác.
Phượng Hi ra hiệu cho Thẩm Yên vừa bê trà đến im lặng, sau đó xoay người, vội vàng lao qua bắt lấy thiếu niên đang muốn khóc mà không khóc được đến trước mặt, nỗ lực tìm cách giải thích.
Phượng Hi :"..." À mà khoan.
Mình có làm gì sai đâu? Sao lại muốn giải thích?
Bản năng à?
Thế là không khí lâm vào im lặng quỷ dị.
Tiêu Lạc vô cùng thương tâm nhìn Phượng Hi một cái.
Nam tử hít sâu một hơi, sờ đầu thiếu niên, cũng không nhận ra giọng điệu mình khác thường, tha thiết mà hỏi
:"Tiêu Tiểu Lạc, ngươi đến đây lúc nào?"
_