Khi Lâm Hữu bị Lục Thanh Nham kéo ra ngoài du lịch, cậu hoàn toàn không biết về dã tâm của Lục Thanh Nham.

Lúc này là hơn một tháng sau khi tốt nghiệp cấp ba, đã có điểm thi, cũng đã điền nguyện vọng, những thiếu niên vất vả ba năm đều điên cuồng vui chơi như Husky, muốn bù hết những thiếu thốn trong ba năm qua vào mùa hè này.

Vậy nên khi Lục Thanh Nham rủ Lâm Hữu đi du lịch, Lâm Hữu đồng ý ngay tắp lự, vui vẻ gác lên vai Lục Thanh Nham, nhìn anh lên kế hoạch du lịch.

Địa điểm du lịch lần này là một khu du lịch mới khai thác vài năm gần đây, phong cảnh non nước đều rất đẹp. Bên ngoài khách sạn họ đặt có một dòng sông, hai bên sông giăng kín đèn lồng khung trúc bọc giấy, đến tối sẽ sẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, phản chiếu xuống mặt nước lung linh.

Đồ ăn trong khách sạn cũng rất ngon, đến giờ ăn còn có dàn nhạc biểu diễn.

Lâm Hữu ăn nốt miếng bánh phô mai dâu cuối cùng, cậu ôm bụng, thỏa mãn ra mặt.

Ăn tối xong xuôi, cậu và Lục Thanh Nhma lại ra ngoài ngắm cảnh một lát. Đến khi về phòng, Lâm Hữu mới nhận ra một vấn đề… Họ chỉ đặt một phòng.

Ban đầu là Lục Thanh Nham làm thủ tục nhận phòng, sau đó có nhân viên khách sạn chuyển vali lên phòng giúp họ, Lâm Hữu chưa vào phòng lần nào.

Lúc này khi Lục Thanh Nham quẹt thẻ phòng, Lâm Hữu mới thấy hơi rùng mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nham, Lục Thanh Nham đứng sau lưng cậu, anh vươn tay mở cửa. Cả người cậu được Lục Thanh Nham ôm trọn, hoàn toàn không có đường chạy.

Không đợi cậu kịp suy nghĩ, Lục Thanh Nham đã đẩy cửa, kéo cậu vào phòng.

Mà cửa phòng vừa khép lại, Lục Thanh Nham đã ấn cậu lên tường rồi hôn cậu.

Phòng khách sạn có điều hòa tự động, hoàn toàn cách biệt với cái nóng bên ngoài, cũng không còn âm thanh ồn ào từ du khách ngoài khách sạn. Họ chưa mở đèn, bóng tối trùm lên lại khiến những giác quan khác càng thêm nhạy bén. 

Lâm Hữu bị Lục Thanh Nham hôn đến eo cũng mềm nhũn. Sau hơn một năm luyện tập, kỹ thuật hôn của Lục Thanh Nham ngày càng tốt, đối tượng tập luyện lại chỉ có Lâm Hữu, anh biết mình phải hôn thế nào mới khiến Lâm Hữu tan chảy trong lòng mình.

Tay anh cũng ngày một suồng sã, luốn xuống dưới áo sơ mi của Lâm Hữu, sờ soạng vòng eo thon gọn của cậu, khiến Lâm Hữu thấy ngứa ngáy, phát ra vài miếng rên rỉ mơ hồ.

Mùi tuyết tùng và hoa lan quấn lấy nhau, chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp căn phòng.

Hôn một hồi lâu, hai người mới tách nhau ra.

Lâm Hữu thở dốc, hỏi: “Tên khốn nhà anh, anh có ý đồ xấu xa từ lúc rủ em đi du lịch rồi đúng không?”

Lục Thanh Nham khẽ cười, cố ý sáp lại bên tai Lâm Hữu, nói: “Em trêu chọc anh một năm, cũng đến lúc anh thu hồi vốn rồi chứ.”

Lâm Hữu không khỏi chột dạ.

Đúng là cậu trêu chọc Lục Thanh Nham suốt một năm.

Cậu cậy Lục Thanh Nham thương minh, không nỡ làm gì khi cậu chưa thành niên, tối ngày dốc sức quậy Lục Thanh Nham, đòi Lục Thanh Nham hôn cậu, ôm cậu, ngồi trong lòng Lục Thanh Nham hôn xương quai xanh, hôn yết hầu anh.

Chọc Lục Thanh Nham nóng máu cũng không biết sợ, còn cười nói: “Anh giỏi thì đánh dấu em đi.”

Khiến Lục Thanh Nham tức đến muốn đánh mông cậu.-

“Anh đến bệnh viện hỏi rồi, dù em phân hóa muộn nhưng cũng đã mười tám, đánh dấu được rồi.” Lục Thanh Nham vừa nói, vừa bế ngang Lâm Hữu lên, đặt cậu xuống giường.

Anh mở đèn ngủ, căn phòng không còn tối như trước, nhưng cũng không sáng hẳn.

Ánh đèn mờ mờ chiếu lên cơ thể Lục Thanh Nham, chiếu lên cơ thể ngày càng cao lớn rắn rối cùng khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, thoạt trông không giống học sinh mới tốt nghiệp chút nào.

Trong lúc mơ màng, Lâm Hữu đã bị thả xuống giường, áo sơ mi của cậu đã bị Lục Thanh Nham cởi hết một nửa, mơ màng ngồi trên giường nhìn Lục Thanh Nham, phơi bày đầu vai bóng mượt cùng xương quai xanh xinh đẹp.

Lục Thanh Nham cực kỳ vui vẻ.

Một năm qua anh nuôi cho Lâm Hữu da mỏng thịt mềm, cuối cùng cũng đến lúc ăn rồi.

Nhưng anh nghĩ vậy, còn Lâm Hữu thì không.



Lâm Hữu trơ mắt nhìn Lục Thanh Nham thong thả cởi quần áo, phơi bày cơ bụng rắn chắc, đôi chân thon dài… cùng cây gì đó hiên ngang đứng thẳng, nằm trong quần lót, giữa hai chân anh.

Lâm Hữu hít hà, cực kỳ muốn co giò bỏ chạy.

Cậu và Lục Thanh Nham từng giúp nhau rất nhiều lần, cậu nhìn thứ này cũng không phải một lần, nhưng trước đây vẫn chỉ dùng tay, cùng lắm là câu cống hiến một xíu da đùi trong thôi.

Nhưng hôm nay… thứ này muốn xiên vào người cậu.

Lâm Hữu bất giác lùi lại, cậu thấy mông mình giá lạnh, “Lục Thanh Nham, lão Lục, có gì chúng ta bình tĩnh nói, đừng vừa vào đã hấp tấp vậy.” Lâm Hữu vừa lùi lại, vừa lắp bắp khuyên Lục Thanh Nham: “Em thấy không nay không phù hợp, hay chúng ta đổi hôm khác…”

Lục Thanh Nham cong môi cười. Anh cũng lên giường, nhìn Lâm Hữu đã lùi đến sát tường, anh nắm cổ chân cậu, kéo người lại gần mình, sau đó không đợi Lâm Hữu kịp lên tiếng đã hôn cậu.

Nụ hôn này mang theo hương vị sắc tình vô cùng mạnh mẽ.-

Lục Thanh Nham cố tình phóng thêm pheromone, mùi tuyết tùng trong phòng lập tức nồng hơn, gần đến mức có thể ép Omega phát tình.

Anh vươn tay cởi áo sơ mi của Lâm Hữu, lại không vứt xuống đất mà dùng nó trói hai tay Lâm Hữu ra sau.

Lâm Hữu trợn mắt muốn mắng anh, nhưng môi vẫn bị Lục Thanh Nham cắn mút, không thể lên tiếng. Cậu bắt đầu choáng váng, cơ thể bất giác lại gần Lục Thanh Nham như đến kỳ phát tình. Làn da trắng muối, hai điểm trước ngực lại hồng hào khác lạ, cặp đùi thon dài vô thức kẹp lấy hông Lục Thanh Nham, khó chịu cọ lên đó.

Lục Thanh Nham cởi quần Lâm Hữu, sau đó anh cúi đầu, ngậm bé con của Lâm Hữu vào miệng.

Hai con mắt của Lâm Hữu suýt bật ra.

Nhưng kỹ xảo dùng miệng của Lục Thanh Nham nhanh chóng kéo cậu chìm sâu, hai tay bị trói sau lưng, cậu bất giác ngẩng cao cổ. Miệng Lục Thanh Nham rất nóng, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên đỉnh…

Chẳng mấy chốc Lâm Hữu đã bắn, Lục Thanh Nham nuốt trọn.

Mặt Lâm Hữu đỏ bừng, cậu đã không nói được gì nữa, Lục Thanh Nham bế cậu lên cậu cũng không phản kháng, như một vũng nước chảy trong lòng Lục Thanh Nham.

Lục Thanh Nham lần tới lỗ sau của Lâm Hữu, nơi đó đã ẩm ướt. Khi phát tình, Omega sẽ tự động tiết dịch bôi trơn, lúc này, nơi đó của Lâm Hữu đã vô cùng mềm mại, ướt át, anh chỉ cần đẩy nhẹ ngón tay đã bị cậu nuốt vào.

Lục Thanh Nham cắn tai Lâm Hữu, nói: “Bên trong em nóng quá.”

Lâm Hữu xấu hổ giận dữ, cắn lên vai Lục Thanh Nham “Làm thì làm đi, còn nói nhiều vậy thì khỏi làm.”

Lục Thanh Nham nghe lời làm theo ý Lâm Hữu. Anh rút ngón tay, đặt Lâm Hữu nằm ngửa, sau đó nâng hai chân Lâm Hữu, chậm rãi đưa thứ nóng rực của mình vào cơ thể Lâm Hữu.

Phía sau của Lâm Hưu có ướt át thế nào cũng không chịu nổi kích cỡ của Lục Thanh Nham, cậu vô thức kêu đau.

Lục Thanh Nham cúi người hôn trán cậu, nửa dưới lại không chút nể nang tiếp tục tiến vào.

Anh tiến hẳn vào cơ thể Lâm Hữu, dừng lại một lát, đợi Lâm Hữu làm quen, anh lại rút ra một nửa, rồi đâm vào tận gốc.

Anh không ngừng ra vào bên trong Lâm Hữu, Lâm Hữu siết chặt ga giường, mồ hôi lấm tấm trên mặt, không thể nói rõ là sung sướng hay đau đớn.

Cơ thể cậu tràn đầy hương vị ngây ngô, làn da trắng muốt của thiếu niên chỉ cần đụng nhẹ là đỏ lên, cần cổ thon gầy ngưỡng lên, môi đỏ như sắp nhỏ máu, đôi lúc lại không kìm được rên rỉ. Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu, dục vọng chiếm hữu lại hiện lên trong mắt.

Giữa chừng Lâm Hữu lại bắn thêm một lần, dương v*t đáng thương của thiếu niên mềm xuống, dán lên bắp đùi trắng mịn của cậu.

Lục Thanh Nham bế Lâm Hữu lên, để Lâm Hữu ngồi trong lòng mình, nuốt thứ kia của mình càng sâu, rồi anh càng va chạm mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng Lâm Hữu không chịu nổi bật khóc, nước mắt chảy ướt mặt, môi bị Lục Thanh Nham cắn rách, sưng đỏ cực kỳ đáng thương.

“Anh ơi, chậm…” Cậu xin Lục Thanh Nham.

Nhưng Lục Thanh Nham lúc nào cũng nghe cậu, chỉ khi lên giường lại biến thành bạo quân.-

Không chỉ không dừng lại, Lục Thanh Nham còn va vào sâu hơn. Sau đó anh cắn xuống gáy Lâm Hữu, răng nanh sắc nhọn đâm thủng làn da mỏng sau gáy Lâm Hữu.

Cảm giác khi đánh dấu hoàn toàn hơi lạ.

Lâm Hữu nằm trong lòng Lục Thanh Nham, ánh mắt mông lung. Cậu cảm nhận pheromone của Lục Thanh Nham xâm chiếm cơ thể cậu, cậu từ trong ra ngoài thấm đẫm mùi hương của Lục Thanh Nham, khoái cảm khổng lồ lan tỏa khắp cơ thể từ nơi giao hợp, khiến cậu không khỏi cuộn mình. Cậu quắp lấy người Lục Thanh Nham, rên rỉ như mèo.

Cậu hơi đau.

Nhưng cũng rất yên lòng.



Một buổi tối Lục Thanh Nham đè Lâm Hữu làm ba lần.

Đến khi giọng Lâm Hữu khản đặc, mơ màng ngủ.

Lục Thanh Nham mới dỗ cậu uống chút nước bổ sung dinh dưỡng, sau đó bế Lâm Hữu đi tắm.

Lúc này đã là nửa đêm, đường phố trở nên yên tĩnh, chỉ còn đèn bên sông đang mở, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Lục Thanh Nham ôm Lâm Hữu, anh dán mặt lên cổ cậu, ngửi mùi pheromone trên người cậu, cảm giác vô cùng an yên.

Người trong lòng anh, từ khi sinh ra đã ở bên cạnh anh, lúc này cũng bị anh đánh dấu.-

Anh đã có hoàn toàn có được Lâm Hữu.

Mà Lâm Hữu cũng hoàn toàn, có được anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play