Editor: Camellia

Quà mừng năm mới đến rồi đây❤️❤️ Chúc mọi người năm mới luôn vui vẻ, khoẻ mạnh và thuận lợi trong mọi việc nha.

☘️Sau khi tham khảo ý kiến mọi người, mình quyết định giữ nguyên Ngọc Tang quả và Lăng Tiêu kiếm nhé. Nếu có bất cứ ý kiến gì về bản edit của mình thì cứ để lại cmt, mình sẽ chỉnh sửa❤️ Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ❤️

"Tối nay bổn tọa tâm tình tốt, không muốn giết người."

Vừa nghe câu này, Thanh Phong trưởng lão giận dữ chửi ầm lên, không còn chút tôn nghiêm Tiên gia nào cả: "Thằng nhóc vô sỉ nhà ngươi! Đây là Tiên Vân Tông, không phải nơi để ngươi diễu võ giương oai! Đừng tưởng rằng Tiên Vân Tông chúng ta dễ trêu chọc!"

Cơ Vô Ưu lười biếng ồ một tiếng: "Vậy sao."

Cố Thanh Phong bị giọng điệu không sao cả của hắn chọc giận, tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, đường đường là trưởng lão Tiên giới, giờ phút này đôi mắt tràn đầy oán độc.

"Khách Lưu và Như Phong có phải ngươi giết hay không?"

Cơ Vô Ưu khẽ nhăn cặp mày xinh đẹp, như đang nghiêm túc hồi tưởng lại, nửa giây sau, hắn cong cong khóe môi: "Hai người này à —— bổn tọa không quen."

"Nhưng mà, " hắn ngừng một lát: "Nếu như bọn họ ở trong đoàn người tới trộm Ngọc Tang quả kia, thì đúng là bổn tọa giết."

Nhất thời Cố Thanh Phong thay đổi sắc mặt. Không chỉ bởi vì đệ tử chân truyền Giang Khách Lưu của hắn đã chết, mà còn vì Cơ Vô Ưu dùng một chữ "Trộm".

Vốn nghĩ Tiên Vân Tông bọn họ đứng đầu Tứ đại Tiên môn, muốn quang minh chính đại lấy lại Ngọc Tang quả thuộc về Tiên giới, cuối cùng lại bị chụp lên đầu chữ "Trộm".

Người Ma giới sao có thể có được Ngọc Tang quả? Còn không phải do Cơ Vô Ưu trộm được sao?

"Cơ Vô Ưu!" Vẻ mặt Cố Thanh Phong vô cùng căm phẫn.

Cơ Vô Ưu đột nhiên à một tiếng: "Bổn tọa nhớ ra rồi, Cố Ngọc Hi đó cũng là bổn tọa giết, ngày thứ hai nàng ta tới nằm vùng đã bị Bổn tọa xử tử rồi."

Hắn dừng lại: "Những ngày qua liên lạc với các ngươi... Là Tả Lệnh Sử của Bổn tọa."

Hắn thở dài: "Thanh Phong trưởng lão, sao ngay cả con gái mình ngươi cũng không nhận ra vậy?"

Khóe mắt Cố Thanh Phong gần như nứt ra, con ngươi oán hận sắp phun ra lửa.

Cơ Vô Ưu này thật tâm cơ, lại giết Ngọc Hi lừa mình! Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, triệu hoán ra vũ khí bản mệnh của mình, xông về phía Cơ Vô Ưu.

"Thanh Phong trưởng lão, không được!"

Trong đám người, không biết là ai kêu một tiếng.

Nhưng mà kiếm quang thật sự quá nhanh, chờ lúc người nọ kêu lên, kiếm quang đã nhắm thẳng vào giữa trán Cơ Vô Ưu.

Thi Miểu bị dọa sợ vội vàng nhắm chặt hai mắt.

Cơ Vô Ưu khẽ than, thân hình chợt lóe đã tránh khỏi thanh kiếm một cách dễ dàng.

Hắn nghiêng đầu nhìn bé mèo con trên bả vai, ôn nhu vuốt ve: "Đi theo bổn tọa lâu vậy rồi mà vẫn nhát gan như thế, thôi được rồi, bổn tọa sẽ báo thù cho ngươi."

Nói xong, Cơ Vô Ưu cũng triệu hoán ra vũ khí của mình ——Là một thanh kiếm dài lóe ánh sáng màu xanh. Kiếm này, Thi Miểu đã nhìn thấy hắn dùng qua một lần.

Hắn vung thanh kiếm, kiếm quang ác liệt, từng chiêu hung ác, rõ ràng muốn lấy mạng Cố Thanh Phong.

"Ma tôn, xin nương tay." Đạm Đài Ngọc thấy vậy, vội vàng hô lên.

Cơ Vô Ưu cong môi: "Đạm Đài chưởng môn, ngươi kêu ngừng quá muộn rồi."

Vừa dứt lời, một thanh kiếm lóe ánh sáng xanh mạnh mẽ đâm xuyên qua thân thể Cố Thanh Phong. Cố Thanh Phong nhất thời trợn to hai mắt.

Hắn không thể tin cúi đầu nhìn lồng ngực bị thanh kiếm đâm xuyên qua. Nơi bị thương cũng không chảy máu, nhưng vào giờ phút này thần hồn của hắn đã bị Cơ Vô Ưu đánh nát.

Cơ Vô Ưu thu kiếm, "Bổn tọa vốn không muốn giết ngươi, nhưng ngươi dọa sợ mèo con của bổn tọa, thì phải chết."

Nhất thời Thi Miểu cũng không biết nên có biểu cảm gì.

Cố Thanh Phong thẳng tắp ngã xuống, cũng may đệ tử phía sau kịp thời đỡ lấy hắn. Vào khoảnh khắc thần hồn bị đánh nát kia Cố Thanh Phong đã chết rồi.

"Sư phụ!"

"Trưởng lão!"

"..."

Trong chốc lát, cảm xúc bi thương lan tràn khắp nơi.

"Chưởng môn, đệ tử muốn giết Cơ Vô Ưu trả thù cho sư phụ!" Một vị đệ tử nhỏ tuổi mặc áo xanh phẫn hận nói.

"Không thể." Đạm Đài Ngọc ngăn lại đệ tử nóng lòng muốn thử.

"Tại sao?!" Những đệ tử còn lại cũng bất mãn nói: "Chúng ta nhiều người như vậy còn sợ hắn sao! Coi như Cơ Vô Ưu bản lãnh phi thường, nhưng Tiên Vân Tông chúng ta cũng không yếu!"

Cơ Vô Ưu vui vẻ xem kịch nhìn về phía đám đệ tử Tiên giới. Rõ ràng dối trá muốn chết, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ hùng hồn chính nghĩa.

"Đạm Đài chưởng môn, xem ra hôm nay phải mở màn Tiên Ma đại chiến đó nha." Cơ Vô Ưu gió chiều nào theo chiều nấy, quạt gió thổi lửa: "Vừa vặn để cho bổn tọa mở mang kiến thức về phong thái của Tiên giới."

Đạm Đài Ngọc sắc mặt tái xanh: "Ngươi đi đi."

"Ồ?" Cơ Vô Ưu giả bộ kinh ngạc.

"Chưởng môn!"

Đạm Đài Ngọc vung kiếm dựng lên một tầng kết giới, sắc mặt lạnh như sương: "Để cho hắn đi!"

"Dạ." Các đệ tử phẫn uất bất bình lui về một bên kết giới.

Cơ Vô Ưu cong khóe môi: "Vậy thì, đa tạ Đạm Đài chưởng môn bỏ qua không giết."

Dứt lời, hắn ôm Thi Miểu, thân hình vừa động đã biến mất khỏi Tinh Vân Các.

...

Sau khi Cơ Vô Ưu đi, hiện trường an tĩnh lạ thường.

Đạm Đài Ngọc nhíu mày: "Hậu táng Thanh Phong trưởng lão, mọi người trở về đi."

"Chưởng môn!" Một vị đệ tử áo trắng gọi hắn lại: "Chúng ta cứ sợ hãi Cơ Vô Ưu như vậy?"

Đạm Đài Ngọc: " Chờ chưởng giáo..."

Hắn còn chưa dứt lời đã bị đệ tử cắt đứt: "Chưởng môn, ngươi thật sự khiến cho chúng ta thất vọng!"

"Đúng vậy."

"Cứ để Cơ Vô Ưu rời đi như vậy, truyền ra ngoài mặt mũi Tiên Vân Tông để vào đâu!"

"Chưởng môn, chẳng lẽ ngài sợ Cơ Vô Ưu sao?! Ngài sợ, nhưng đệ tử chúng ta không sợ!"

"..."

Các vị đệ tử ngươi một lời ta một lời phụ họa nói.

Sắc mặt Đạm Đài Ngọc xuất hiện một kẽ hở, nhưng mà hắn cũng không nói gì, trường bào vung lên, ngự kiếm rời khỏi Tinh Vân Các.

Dung Nguyệt Chi nhìn các sư huynh đang phẫn uất bất bình, trong lòng cũng không chịu nổi. Nhất định sư phụ có tính toán riêng của ngài.

Nàng cắn cắn môi, cũng ngự kiếm trở về Phong Mậu điện.

Ngay khi trở về Phong Mậu điện, Đạm Đài Ngọc đã bước vào động phủ bế quan tu luyện, Dung Nguyệt Chi thận trọng lấy xuống thanh kiếm bản mệnh của hắn —— Lăng Tiêu kiếm.

Ban đầu thanh kiếm này là do thiên đế sáng chế, có thể giết bách tà, diệt yêu ma. Đối phó với một tên Cơ Vô Ưu không thành vấn đề.

Sau khi lấy xuống thanh bảo kiếm, Dung Nguyệt Chi nhanh chóng rời khỏi Phong Mậu điện.



Cơ Vô Ưu vẫn chưa rời khỏi Tiên Vân Tông, hắn ôm Thi Miểu đi lang thang khắp nơi, như đi dạo hậu hoa viên Ma cung vậy.

Thi Miểu: "..."

Hắn thật đúng là không sợ trời không sợ đất.

"Meo!" Thi Miểu thúc giục hắn nhanh chóng rời đi.

Cơ Vô Ưu nghe hiểu ý Thi Miểu, không kiềm được chậc lưỡi, hai tay xốc nách nàng, đối diện với ánh mắt xanh thẳm: "Đừng có gấp, vẫn còn người muốn đến tìm bổn tọa."

"Meo?"

Vừa dứt lời, cách đó không xa một nữ tiên áo xanh ngự kiếm đến. Dung mạo nữ tiên có thể coi như thanh tú, nhưng ở nơi được mệnh danh là chốn thần tiên này, dung mạo nàng ta có đôi chút tầm thường.

"Cơ Vô Ưu!"

Nữ tiên dừng lại trước mặt Cơ Vô Ưu, nói khoác mà không biết ngượng: "Hôm nay ta muốn chém chết ma đầu nhà ngươi, thay trời hành đạo!"

Thi Miểu: "..."

Nàng cũng có thể nhìn ra tu vi của cô gái này, có lẽ ở bậc Thiên Tiên trung kỳ. Không phải chứ, cô em ăn tỏi* đấy à? Giọng điệu cũng lớn quá đi?

*ăn tỏi: Tiếng lóng của dân sử dụng ma túy, ăn tỏi có nghĩa là chơi ma túy. Ý chị nữ chính là con mẹ này phê thuốc à:))

Cơ Vô Ưu không những không tức giận mà ngược lại còn cười, tròng mắt hắn nhìn qua thanh kiếm trên tay nữ tiên: "Lăng Tiêu kiếm."

Hắn dừng một chút, "Ngươi là gì của Đạm Đài Ngọc?"

Nữ tiên kiêu ngạo hất cằm: "Ta là đồ đệ duy nhất của chưởng môn."

Trong lòng Thi Miểu oa một tiếng. Đây là nữ chính đúng không? Vậy thì nàng cũng không thấy việc Dung Nguyệt Chi mạnh miệng kỳ một quái chút nào.

Thời xưa trong văn Mary Sue, năng lực vai chính vẫn chưa đủ nhưng lại muốn đi khiêu chiến cường quyền, tự cho mình là đúng gây rắc rối, gián tiếp hại chết không ít người vô tội.

Quan trọng nhất chính là, mỗi lần nàng ta phạm sai lầm, không những không biết hối cải mà lần sau còn tái phạm.

Dung Nguyệt Chi chính là nữ chính Mary Sue điển hình.

Cơ Vô Ưu khịt mũi. Sau đó, trong mắt hắn tràn ra sự tiếc hận: "Đáng tiếc, Lăng Tiêu kiếm phải ở trong tay người có thực lực mới có thể phát huy năng lực vốn có của nó." Nói cách khác, nàng không có.

Sắc mặt Dung Nguyệt Chi đỏ lên, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, phẫn nộ cắn chặt môi, một thanh kiếm liền đâm tới.

Cơ Vô Ưu khinh thường đánh nhau với nàng ta, dễ dàng tránh thoát công kích của Dung Nguyệt Chi. Dung Nguyệt Chi lại cho rằng hắn sợ Lăng Tiêu kiếm, càng ra sức tấn công.

So qua mấy chiêu, Cơ Vô Ưu vẫn như cũ như đi dạo sân vắng, mà Dung Nguyệt Chi đã không chịu nổi. Hắn lười biếng ngáp một cái: "Bổn tọa mệt mỏi, không muốn chơi với ngươi nữa."

Trong con mắt Cơ Vô Ưu hiện lên sự tàn nhẫn, lúc nãy là trêu chọc nàng ta, bây giờ hắn thật sự động sát tâm.

Lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa xanh lam, đánh về phía Dung Nguyệt Chi.

Dung Nguyệt Chi tuyệt vọng nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra bóng dáng Đạm Đài Ngọc. Nhưng mà một chưởng cũng không đánh vào người nàng như dự liệu, nàng được một người trong trẻo lạnh lùng ôm vào lòng.

Dung Nguyệt Chi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lồng ngực Đạm Đài Ngọc, nàng mừng rỡ như điên.

"Sư phụ!"

Nàng cũng biết mỗi lần mình gây họa, đều có sư phụ bảo vệ nàng. Đạm Đài Ngọc không đáp lại, mà phun ra một búng máu. Một chưởng vừa rồi của Cơ Vô Ưu hắn đã thay Dung Nguyệt Chi hứng chịu.

"Sư phụ!" Nhất thời cặp mắt Dung Nguyệt Chi đỏ lên.

Cơ Vô Ưu kinh ngạc kêu lên: "Quả nhiên Đạm Đài chưởng môn đối với học trò rất quan tâm."

Đạm Đài Ngọc giống như bị giọng điệu của hắn chọc tức, lại phun ra một búng máu.

Dung Nguyệt Chi sợ tới mức hoa nguyệt thất sắc*, kêu to với Cơ Vô Ưu: "Cơ Vô Ưu, ngươi đả thương chưởng môn Tiên Vân Tông! Ngươi không sợ bị Tiên giới đuổi giết hay sao?"

*hoa nguyệt thất sắc: thay đổi sắc mặt đột ngột vì sợ hãi hay mệt mỏi

Thi Miểu: "..."

Cơ Vô Ưu cười khẽ, "Tiên tử, ngươi có muốn nhìn kỹ lại một chút, tổn thương hắn cũng không phải là bổn tọa, mà là ngươi."

Sắc mặt Dung Nguyệt Chi trắng nhợt: "Cái gì?!"

Cơ Vô Ưu: "Nếu như không phải ngươi tự chủ trương trộm Lăng Tiêu kiếm của Đạm Đài Ngọc, cũng không biết lượng sức mà khiêu chiến bổn tọa, Đạm Đài Ngọc sẽ không ngăn cản chưởng kia cho ngươi, hắn cũng sẽ không bị thương."

"Cho nên người hại hắn chính là ngươi, đồ đệ nhỏ hắn yêu quý nhất."

"Meo!" Trong lòng Thi Miểu cho Cơ Vô Ưu một like. Cơ Vô Ưu hài lòng vuốt ve lông mèo của Thi Miểu: "Nhìn xem, Tiểu Bạch nhà ta cũng không nhìn nổi."

Sắc mặt Dung Nguyệt Chi trắng bệch.

Cơ Vô Ưu tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn chậc lưỡi: "Như vậy xem ra, tiên tử cũng đến từ Ma giới đấy."

"Được, quay về bổn tọa sẽ cho Tả Lệnh Sử ghi lại công lao của ngươi."

Thi Miểu: "..."

Lợi hại, đệ nhất Ma giới đổi trắng thay đen.

Dung Nguyệt Chi lắc đầu như trống bỏi, khóc đến lê hoa đái vũ*: "Sư phụ, con không có, con không phải người Ma giới, con... Con chỉ là muốn giúp người."

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Sắc mặt Đạm Đài Ngọc trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.

"Sư phụ, người tin tưởng con, con thật sự không có quan hệ gì với Ma giới, sư phụ."

Đạm Đài Ngọc nhìn về phía Cơ Vô Ưu: "Ma tôn, chuyện chúng ta hôm nay đã thanh toán xong, ngươi cướp những công pháp kia, ta không truy cứu; một chưởng thương tổn này, ta cũng có thể không tính toán, chỉ cầu ngươi đừng tổn thương tính mạng Nguyệt Chi."

Hắn biết, từ trước đến nay Ma tôn Cơ Vô Ưu không chừa thủ đoạn nào, cho dù có mình che chở, chỉ cần hắn muốn, vậy Nguyệt Chi nhất định phải chết.

Thực lực bây giờ của mình vẫn không thể cứng đối cứng với hắn, tất cả chờ chưởng giáo sư tỷ bế quan trở lại rồi hẵng nói.

Cơ Vô Ưu bát quái nói: "Đạm Đài chưởng môn ái đồ tình thâm, thật sự khiến bổn tọa cảm động."

Thi Miểu: "..."

Đạm Đài Ngọc: "..."

Sắc mặt Dung Nguyệt Chi ửng đỏ.

Cơ Vô Ưu cười một tiếng: "Được rồi, nể mặt Đạm Đài chưởng môn, chuyện cũ bổn tọa sẽ không tính toán nữa."

"Vậy Bổn tọa đi trước nha."

Đạm Đài Ngọc đưa tay: "Xin cứ tự nhiên."

Cơ Vô Ưu cưỡi mây rời đi. Hắn ôm Thi Miểu chậm rãi bay về hướng Ma cung.

Tiên Vân Tông vô cùng rộng lớn, lúc đi ngang qua một tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy, hắn đột nhiên dừng bước, con ngươi đen nhánh thâm sâu không thấy đáy.

"Meo."

Cơ Vô Ưu đè lại Thi Miểu, hạ xuống từ trên đám mây, cuối cùng dừng ở trước mặt kiến trúc đó.

Thi Miểu nhìn về phía bảng hiệu điện phủ ——

Túc Thanh điện.

Nàng nhớ lại một chút trong đầu. Hình như là tiên phủ của chưởng giáo chân nhân.

Mới vừa nghĩ như vậy, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng đệ tử nói chuyện.

"Cơ Vô Ưu đó cũng quá vô pháp vô thiên, hắn coi Tiên Vân Tông chúng ta là cái gì chứ?!"

"Hắn không vui vẻ được lâu đâu, chưởng giáo chân nhân sắp xuất quan rồi, đến lúc đó nhất định sẽ trút giận cho chúng ta."

"Đúng vậy, chưởng giáo chân nhân có chín giọt long huyết, đối phó với một tên Cơ Vô Ưu không phải là dễ như trở bàn tay sao?"

"..."

Thi Miểu trợn to hai mắt.

Long huyết?

Nàng không kiềm được nhìn về phía Cơ Vô Ưu, trong đầu hiện lên cảnh tượng hắn trở về nguyên hình, là bộ dạng ngang ngược ngạo nghễ đứng trước vạn vật.

Đều là rồng ——

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play