Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Thượng Cung Vực Hoàng là người Tây Vực, năm tuổi bị nguyền rủa. Ban ngày cơ thể anh phát triển bình thường, ban đêm anh vĩnh viễn dừng lại hình dáng năm tuổi, đây là lời nguyền. Mà lời nguyền của anh bắt nguồn từ việc đưa Bách Phong rời khỏi Thiên Tiên Cốc vào trần thế.
Lúc năm tuổi nhận được Bách Phong anh liền biết Bách Phong không phải con thú bình thường. Bách Phong xuất thân từ Thiên Tiên Cốc, cũng chính là thần thú của lời tiên đoán. Thần thú trong giấc mộng đẹp đẽ của mọi người thiên hạ, anh đương nhiên phải trả giá khá nhiều, cái giá phải trả chính là thể chất bị nguyền rủa.
Gia tộc Thượng Cung Vực Hoàng là một bộ tộc bí ẩn ở Tây Vực, không thường xuyên tiếp xúc người ngoại tộc. Bởi vậy, Thượng Cung Vực Hoàng tốn nhiều thời gian để thành lập thế lực của mình tại Tây Vực, kế hoạch ban đầu là thôn tính Tây Vực, sau đó tấn công Trung Nguyên, tuy nhiên, tin tức thần thú xuất hiện đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh, làm anh không thể không nhanh chóng đi tới Trung Nguyên xem thử rốt cuộc kẻ nào tung tin đồn bậy.
Với thể chất nguyền rủa, ngoài việc ban đêm phải duy trì hình dáng năm tuổi còn một bí mật nguy hiểm anh luôn che giấu, công lực anh chỉ có một phần mười của ban ngày, hoàn toàn không có lợi cho anh. Để bảo đảm an toàn, Thượng Cung Vực Hoàng đã luyện chế mình thành Độc nhân.
Cái gọi Độc nhân đó là lấy thân nuôi độc, toàn thân đều nhiễm độc, đặc biệt mồ hôi và nước bọt. Họ quanh năm suốt tháng mặc quần áo màu đen, ngoại trừ màu đen, quần áo màu khác chỉ cần đổ mồ hôi sẽ thấy chất độc chảy ra bám trên quần áo. Sở dĩ họ mặc quần áo màu đen, vì không muốn người khác biết họ là Độc nhân.
Dựa theo những điều trên, hiện tại Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong vô cùng khiếp sợ nhìn Mộc Phàm trân trân.
Bách Phong là thần thú, chất độc trên người Thượng Cung Vực Hoàng không ảnh hưởng đến hắn. Mà thiếu niên trước mặt hoàn toàn là một người bình thường, mặc dù bây giờ Thượng Cung Vực Hoàng có thể dễ dàng khống chế chất độc của mình, nhưng ban nãy thiếu niên chạm môi anh, rõ ràng đã dính nước bọt...
Sau khi kinh ngạc, Thượng Cung Vực Hoàng vô cùng kiêu căng hất cằm: "Đáng đời!" Xoa xoa gò má bị Mộc Phàm véo đến đỏ hồng, tức giận không thôi. Bây giờ anh không cần ra tay nữa, đối phương trực tiếp sẽ chết.
Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong dán mắt nhìn thiếu niên, chờ thiếu niên phát tác độc tính. Thượng Cung Vực Hoàng bắt đầu ăn độc từ năm tuổi, khắp toàn thân anh từ trên xuống dưới, ngay cả độc tính của mồ hôi cũng có thể giết chết con voi. Chính vì vậy, Thượng Cung Vực Hoàng từ chối tiếp xúc với mọi người, đây cũng là trở ngại lớn nhất khi anh mở rộng thế lực tại Tây Vực, suy cho cùng người tiếp xúc với anh đều sẽ bị độc chết.
Mộc Phàm thấy một người một thú chăm chú nhìn mình, cũng nghiêng đầu đối mặt cùng đối phương.
Thế là mới xảy ra cảnh tượng hài hước, bọn họ cứ nhìn nhau, Nhị Hắc chịu không nổi, nhét bánh ngọt vào miệng, ho khan một tiếng...
"Sao ngươi chưa chết!?" Thượng Cung Vực Hoàng kinh ngạc nhìn thiếu niên, đừng nói trúng độc, ngay cả đôi môi cũng chẳng tím bầm.
"Tại sao ta lại chết?"
"Ban nãy ngươi rõ ràng hôn ta, vì sao không có chuyện gì xảy ra!?" Thượng Cung Vực Hoàng không hiểu.
Mộc Phàm như hiểu lời Thượng Cung Vực Hoàng nói, nghĩ một hồi, vươn tay xoa đầu Thượng Cung Vực Hoàng, bày ra vẻ mặt nhóc con ngươi nghĩ hơi nhiều: "Trẻ em, hôn một xíu không gây chết người."
"..." Anh biết hôn một xíu không gây chết người, nhưng hôn anh sẽ chết đó được không!!
Mười phút sau, Thượng Cung Vực Hoàng rốt cuộc bằng lòng đối mặt với hiện thực, thiếu niên trước mặt thật sự chưa chết. Không chỉ vừa sờ vừa véo anh, mà còn hôn anh. Trước đây anh nghĩ độc tính sờ và véo chắc chưa đủ, dù sao loại chất lỏng như mồ hôi và nước bọt mới độc nhất, không ngờ vẫn vô dụng đối với thiếu niên...
Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, có quá nhiều người chạm vào anh phải chết trong những năm qua.
Thậm chí Thượng Cung Vực Hoàng không cần tìm phụ nữ, bởi vì mồ hôi của anh toát ra khi làm tình có khả năng độc chết phụ nữ. Anh không muốn giữa chừng gian dâm xác chết, anh không có loại đam mê xấu hổ này. Hơn nữa tinh dịch của anh cũng có độc...
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên độc của anh không hề có tác dụng với một người.
"Tất cả bé trai đều trắng trẻo mềm mại, hèn chi người Liên Minh Tinh Tế thích trẻ con đến vậy." Mộc Phàm kéo Thượng Cung Vực Hoàng qua ôm cả người vào trong lòng, nhiệt độ anh cao hơn người bình thường, so sánh với Cô Độc Hiên Hàn khác nhau một trời một vực. Không giống như người lớn, bé trai không có nhiều xương cứng gây cấn người, càng nhiều hơn chính là thịt mỡ mềm mềm.
Trước năm tuổi, Thượng Cung Vực Hoàng cảm nhận được độ ấm của con người, sau năm tuổi Thượng Cung Vực Hoàng không biết độ ấm của con người như thế nào. Bởi vì ai chạm vào anh cũng chết, cho nên anh chỉ biết nhiệt độ lạnh lẽo của người chết. Từ lâu anh đã quên mất nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người.
Đôi khi Thượng Cung Vực Hoàng tự hỏi liệu anh có hối hận với quyết định ban đầu luyện chế mình thành Độc nhân hay không, nhưng lần nào câu trả lời cũng không hối hận. Suy cho cùng, một đứa trẻ năm tuổi, hay thể chất nguyền rủa, nếu không từ bỏ thứ gì đó và đánh đổi một số cái thì làm sao trở thành kẻ mạnh, chinh phục thiên hạ. Anh là người được Thượng Đế lựa chọn, đó là lí do anh không hề hối hận.
Nhưng mà lúc này, Thượng Cung Vực Hoàng lại hơi hoảng hốt, Mộc Phàm ôm anh vào lòng, trong chốc lát anh phản ứng không kịp.
"Nhóc con mấy tuổi rồi?"
"Hai mươi ba tuổi." Thượng Cung Vực Hoàng tốt tính hiếm thấy, anh không nổi giận đùng đùng nghiêm túc trả lời.
"Ngươi trông như năm tuổi, vóc dáng thấp bé như thế, chẳng lẽ ngươi uống thuốc gì?"
"Ngươi tin lời ta nói?" Không trả lời Mộc Phàm, Thượng Cung Vực Hoàng rối rắm nhìn thiếu niên, đôi mắt xinh đẹp nhuộm đẫm hồn nhiên trong suốt, không có bất kỳ che giấu và nghi ngờ gì cả, người này thật sự tin tưởng anh.
"Tin, vì sao không tin chứ. Loài người không biết nói dối." Câu nói này gần như thành thiền ngoài miệng của Mộc Phàm.
Thiếu niên nói giống như đây là một chuyện đương nhiên, Thượng Cung Vực Hoàng ngoài ý muốn không phản bác, khẽ nâng cằm, suýt chút nữa nhìn thiếu niên bằng lỗ mũi: "Ta bị người khác nguyền rủa, ta sẽ khôi phục hình dạng ban đầu vào buổi sáng hôm sau."
"Bị người khác nguyền rủa?" Mộc Phàm cảm thấy mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
"Vớ vẩn! Nếu không ngươi nghĩ xem tại sao ta có vóc dáng này."
"Chẳng trách, ta đoán..." Vế sau âm thanh biến mất.
Mí mắt Mộc Phàm đang giãy dụa, hai phút sau cuối cùng rũ xuống, cứ như vậy ôm cả người Thượng Cung Vực Hoàng ngã vào trên ghế cứng. Bất thình lình ngã xuống dưới mà không báo trước, dọa Thượng Cung Vực Hoàng giật mình.
Đừng nói độc tính phát tác mà chết nha! Thượng Cung Vực Hoàng quay đầu thì thấy hô hấp đối phương vững vàng, rõ ràng đã ngủ. Anh chợt nhăn mặt...
Trên đời này, có người ngủ gật khi đang nói chuyện nửa chừng à!!!
Người bình thường chẳng ai như thế, thần kinh Mộc Phàm chậm hơn người khác một nhịp, mặc dù trước đó buồn ngủ nhưng cậu không phát hiện, kết quả mí mắt nhắm lại liền ngủ ngã ngửa, cũng do khoảng thời gian gần đây sống tại Chùa Mai Phong quá an nhàn, ngủ quá nhiều, vì vậy thần kinh cậu càng thêm chậm chạp.
Bách Phong nhìn chằm chằm Nhị Hắc tiếp tục ăn ăn, một động vật nhỏ lông xù màu đen, không hấp dẫn sự chú ý của hắn. Không phải loài động vật mạnh mẽ gì, từ lúc gặp mặt đến bây giờ trừ ăn bánh ngọt, chính dùng đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước theo dõi bọn hắn, một con thú cưng bình thường.
Nếu như Nhị Hắc biết Bách Phong xem thường mình, nhất định sẽ xông tới gầm gừ đầy giận dữ, đáng tiếc nó không biết. Ai bảo nó từ lúc Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong nói chuyện với Mộc Phàm, nó vẫn chưa nói nửa chữ, Bách Phong mặc định nó thành thú cưng bình thường là đương nhiên.
Bách Phong nhìn ánh mắt Thượng Cung Vực Hoàng đang dõi theo thiếu niên ngủ ngon: "Nếu như ta nhớ không lầm, có vẻ như đây là lần đầu tiên có người hôn ngươi."
"..."
"Vậy đây có được tính là nụ hôn đầu của ngươi hay không?" Bách Phong dường như cảm thấy vấn đề này vô cùng thú vị.
"..."
"Chúng ta nên ăn mừng không?" Bách Phong vô cùng phấn khởi, ngày thường có quá ít cơ hội trêu chọc Thượng Cung Vực Hoàng, thuộc tính đáng sợ của Độc nhân không nghĩ tới có ngày trở thành trò cười.
"Bách Phong, ngươi chê mình sống đủ lâu rồi sao."
"Phải ha, ai bảo ta là Thần thú nhỉ." Bách Phong chưa bao giờ coi mình là thú cưng của Thượng Cung Vực Hoàng: "Ngươi định xử lý thiếu niên này như thế nào?"
Thượng Cung Vực Hoàng nhìn chằm chằm thiếu niên ngủ say, giết cậu, anh cảm thấy đáng tiếc.
"Giữ lại có ích."
"Cũng đúng, giữ lại đi, hiếm khi gặp được người không bị ngươi độc chết." Nói xong, Bách Phong nhếch miệng cười một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu dưới bóng đêm cong lên rất đáng sợ, rõ ràng là một con thú cố tình học cách cười nhếch miệng của loài người: "Hơn nữa, ngươi nhịn lâu như vậy, mãi mới gặp được người sống sờ sờ, không cần tiếp tục tự mình giải quyết."
Hắn nhiều lần nhìn thấy người này tự mình dùng tay giải quyết ham muốn.
"Bách Phong, ngươi vừa bất kính đấy! Ta là chủ nhân của ngươi! Gọi ta là chủ nhân!!" Thượng Cung Vực Hoàng mặt bánh bao giận dữ nghiến chặt khớp hàm.
Bách Phong hừ lạnh, thời điểm ban đêm Thượng Cung Vực Hoàng biến thành bé trai năm tuổi, hắn mới không sợ hãi mà trêu chọc anh, cho nên hắn tuyệt đối không thỏa hiệp.
"Cái cục tròn lông xù này xử lý như thế nào?" Bách Phong nhìn chòng chọc Nhị Hắc, cuối cùng Nhị Hắc dừng động tác.
"... Giữ nó đi, dù sao nó chỉ là thú cưng nhỏ bé không biết nói tiếng người, không có khả năng đem nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta nói cho thiếu niên." Thượng Cung Vực Hoàng sáp tới gần thiếu niên, véo véo hai má cậu, giống như trước đó thiếu niên làm với anh vậy. Ăn miếng trả miếng, vô cùng dùng sức!
"..."
Nhị Hắc bị Bách Phong và Thượng Cung Vực Hoàng đồng thời giám thị, cuối cùng để bánh ngọt xuống đĩa, sau đó cục tròn lông xù ngồi dậy, đôi mắt to tròn xanh biếc ngập nước không kiêng dè đối diện ánh mắt chủ tớ mưu đồ bí mật.
"Lời các ngươi nói ta nghe rõ ràng!"
"..."
"..."
"Ta sẽ kể cho chủ nhân toàn bộ những gì các ngươi vừa nói." Nhị Hắc mặt mày khí phách, hai chủ tớ này dám xem thường nó, nó chính là chó cưng thí nghiệm mạnh nhất Liên Minh Tinh Tế đấy!
Thượng Cung Vực Hoàng liếc Bách Phong, dặn dò một câu: "Xử lý nó."
"Vâng." Bách Phong hé ra răng nanh táp Nhị Hắc, định trực tiếp nuốt sống Nhị Hắc...
PKY: U là trời nhà nào mà không có nóc :))) Thần thú cũng không khác biệt đâu, đều được giải quyết bằng cách "Dã chiến".