Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Đại Nhân Khó Chiều.
Điều kiện của Thiên Hương Các coi như không tệ, nhất là khi tú bà dẫn mấy người Mộc Phàm vào phòng riêng, trong phòng trang trí khéo léo tinh xảo, nếu không có những thứ tơ lụa hồng hồng tím tím kia, thực sự không thể nào nhìn ra đây là nơi hoan ái.
Mộc Phàm có vẻ khá tò mò về thiết kế này, vừa vào đã nhìn xung quanh, xem cái này một chút cái kia một chút.
"Các vị công tử hãy đợi ở đây, ta sẽ gọi cô nương xinh đẹp nhất tới phục vụ các ngài ~~" Tú bà cười vui vẻ, nhìn cách ăn mặc và ngoại hình chắc hẳn không phải người tầm thường, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của dê béo đó nha, bà nhất định không buông tha đâu.
Mộc Phàm ngồi ở trung tâm, bên cạnh là Điện Thiên Ảnh và Cô Độc Hiên Hàn, hai người đàn ông kẹp thiếu niên ngay chính giữa, bầu không khí rất kỳ quái, ngay cả Nhị Hắc cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt.
Thời điểm tú bà đưa các mỹ nhân vào phòng, loại kỳ quái khó hiểu này đạt tới mức đỉnh điểm.
"Đây là những cô nương xinh đẹp nhất ở chỗ của ta ~ Đây là Hồng Hoa, đây là Liễu Thanh, đây là My. Nương, còn đây là %¥#@&" Tú bà bắt đầu khen ngợi các nàng, khen đến ba hoa chích chòe không ngậm được miệng, tưởng chừng như các nàng chỉ sống ở trên trời, rất hiếm lạ.
"Còn không mau đi phục vụ các vị công tử." Tú bà hướng các nàng ra hiệu, các nàng hiểu ý lập tức sáp tới gần mấy người Mộc Phàm. Mấy vị công tử ngồi đối diện đều tuấn mỹ phi phàm, ¹nhân trung chi long trong chốn giang hồ, ngay cả Mộc Phàm cũng thanh tú đáng yêu. Tuy rằng lần này Điện Thiên Ảnh đóng vai cha Mộc Phàm, dáng vẻ miễn cưỡng coi như hơi có khí thế của người mạnh, nhưng tà khí và kiêu ngạo thỉnh thoảng toát ra cũng đủ hấp dẫn chết người không đền mạng...
¹Nhân trung chi long (人中之龙): Rồng trong loài người, hình dung nhân tài kiệt xuất phi phàm...
Tâm hồn thiếu nữ của các nàng nhộn nhạo, hận không thể dán cả người lên. Các nàng sống tại kỹ viện, nguyện vọng to lớn duy nhất là có vị khách nào đó đối với các nàng hài lòng, chuộc các nàng về làm vợ, làm thiếp.
Khuôn mặt thanh tú của Dĩnh Vô Tuyết không cảm xúc, các nàng vừa đến gần, tay mới khoác lên vai liền bị anh hất ra. Các nàng ban đầu còn tưởng Dĩnh Vô Tuyết xấu hổ, một lần nữa vươn tay về trước, Dĩnh Vô Tuyết không chút lưu tình hất tay nàng ra, như thể đang nhìn thứ gì đó bẩn thỉu.
Dĩnh Vô Tuyết quay qua nhìn Cô Độc Hiên Hàn, nhưng Cô Độc Hiên Hàn không thèm nhìn anh một lần, Dĩnh Vô Tuyết bưng ly rượu trước mặt chăm chú uống cạn.
Sát Văn Thiên xem xong cảnh tượng này, khẽ nhíu mày, Dĩnh Vô Tuyết đúng là rất thích Cô Độc Hiên Hàn.
Bên Sát Văn Thiên, cô nương thuận lợi tiến lên dựa vào, Sát Văn Thiên rõ ràng đã kiềm chế không ít, không lộ ra bản tính thích tán tỉnh các nàng, nếu là ngày xưa hắn đã sớm lên giường làm tình kịch liệt. Bây giờ đang ở bên cạnh Dĩnh Vô Tuyết, trái lại không dám quá suồng sã.
Mà Điện Thiên Ảnh và Cô Độc Hiên Hàn mới chính là người khó phục vụ nhất.
Lý do đàn ông tới kỹ viện là gì, chính là tới để tìm thú vui. Không đến tìm thú vui thì cũng thôi đi, vẻ mặt nhăn nhó giống như trông thấy kẻ thù giết cha giết mẹ đầy thù sâu hận lớn là có ý gì? Nếu không đến tìm thú vui, vậy đến đây làm chi?
Các mỹ nhân nghĩ thầm, không ai dám nói ra. Khí lạnh lan toả không ngừng, thậm chí nếu hơi dựa vào gần một chút, cả người cảm thấy đau đớn và châm chích không thôi tựa như bị đông lạnh.
Hai ngọn núi băng kẹp thiếu niên ở giữa cậu nhìn rất đáng yêu, tò mò nhìn các nàng chằm chằm, dáng vẻ hiền lành tốt bụng, mắt phượng xinh đẹp mở to, đáng yêu làm cho các nàng muốn trêu đùa, mà nếu muốn trêu đùa thiếu niên, trước hết phải vượt qua hai ngọn núi băng di động di động ngồi đây. Chỉ cần các nàng chuyển động, hai người đàn ông này liền 'Giết người bằng mắt'.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
Ví dụ như bây giờ...
"Kính mời tiểu công tử một ly, tiểu công tử trông thật lạ mặt, chắc hẳn lần đầu tiên tới chỗ này ư ~" Dựa vào nguyên tắc hành vi chuyên nghiệp thường ngày, mỹ nhân bưng ly rượu đến gần Mộc Phàm.
Còn chưa đến gần, cũng không kịp nhìn thấy động tác đối phương, ly rượu bưng trong tay liền chuyển qua trong tay người đàn ông. Cô Độc Hiên Hàn cầm ly rượu khẽ ngửi một cái, mùi kích thích nhàn nhạt khiến y nhíu mày, trực tiếp đổ hết!!
"..."
"..."
Đó không phải thuốc độc được không, đồ uống kỹ viện đều chứa chất kích thích, chỉ để mua vui thôi, cần phải bày ra bộ dạng như vậy không...
"Trẻ con không được uống thứ này." Đối diện ánh mắt nghi ngờ của Mộc Phàm, Cô Độc Hiên Hàn lẽ thẳng khí hùng trả lời.
Các mỹ nhân không nói nên lời, chẳng lẽ trẻ con có thể tới kỹ viện à! Hơn nữa tuổi đối phương nhìn sao cũng giống mười sáu mười bảy mười tám, sao còn gọi là trẻ con!!
Các nàng bám riết không tha, tiếp tục bưng bánh hoa quế bước về phía trước, cười quyến rũ, bày ra bộ dạng dịu dàng vô hại: "Đây là bánh hoa quế khách tới đây thích nhất, mời tiểu công tử nếm thử."
Lại lần nữa không thấy rõ động tác đối phương ra sao, khi mỹ nhân lấy lại tinh thần liền phát hiện bánh hoa quế trong tay không thấy đâu, Điện Thiên Ảnh đặt bánh hoa quế dưới mũi ngửi ngửi, sau đó 'Vút vút' ném ra ngoài cửa sổ.
"Trẻ con không thể ăn thứ đó."
"..."
"..."
Các mỹ nhân im lặng, hai tượng phật lớn giống như tả hữu hộ pháp che chở thiếu niên ngay tại chính giữa, rượu không thể uống, bánh hoa quế không thể ăn, một xíu thành phần kích thích như vậy, cho dù có tác dụng thật, thì lúc hoan ái mới có hiệu quả thôi, hoàn toàn không gây hại cho cơ thể, đừng làm như sắp chết đến nơi!!
Mộc Phàm ngước nhìn Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh, đỏ mắt chờ mong mà mở miệng: "Nhưng ta đói bụng."
"... Đi, lấy thứ có thể ăn tới đây." Điện Thiên Ảnh thản nhiên nói với mỹ nhân bên cạnh, một chút cảm giác thương hương tiếc ngọc đều không có, giọng điệu ra lệnh.
Những thứ đó đều ăn được nha!! Vả lại kỹ viện làm gì có đồ ăn thức uống không chứa một xíu thành phần kích thích đâu!!
"Được rồi, chẳng đáng tin chút nào, ta tự ra ngoài mua." Điện Thiên Ảnh đứng lên, chỉ chỉ Cô Độc Hiên Hàn: "Ngươi coi chừng cậu bé, ta đi ra ngoài một chút liền trở lại."
Cô Độc Hiên Hàn hiếm khi phối hợp, lần này lại gật đầu một cái, không ngăn cản và hợp tác với Điện Thiên Ảnh...
"..."
"..."
Thân hình Điện Thiên Ảnh nhoáng cái xuất hiện bên cửa sổ, nhảy ra bên ngoài đi mua đồ. Đôi mắt các mỹ nhân đỏ bừng bừng, dồn dập có xung động tức muốn hộc máu. Có cần phải ra ngoài mua đồ tới kỹ viện ăn không!! Quá đáng thiệt sự!!
Các vị đến tột cùng là tới ăn uống, hay đến tìm đàn bà hả!!!
Nói chung, các mỹ nhân cảm thấy mấy người này là đại nhân khó phục vụ nhất từ trước tới nay...
Bữa giờ không up chương mới là do Phượng Khuynh Yên bận thực sự, không có thời gian edit luôn, nay rảnh rảnh làm được 1 chương cái up lên ngay và luôn, chưa thấy có ai đi làm mùa dịch mà bận như Phượng Khuynh Yên, chán dễ sợ 🥺🥺
Than vãn xíu hoiiii, chúc quý zị đọc truyện vui vẻ...