Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Cơ Thể Bị Nguyền Rủa!
Một bé trai khoảng chừng năm tuổi ngồi bên đống lửa, một con thú có bộ lông màu trắng bạc ngoan ngoãn nằm nhoài bên cạnh, thức ăn nướng trên ngọn lửa do con thú săn về.
"Chín." Toàn thân phủ đầy lông trắng bạc như tuyết, hơn nữa hành vi lớn hơn bình thường, trông hung hăng càn quấy ngang ngược, tuyệt đối không phải con thú bình thường.
"Chưa chín." Bé trai nghiêm mặt trả lời, thản nhiên từ chối con thú.
Năm phút sau.
"Chín." Bách Phong không nhịn được nữa, miếng thịt đã sớm chín từ lâu, nếu tiếp tục nướng sẽ bị cháy khét.
"Chưa chín." Cái mặt tròn trĩnh của bé trai tuổi năm nhăn nhó từ chối, tỏ vẻ ngươi đừng hòng chạm vào thức ăn.
Qua mười phút, thịt trên giá biến thành than đen, hoàn toàn không nhìn ra hình dạng trước đó, cũng không có bất kỳ mùi vị gì, không hề ăn. Bách Phong nhăn mặt thú nhìn chằm chằm bé trai, dáng vẻ trách móc, mệt cho Bách Phong còn tưởng lần này rốt cuộc có thể ăn cái gì đó, thế nhưng hiện tại một người một thú không thể ăn đồ nấu chín nữa!!
Bách Phong tức giận đứng phắt dậy chuẩn bị đi nơi khác.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi săn mồi, lần này ta để nướng!" Chủ nhân không có dáng vẻ chủ nhân, lại khiến một con thần thú nướng thịt, công lý ở chỗ nào! Đều do người nào đó vô tình làm cho Bách Phong có dáng vẻ giống chủ nhân, với lại bản thân mình thích ăn thịt chín hơn thịt sống...
Cũng không biết ban đầu hắn chọn như thế nào, tại sao chọn người này làm chủ nhân mình đây. Bách Phong nhàn nhạt đau buồn, thế nhưng không có biện pháp thay đổi số phận khó khăn gian khổ của bản thân mình.
"Thú cưng nho nhỏ thế mà dám ra lệnh cho chủ nhân." Bé trai ném xiên gỗ trên tay vào đống lửa, có vẻ rất khó chịu về việc mình nướng khét đồ ăn.
"Ai bảo ngươi luôn như thế này." Bách Phong khẽ nói, bé trai vẫn nghe thấy tiếng lầu bầu nhỏ giọng của Bách Phong, bất mãn nhướng mày. Mặc dù bé trai là chủ nhân, nhưng bất kể thế nào Bách Phong cũng là thần thú, than phiền vài câu cũng chẳng sao. Vả lại ban ngày Bách Phong không dám nói, không có nghĩa ban đêm nhất định ép buộc chính mình nín nhịn...
Buổi tối là lúc hoàn hảo để bắt nạt người chủ nhân này.
Bách Phong lẳng lặng xoay người để lại mông thú cho bé trai, chuẩn bị đi săn bắt thức ăn khác.
"Oành!" Một cục đá bắn vào mông Bách Phong.
"Ngươi lại dám phạm thượng!" Bé trai tức giận, chỉ là mặt nhỏ tròn trĩnh, mái tóc dài màu đỏ, đôi mắt màu ngọc bích tròn xoe đáng yêu, cộng thêm gò má hồng hây hây vì tức giận, hoàn toàn trông không giống như tức giận, ngược lại như làm nũng, đáng yêu làm sao.
Bách Phong biết rõ bản tính người này, không nói thêm bất cứ lời nào trêu chọc, mà chạy đi săn trong im lặng. Chỉ còn lại một mình bé trai bên đống lửa.
Bé trai chính là Thượng Cung Vực Hoàng, Thượng Cung Vực Hoàng nhăn nhó khuôn mặt tròn trĩnh non nớt ngồi bên đống lửa, cơn giận dữ trong lòng không có biện pháp lắng xuống. Vốn dĩ lần theo mùi để tìm con thần thú trong truyền thuyết tại Phổ Huyện, ai dè về sau bị lạc đường, làm hại hai chủ tớ họ mất dấu.
Trong rừng sâu tối tăm đen kịt đáng sợ, chỉ có một bé trai đói bụng ở bên đống lửa, thấy thế nào cũng thật là kỳ lạ. Bị người để mắt tới cũng là chuyện bình thường. Đáng tiếc ánh mắt bé trai chỉ chợt loé sáng, sau đó ngồi trên tảng đá không nhúc nhích, thật giống như không cảm giác được không khí khác thường của phạm vi xung quanh.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
"Khà khà, nhóc con đi theo chúng ta đi ~~" Một kẻ côn đồ nở nụ cười lưu manh, nụ cười dung tục khoa trương càng tăng thêm vẻ hèn mọn, nhất là trên mặt sẹo có sáu chữ 'Vật sở hữu của Mộc Phàm' trông rất buồn cười.
Vẻ mặt nhăn nhó của Thượng Cung Vực Hoàng nháy mắt vỡ tan nát, hai chữ 'Nhóc con' chính là nỗi đau của anh: "Ngươi biết ngươi đã làm sai điều gì chưa!"
"A?" Khí thế bé trai trước mặt đột nhiên cuồng cuộn biến hoá, người đàn ông mặt sẹo sợ đến mức không thể cử động, người đàn ông mặt sẹo chỉ dẫn mấy tên đàn em ra đây đi loanh quanh, ai ngờ gặp trúng dê béo, bé trai này nếu bắt đi bán cũng kiếm được chút tiền. Đã lâu không kiếm ra tiền người đàn ông mặt sẹo nổi lên ý nghĩ tà ác.
"Ai cho phép ngươi gọi ta 'Nhóc con'." Mái tóc đỏ rực giống như ngọn lửa, vào ban đêm trông vô cùng dọa người, bé trai vốn dĩ đáng yêu liền biến thành sứ giả địa ngục đoạt đi linh hồn người đã khuất, tròng mắt màu ngọc bích lan tràn sự chết chóc, đây không phải khí thế của một bé trai năm tuổi.
"Ngươi, ngươi không phải thằng nhóc, ngươi là ai?" Mấy người khác và người đàn ông mặt sẹo kịch liệt run lên, bọn gã luôn cảm thấy bé trai trước mắt không phải bé trai bình thường, sát khí quá nặng.
Bé trai tướng mạo tinh xảo đẹp đẽ khẽ nâng cằm, hung hăng càn quấy mà ngang ngược nhìn người đàn ông mặt sẹo, nhướng mày, ánh mắt tà ác: "Ngươi không xứng để biết tên của ta, cũng không xứng biết ta là ai."
"... Ngươi cho rằng ngươi là ai!" Người đàn ông mặt sẹo giận dữ.
Vụt vụt.
Bé trai vung tay, người đàn ông mặt sẹo liền ngã xuống đất không dậy nổi. Mấy cây kim bạc cắm vào cái cổ cứng ngắc của người đàn ông mặt sẹo, khiến người đàn ông mặt sẹo không nhúc nhích.
"Dân đen mà cũng muốn biết ta là ai là ai." Bé trai nở nụ cười khát máu, lộ ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn mà người lớn mới có.
Lúc này, mặt trăng đã treo trên cao, Thượng Cung Vực Hoàng cúi đầu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé bụ bẩm của mình. Xem ra, lại phải đợi đến ngày mai mới có thể khôi phục bình thường...
Đối với thể chất bị nguyền rủa này, Thượng Cung Vực Hoàng đã quen từ lâu, chỉ chờ đến ngày lời nguyền được giải trừ...