Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Beta: Meo Meo.


Có Vốn Liếng Để Kiêu Ngạo!!


Người võ lâm cách đó không xa nghe được âm thanh nổ mạnh dữ dội đều tập trung chạy về hướng Mộc Phàm, trong số đó có Minh Chủ Võ Lâm Tiếu Vũ Phong vừa tới dưới chân núi Hắc Phong, khi mọi người đuổi tới đều thấy cảnh tượng hỗn loạn thế này:

Phía rừng cây đâu đâu cũng có thi thể đeo mặt nạ, máu chảy thành sông, chịu một chiêu mất mạng.

Thị vệ trúng kịch độc, môi tím tái, té đầy đất.

Hai người đàn ông sắc mặt lạnh lùng không chút thay đổi, Dĩnh Vô Tuyết quỳ trên mặt đất hộc máu, một thiếu niên vô tội và một 'con nhím' uất ức? Toàn thân đầy gai đen, hẳn là một con nhím...

Mộc Phàm thản nhiên đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, mắt phượng quét qua đám người võ lâm đang tập trung như không có chuyện gì xảy ra: "Thật nhiều người."

"A! Kia là chủ nhân của thần thú!" Có người trong đám đông chỉ vào Mộc Phàm lên tiếng trước.

Một số người chưa từng nhìn thấy Mộc Phàm tất cả đồng loạt nhìn sang. Tiếu Vũ Phong nhướn mày nghiêm túc đánh giá thiếu niên thần bí trong miệng Hách Liên Hạo, đích thực là thiếu niên tuấn lãng bình thường, nhưng...

Chủ nhân thần thú tuyệt đối không có khả năng bình thường, lại chuyển tầm mắt về phía Cô Độc Hiên Hàn, Tiếu Vũ Phong ngầm thừa nhận lời nói Hách Liên Hạo. Ngay cả Cô Độc Hiên Hàn cũng theo bên người thiếu niên, thiếu niên kia nhất định không phải hạng người bình thường gì, quả thực có chút rắc rối vướng tay chân. Thế nhưng, Tiếu Vũ Phong không hoảng loạn như y tưởng tượng, dù sao y có chuẩn bị mà đến, đã sớm thiết kế tốt các biện pháp đối phó.

Người trong giang hồ ai mà không biết Tiếu Vũ Phong, thời điểm Tiếu Vũ Phong đứng ra muốn động thủ mọi người tạm thời lui sang một bên. Cửu đại môn phái luôn làm theo ý mình, ngày thường không can thiệp vào chuyện của nhau, song, có một người có thể đồng thời điều khiển cửu đại môn phái, đó là Minh Chủ Võ Lâm.

Minh Chủ Võ Lâm năm năm tuyển chọn một lần, đại hội võ lâm cử hành tại Thanh Vân, kết quả cuối cùng là chưởng môn cửu đại môn phái và Minh Chủ Võ Lâm tiền nhiệm bổ nhiệm người xuất sắc lên làm tân Minh Chủ Võ Lâm.

Một khi giang hồ nổi lên dị loạn, hoặc xảy ra sự kiện quan trọng đều do người của Võ Lâm Minh đứng ra chỉ huy những người võ lâm. Đương nhiên không phải tất cả người võ lâm đều nguyện ý khuất phục trước Võ Lâm Minh, chẳng hạn như Thánh Ma Giáo nổi dậy cách đây vài năm, còn có thế lực Tây Vực không ngừng xâm lấn Trung Nguyên.

Võ Lâm Minh tồn tại cả trăm năm, lại có liên minh cửu đại môn phái làm hậu thuẫn, địa vị bên trong giang hồ không thể dao động.

Mấy năm nay, có một số trường hợp ngoại lệ, rất nhiều người võ lâm bất mãn đối với vị Minh Chủ đương nhiệm Tiếu Vũ Phong, thậm chí cửu đại môn phái cũng không như xưa tận lực hỗ trợ Võ Lâm Minh, địa vị Võ Lâm Minh hiện giờ trong võ lâm hơi xấu hổ. Bởi vì vị Minh Chủ gây tranh cãi trong giang hồ không phải ai cũng không biết...

"Xin hỏi ngài chính là chủ nhân thần thú sao?" Thái độ Tiếu Vũ Phong chân thành, dáng vẻ đường đường chính chính. Trên thực tế, nếu bỏ qua vết sẹo chữ thập dài trên má, y sẽ là một người đàn ông đẹp trai.

"Ngươi là?"

"Minh Chủ Võ Lâm Tiếu Vũ Phong, có vẻ như ngài vừa trải qua một vụ ám sát, cần sự giúp đỡ của Võ Lâm Minh không?" Tiếu Vũ Phong dốc hết lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, chờ đợi thiếu niên chấp nhận.

Bây giờ tình huống của thiếu niên giống như cừu non rơi vào hang sói, tuy rằng có Cô Độc Hiên Hàn bảo vệ bên người, dù Cô Độc Hiên Hàn mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có một người, ngược lại nương tựa Võ Lâm Minh là sự lựa chọn tốt nhất. Trên giang hồ không ai không chừa vài phần mặt mũi cho Võ Lâm Minh.

"Võ Lâm Minh? Đó là món đồ chơi gì."

Thiếu niên chớp đôi mắt xinh đẹp, Tiếu Vũ Phong bắt gặp ánh sáng rực rỡ thoáng qua, vừa muốn chăm chú xem đáy mắt xinh đẹp sâu thẳm, lại vô tình nghe được lời nói kiêu ngạo cực điểm của đối phương.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên, trong giang hồ nhiều người không ưa Tiếu Vũ Phong, suy cho cùng đối phương chính là người thắng trận cuối cùng leo lên vị trí Minh Chủ Võ Lâm, không ai dám lớn tiếng khinh thường Tiếu Vũ Phong, chưa kể khinh thường Võ Lâm Minh. Mọi người chờ đợi Minh Chủ Tiếu Vũ Phong mạnh dạn giáo huấn thiếu niên không biết tốt xấu kia.

"Võ Lâm Minh không phải món đồ chơi, chỉ là nơi ở đơn sơ của tại hạ thôi." Giọng điệu khiêm tốn. Tiếu Vũ Phong không tin thiếu niên trước mặt không biết Võ Lâm Minh là gì.

Những người có mặt cũng không tin thiếu niên không biết Võ Lâm Minh, chỉ có Cô Độc Hiên Hàn trầm mặc nhướng mày.

Nghe xong, Mộc Phàm không thèm để ý Tiếu Vũ Phong, cậu bế Nhị Hắc đang còn đau lòng đi về phía Cô Độc Hiên Hàn, vừa đi vừa từ chối: "Ta không có hứng thú với nơi ở của ngươi."

"Lẽ nào các hạ thật chưa từng nghe qua Võ Lâm Minh!?" Y dùng lời hay ý đẹp thuyết phục, thiếu niên lại quá kiêu ngạo!

"Ta đã nói ta không biết đó là món đồ chơi gì, lỗ tai ngươi chỉ để trưng thôi à!? Ta không có hứng thú đối với nơi ở đơn sơ!" Mộc Phàm hơi nghiêng cằm, không chút cảm xúc nói: "Thu hồi sát khí của ngươi đi."

Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!

"Có thể thu hồi sát khí, vậy mời các hạ theo ta tới Võ Lâm Minh một chuyến." Tiếu Vũ Phong cười, tiếp tục nỗ lực thuyết phục Mộc Phàm.

Đáng tiếc Tiếu Vũ Phong có vòng vo với Mộc Phàm cũng vô dụng, Mộc Phàm là một người lười biếng, người lười biếng sẽ không bao giờ phân tích lời nói của đối phương, chứ đừng nói đến việc suy đoán ý đồ của đối phương. Mộc Phàm nhìn Tiếu Vũ Phong từ trên xuống dưới, sau đó quay đầu nhìn Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh hai tay đẫm máu. Bất đắc dĩ thở dài, đối với yêu cầu của Tiếu Vũ Phong là kiểu không nói nên lời, không muốn quan tâm, nếu quan tâm sẽ cảm thấy chỉ số IQ của mình bị hạ thấp.

Quá rõ ràng là coi thường Tiếu Vũ Phong...

"Ngươi không mạnh bằng y và hắn." Ngón tay thiếu niên chỉ chỉ Cô Độc Hiên Hàn và Điện Thiên Ảnh: "Ta không có hứng thú với kẻ yếu, cho nên hãy thu hồi sát khí yếu ớt đáng thương của ngươi đi."

Ngông cuồng!

Thật ngông cuồng!!

Thiếu niên quá kiêu ngạo rồi!!

Thằng quỷ nhỏ chẳng qua vừa mới xuất hiện trên giang hồ, vậy mà chẳng coi ai ra gì!! 

Thiếu niên thần bí cùng con thú, hoàn toàn không thèm để Minh Chủ Võ Lâm vào mắt!!

Nhưng những người có mặt đã sớm biết rằng, sở dĩ thiếu niên kiêu ngạo như thế là bởi vì cậu tuyệt đối có vốn liếng để kiêu ngạo...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play