Tên Danmei: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Không Đánh Con Vật Nhỏ.
Xe ngựa đơn giản không phô trương đậu ngay bãi đất trống, bên cạnh dòng suối nhỏ, khói không ngừng lan tràn lên không trung. Mộc Phàm nhìn bóng dáng màu trắng ngồi bên bờ suối, hai mắt sáng ngời điều khiển Nhị Hắc đáp xuống.
Soạt.
Bốn chân Nhị Hắc tiếp đất an toàn, Mộc Phàm nhanh nhẹn nhảy xuống từ lưng Nhị Hắc quan sát người đàn ông.
Mái tóc dài đen mượt dùng dây cột cao, khuôn mặt không biểu cảm, mày kiếm mắt ưng, môi mỏng lãnh đạm, con ngươi đen như mực hời hợt sâu hơn người khác, bên trong một mảnh đen tối chưa từng để bất cứ thứ gì vào. Nếu có thêm người ở đây, chứng kiến dung mạo người đàn ông này chắc chắn sẽ than thở 'Thật là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, thế nhưng quá lạnh lùng, vừa nhìn biết rõ không dễ chọc'.
Mộc Phàm hưng phấn không ngớt, càng đến gần cậu càng cảm thấy hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông, cái loại hơi thở mạnh mẽ lạnh lẽo như băng khiến cậu nổi da gà khắp toàn thân. Người đàn ông nhất định rất mạnh rất mạnh rất mạnh, Mộc Phàm cười tủm tỉm, má lúm đồng tiền bên trái xinh xắn.
Cô Độc Hiên Hàn vẫn ngồi trên mặt đất, không có phản ứng nào với thiếu niên đột nhiên xuất hiện. Mộc Phàm quan sát Cô Độc Hiên Hàn từ trên xuống dưới, bước chân cách Cô Độc Hiên Hàn ba bước liền giơ tay ra, cậu muốn khiêu chiến người đàn ông!
"Muốn ăn?"
Người đàn ông cầm cá nướng trong tay đưa cho thiếu niên, ánh mắt Mộc Phàm nhìn y cực kỳ nóng bỏng, tóc đen như mực rối tung xinh đẹp xõa ở trên người, mắt sáng long lanh như sao, hai má bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng còn lộ má lúm đồng tiền xinh xắn. Trong mắt y, Mộc Phàm trông giống con chuột hamster bé xinh với hai má tròn trịa phúng phính.
Hiện tại, con chuột hamster tỏ ra rất đói...
"..."
"..."
Nhị Hắc và Mộc Phàm sững sờ, nhìn trân trân cá nướng trong tay người đàn ông.
Da cá vàng ươm tẩm ướp gia vị đặc biệt nên tỏa ra mùi thơm thoang thoảng mê người, khác hẳn mùi hương thức ăn của Hắc Phong Sơn Trại, nhìn lướt qua thôi miệng sắp ứa nước bọt. Mộc Phàm và Nhị Hắc mới ăn một nửa thức ăn liền chạy xuống núi đồng thời nuốt nuốt nước bọt.
"Cho ngươi." Cô Độc Hiên Hàn nhét cá nướng cho Mộc Phàm, cầm lấy con cá đã sơ chế tẩm ướp gia vị khác bên cạnh nướng.
Mộc Phàm nghĩ nghĩ có gì đó không ổn, trong thoáng chốc cậu không đoán ra chuyện gì, cầm cá nướng vừa ăn vừa suy nghĩ sâu xa. Cá nướng ngon hơn tất cả những thức ăn cậu từng nếm qua, Mộc Phàm nhìn người đàn ông một cách sùng bái, ánh mắt long lanh ướt sũng sóng nước hệt như con vật nhỏ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi.
Người đàn ông bất giác nghiêng đầu liếc đằng sau Mộc Phàm, không có đuôi...
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn."
Nhị Hắc có đuôi vui vẻ lắc trái lắc phải, hương vị rất thơm, không biết y tẩm ướp gia vị gì. Mộc Phàm ăn rất vui sướng, Nhị Hắc đang yên tĩnh không cam lòng, ngồi lung lay cái đuôi, miệng mở lớn bộ dạng ngốc nghếch, hoàn toàn không có khí phách thần thú bạo ngược lúc trước.
Cô Độc Hiên Hàn nhàn nhạt nhìn hắc cẩu, tuy hắc cẩu hơi kỳ lạ nhưng biết nói chuyện, bộ dạng chảy nước miếng ngốc nghếch khiến y cảm thấy hơi hơi đáng thương. Cô Độc Hiên Hàn bèn đưa cá nướng chín vàng trong tay cho Nhị Hắc.
Y không có biện pháp từ chối đối với con vật nhỏ, tuy rằng là một con vật kỳ lạ biết nói tiếng người.
"Ta muốn nữa, ta muốn nữa!" Thiếu niên ăn xong dùng mắt phượng long lanh nhìn cá nướng trong miệng Nhị Hắc, sau đó tha thiết mong chờ nhìn về phía Cô Độc Hiên Hàn. Cá y nướng là thứ ngon nhất cậu ăn từ lúc ra đời cho đến nay ~~
Cô Độc Hiên Hàn nhíu mày toàn thân thả ra hơi lạnh, một người một thú không phát giác nguy hiểm giương mắt mong mỏi Cô Độc Hiên Hàn một cách chăm chú...
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế Wattpad & WordPress. Đọc truyện chính thức tại Thiên Tuế Wattpad & WordPress là tôn trọng và ủng hộ công sức của nhóm dịch. Là một người đọc văn minh, vui lòng không tiếp tay cho lũ ăn cắp!
"Chờ chút." Ai bảo y hoàn toàn không có cách đối phó với con vật nhỏ, Cô Độc Hiên Hàn đành cam chịu mà tiếp tục bôi gia vị đặc biệt nướng cá.
"Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?" Mộc Phàm đang chờ ăn cá y nướng, hiếm khi có tâm trạng tốt hỏi thăm người khác, ngày thường ngay cả hỏi cậu cũng lười hỏi ~
"Thần thú." Y muốn tìm thần thú khiêu chiến, lời ít mà ý nhiều nói, Cô Độc Hiên Hàn không cảm xúc ngồi nướng cá.
"Thần thú. Ngươi cũng tới đây cướp đoạt thần thú?"
"Không, tìm thần thú khiêu chiến." Khi người đàn ông nói câu này khí thế trên người đột ngột biến đổi, ngọn lửa nướng cá bị ảnh hưởng ngay lập tức bùng cháy dữ dội.
Khí thế thật mạnh.
"Nếu là thần thú, thì ta biết." Mộc Phàm nghiêm túc chỉ vào Nhị Hắc ngốc nghếch chảy nước miếng bên cạnh: "Ban nãy những người kia đều gọi Nhị Hắc là thần thú, thần thú chắc hẳn là chỉ Nhị Hắc."
"Gâu!" Thời điểm Cô Độc Hiên Hàn nhìn sang Nhị Hắc, nhớ tới con cá nướng ngon, nịnh hót sủa một tiếng.
"..."
"Nếu chỉ đơn giản là chiến đấu, Nhị Hắc cực kỳ vui. Nhị Hắc thích chiến đấu, hơn nữa nó rất mạnh!" Người đàn ông thực lực mạnh mẽ, Mộc Phàm rốt cục nhớ đến cậu bị hơi thở người đàn ông hấp dẫn tới đây, nhất thời quên mất tiêu...
"..."
"Muốn chiến đấu không?" Thiếu niên phấn khởi.
"... Ta không đánh con vật nhỏ." Sắc mặt Cô Độc Hiên Hàn không thay đổi đem cá nướng chín cho thiếu niên. Y vốn dĩ cho rằng thần thú phải khổng lồ, kích thước nhỏ nhất cũng bằng một ngọn núi, như vậy mới có tính khiêu chiến. Hắc cẩu này nhỏ đến đáng thương, cùng lắm lớn hơn con hổ một chút, quá nhỏ bé.
Nhị Hắc há to miệng nhìn cá nướng của thiếu niên, đuôi trên mặt đất lắc tới lắc lui, Nhị Hắc ở Liên Minh Tinh Tế quả thực là con vật nhỏ. Thiếu niên đánh giá toàn thể Nhị Hắc gật đầu đồng ý.
"Vậy chiến đấu với ta thì sao? Ngươi rất mạnh, đánh với ta đi ~" Mộc Phàm ăn cá nướng, cười tủm tỉm lộ ra má lúm đồng tiền bên trái.
Cô Độc Hiên Hàn quay đầu dán mắt trên người thiếu niên, con chuột hamster ăn cá hai má phồng lên, mắt híp thành trăng lưỡi liềm, khuôn mặt đỏ ửng vì ngồi gần lửa, chóp mũi còn dính bụi than cá nướng.
Thật lâu sau đó, Cô Độc Hiên Hàn vươn tay sờ sờ tóc Mộc Phàm, nói: "Ta không đánh con vật nhỏ."