Kết quả của bảy trận thi đấu còn lại về cơ bản giống như trong dự đoán của mọi người.

Mộ Liễu Nhi bắt được số 2. Lần này đối thủ của nàng rõ ràng là mạnh hơn người trước một chút, nhưng cũng vẫn không phải là đối thủ của nàng, sau hơn mười mấy chiêu, Mộ Liễu Nhi vung kiếm lên, thẳng tắp chém xuyên qua đỉnh đầu của thiếu niên và hắn đã bị rơi xuống một sợi tóc.

Thiếu niên mặt mày xám xịt, trực tiếp nhận thua.

Tâm tư mỗi người đều khác nhau.

Mặc dù đoán được thực lực của Mộ Liễu Nhi rất mạnh, nhưng việc nàng giải quyết trận đấu một cách gọn gàng như vậy cũng cho thấy nàng có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Xét cho cùng, Bích Lạc học viện cũng là một trong những đại học viện hàng đầu của Đế Quốc, trải qua mấy năm học tập, Mộ Liễu Nhi tự nhiên sẽ không để những thiếu niên và thiếu nữ ở Lạc Tây thành này trong mắt.

Mà Diệp Úc Nhu được xếp ở vị trí thứ sáu, điều này cũng khiến nhiều người làm mới lại sự hiểu biết của họ về nàng.

Bởi vì Diệp Úc Nhu, nàng ta chỉ sử dụng chín chiêu để buộc đối thủ của mình ra khỏi đấu trường và giành chiến thắng!

Nhất thời nhiều người thầm đoán rằng năm nay Diệp Úc Nhu cũng có hy vọng so tài với Mộ Liễu Nhi và cuối cùng giành được quán quân!

Tuy nhiên, ngay sau đó, mọi người đã phát hiện ra là Đại hội Tụ Võ năm nay còn bất ngờ hơn trước!

Bởi vì trận cuối cùng đó vốn là trận đấu giữa Mộ Kỳ của Mộ gia và một thiếu niên tên tuổi chưa ai biết đến của Khương gia, Khương Mặc. Cho nên mọi người đều cho rằng, Mộ Kỳ, một học sinh của Bích Lạc học viện giành chiến thắng trong trận này là điều bình thường. Tuy nhiên!

Người chiến thắng lại là Khương Mặc!

Hơn nữa, đó là ưu thế hoàn toàn áp đảo, một sự chiến thắng hoàn toàn!

Mộ Kỳ đã là Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn trực tiếp bại ở dưới tay Khương Mặc, cuối cùng nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất không dậy nổi!

Hiện trường lâm vào tĩnh mịch.

Ngay cả người của Khương gia cũng có vẻ rất ngạc nhiên.

Chỉ có Khương Phong, trong mắt xẹt qua một ý cười âm trầm đắc ý.

Xương sườn của Mộ Kỳ đã bị gãy hai cái, đòn vừa rồi của đối phương thậm chí còn ép chặt lục phủ ngũ tạng của hắn vào nhau, khiến cho đau đớn không dứt.

Mặc dù không cam lòng, nhưng Mộ Kỳ cũng biết hôm nay mình đánh giá thấp đối phương, chuyển bại thành thắng là điều tuyệt đối không thể, vì vậy hắn thở hổn hển nói:

"Tôi nhận thu.."

Oành!

Không đợi hắn nói xong, Khương Mặc vốn vẫn luôn im lặng, đột nhiên lại ra tay lần nữa! Một quyền đấm vào ngực Mộ Kỳ một cách dữ dội!

Răng rắc!

Trên ngực của Mộ Kỳ, liền bị lõm xuống! Trông thật đáng sợ!

Mọi người há hốc mồm.

Mộ Kỳ rõ ràng muốn nhận thua, nhưng Khương Mặc lại cố ý ra tay, khiến cho Mộ Kỳ không nói được lời nào, một lần nữa bị hắn làm cho bị thương nặng!



Khương Mặc lại giơ tay lên--

"Dừng tay!"

Mộ Nghiêm quát lên.

Khương Mặc đó đang muốn giết Mộ Kỳ!

Khương Mặc vẻ mặt lãnh đạm, dường như không có nghe thấy, hay nói cách khác, hắn hoàn toàn mặc kệ.

Nguyên lực quanh quẩn trong tay, giây tiếp theo sẽ chém lên cách tay của Mộ Kỳ!

"Ngươi dám!"

Mộ Nghiêm lập tức phất tay áo, một cỗ Nguyên lực mạnh mẽ xông ra! Đi thẳng đến Khương Mặc!

Khương Phong bên kia cũng đột nhiên trầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, đồng thời ra tay, chặn lại lực lượng của Mộ Nghiêm.

"Mộ Nghiêm! Đừng quên, bọn họ vẫn đang trong trận dấu! Nếu Mộ Kỳ không nhận thua, Khương Mặc có thể chiến đấu cho đến khi hắn nhận thua! Người thân là gia chủ Mộ gia, ngươi nên để ý thân phận của mình! Làm sao ngươi có thể tùy ý can thiệp?"

Trên sân không ít người thở dài - đâu phải là Mộ Kỳ không chịu nhận thua, rõ ràng là Khương Mặc không cho hắn cơ hội nhận thua!

Bộ ngươi không nhìn thấy từng chiêu đều là sát khí tận trời, buộc Mộ Kỳ muốn rút lui cũng không được sao?

Khương gia đây là muốn quyết tâm phế đi Mộ Kỳ!

Oành!

Sức mạnh của hai người kịch liệt va chạm với nhau, lập tức làm trên khán đài xuất hiện một vết nứt sâu!

Khương Mặc rốt cục cũng dừng lại, quay đầu nhìn sang. Trong đôi mắt ấy lại không hề dao động, giống như một vực sâu.

Dường như không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.

Nhiều người bị nhìn vào hai lần, khiến cho cả người đều muốn đông lạnh.

Mộ Thanh Lan ánh mắt chắc chắn, đột nhiên nheo lại.

Người này.. có vẻ như có gì đó không ổn..

Mà vào lúc này, Mộ Kỳ cuối cùng cũng đã lên tiếng nhận thua.

Khương Mặc cũng không còn có thể giết hắn.

Khi mục đích mong đợi không đạt được, Khương Phong rất không vui, nhìn về phía Mộ Nghiêm, trào phúng: "Mộ Nghiêm, Mộ gia của ngươi không thể để thua quá nhiều đúng không? Ai vừa rồi mới nói thua chính là thua, thắng chính là thắng? Tại sao lúc này, người thua là người Mộ gia của ngươi, những lời này, lại bị các ngươi bỏ qua?"

Mộ Nghiêm phất tay áo lên, lửa giận còn chưa tiêu tan, trừng mắt nhìn Khương Phong, không nhượng bộ: "Khương Phong, ngươi cho rằng tất cả mọi người ở đây đều mù sao? Rõ ràng Mộ Kỳ sắp thừa nhận thất bại, chính là người của ngươi làm tất cả để ngăn trở. Vậy còn không phải là các ngươi muốn phế đi Mộ Kỳ sao? Trên Đại hội Tụ Võ này, không đến lượt ngươi giở những chiêu trò này!"

Khương Phong cười lạnh một tiếng: "Bản thân các ngươi kỹ thuật không bằng những người khác, thì trách được ai?"

Mọi người trong Mộ gia đều cảm thấy nghẹn khuất một trận.



Diệp Phi Minh cười nói: "Ha ha, vốn dĩ những trận thi đấu như thế này chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị thương. Bọn trẻ còn trẻ, năng động, thỉnh thoảng thất thủ là không thể tránh khỏi. Cũng may là không có hậu quả gì nghiêm trọng. Theo ta thì, việc này thôi cứ bỏ qua đi?"

Thấy hai bên không chịu nói chuyện, Diệp Phi Minh lại nói: "Trận đấu này vẫn phải tiếp tục đúng không? Thiên Nguyên Triều đã chuẩn bị bắt đầu mở ra rồi.."

Lời này cuối cùng đã có tác dụng.

"Nếu Diệp gia chủ đã mở miệng, hiện tại hãy để chuyện này qua đi, nhưng.. tại Đại hội Tụ Võ này, nếu có người muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để đối phó với người Mộ gia của ta, thì đừng trách ta nhẫn tâm!"

Khương Phong giễu cợt một tiếng, cũng không thèm quan tâm.

Lần này, có Mộ Liễu Nhi thì đã sao?

Khương gia bọn họ, vẫn còn có ác chủ bài lớn hơn!

Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Khương Mặc khen: "Ngươi làm tốt lắm."

Ánh mắt của mọi người đối với Khương Mặc đều thay đổi.

Người thiếu niên này vẫn luôn không có tiếng tăm gì, thậm chí còn thắng cuộc thi trước đó rất điệu thấp, ai ngờ được.. hắn ta cũng là là một nhân vật tàn nhẫn!

Khương Mặc bước tới, rất nhiều người đều háo hức cùng kinh hãi tránh ra.

Trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hắn đột nhiên cảm giác được điều gì đó, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Mộ Thanh Lan nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, một lúc sau thì mỉm cười.

Thật thú vị.. có thể gặp một người có hơi thở giết chóc mạnh mẽ như vậy ở đây..

Thực sự.. vô cùng nhớ nó.

Sau rất nhiều lần giằng co, cuối cùng tám người lọt vào trận chung kết cũng đã định.

Khương gia ba người, Diệp gia ba người và Mộ gia hai người.

"Không ngờ rằng cuối cùng, những người còn lại trong Mộ gia, ngoại trừ Mộ Liễu Nhi, còn lại thế nhưng lại là cái tên phế vật Mộ Lăng Hàn.."

"Cái gì phế vật? Ta thấy hắn lúc trước ra tay, cũng không đơn giản như vậy!"

"Ồ, bất quá là vậm khí tốt bắt được thẻ luân không thôi. Ta sợ rằng hắn là người đầu tiên bị loại trong trận chung kết này!"

Trọng tài bấm tay, bầu không khí trong sân rốt cuộc cũng dịu đi.

"Trận chung kết cuối cùng, rất đơn giản - chư vị xin hãy xem ở đó!"

Mộ Thanh Lan theo ánh mắt háo hức của mọi người nhìn về một hướng nhất định.

Một đỉnh núi cao sừng sững lặng lẽ phía xa.

Như một con quái thú khổng lồ, chực chờ nuốt chửng mọi thứ.

"Ai lên đến đỉnh Mộc Trach Sơn đầu tiên, lấy được tín vật, vị trí đệ nhất sẽ là người đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play