Thình lình xảy ra mưa to không dứt, Vương Thu xử lý những loài hoa yếu ớt của cậu xong, liền thấy Trịnh Quân ngồi trên ghế mềm ở phòng khách nhìn bầu trời.

Thấy cậu đi tới, Trịnh Quân hoàn hồn nói với cậu: "Mưa bên ngoài còn đang rơi, cuối tuần này thật là muốn mạng mà."

"Đúng vậy, chủ nhật này..." Vương Thu nói một nửa liền cứng đơ cả người, nhìn đại ma đầu đang biếng nhác nằm ở nhà cậu, sốt ruột nói: "Trời ơi, anh có muốn em nhanh chóng đưa tiền hay gọi điện thoại cho người đến đón anh không? Anh Bạch có lẽ còn chờ anh ở nhà hàng đó!"

Cậu nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Trịnh Quân, cậu còn vì Trịnh Quân và Bạch Nam Nhất chuẩn bị bữa tối, hiện tại Trịnh Quân nên mặc tây trang giày da ngồi ở nhà hàng cao cấp ăn sinh nhật với người mình thích, chứ không phải mặc bộ đồ không vừa người, như không có xương mà mềm oặt nằm ăn vạ ở nhà cậu.

Vương Thu biết rõ ràng, nhưng mà khi nghĩ đến đây, đột nhiên cậu cảm thấy không mấy vui vẻ, cậu cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lòng dường như thiếu một cái gì đó.

Trịnh Quân chậm rì rì đứng lên, đưa tay về phía cậu.

"Cậu đưa điện thoại cho tôi, tôi tự gọi."

Vương Thu đưa điện thoại vẫn đang sạc pin cho anh, thấy Trịnh Quân lảo đảo lắc lư ra ban công.

Vương Thu không có đi qua, nhất thời không biết nên làm gì mới được.

Cậu có chút không vui.

Nhưng mà tại sao nhỉ?

__________

Trịnh Quân không có liên hệ cho Tiền Tiền, mà trực tiếp gọi cho Bạch Nam Nhất.

Bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, có lẽ đang chơi di động.

"Tiểu Vương..."

"Bạch Nam Nhất, cậu đến chỗ đó chưa?"

Cả người Bạch Nam Nhất cứng đờ, xác định bên kia đầu dây là Thần Tài đại nhân, mới lập tức nịnh hót: "Tôi đến rồi, ngài ở đâu vậy? Còn ở trên đường sao?"

Trịnh Quân nghe được giọng nói bĩu môi của đối phương, ánh mắt của anh đảo qua Vương Thu trong phòng khách, sau đó nói: "Hôm nay tôi có việc không tới được, cậu tùy tiện ăn đi, ghi thanh toán cho tôi."

"Hả?" Bạch Nam Nhất nhìn nhìn nhà hàng một bữa ăn ít nhất cũng 5 chữ số, cảm thán từ đáy lòng, Thần Tài quả thật là Thần Tài.

"Hả cái gì, nghe không rõ sao?"

"Nghe rõ, nghe rõ ạ." Bạch Nam Nhất bên kia cúi đầu khom lưng: "Ngài cứ bận đi ạ."

Tút.

Trịnh Quân cúp điện thoại.

__________

"Tiền Tiền nói sao?"

Trịnh Quân nghe thấy Vương Thu hỏi, mặt không đổi sắc nói: "Tôi hỏi Bạch Nam Nhất, hắn nói hắn bận, không đến."

Nỗi buồn lúc nãy của Vương Thu đột nhiên phai nhạt đi một chút, nhưng lại nghĩ Trịnh Quân vất vả lắm mới đến sinh nhật, một bữa ăn vui vẻ cũng không thành, lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

"Dù sao trời cũng đang mưa, nếu không anh ở lại đây đi." Vương Thu hỏi anh, trong mắt đầy sao trời dịu dàng: "Nếu muốn ăn sinh nhật, vậy chúng ta cùng nhau làm bánh kem nhé?"

"Bánh kem?" Trịnh Quân vốn là người không quá để ý đến sinh nhật gì, nhưng lại đột nhiên vui vẻ chờ mong vì lời của Vương Thu: "Cũng được."

Anh vừa đồng ý, sao trong mắt Vương Thu càng lấp lánh, lẹt xẹt lẹt xẹt mang dép lê mềm đi chuẩn bị nguyên liệu làm bánh.

Trịnh Quân đi qua theo, hỏi: "Nhà cậu còn có lò nướng nữa à?"

"Không cần phiền toái như vậy, dùng nồi cơm điện là có thể làm được rồi." Vương Thu cong cong đôi mắt: "Muốn em dạy anh không?"

"Cũng được."

__________

Bánh kem bọn họ làm rất thành công.

Ban đầu Trịnh Quân cho rằng ý của Vương Thu là chỉ làm cốt bánh thôi, không ngờ cậu còn lấy ra nào là túi bắt kem, đuôi bắt kem, còn có cả dao chà láng, còn dùng túi bắt kem vô cùng thành thạo, nhìn có vẻ như anh ở bên chỉ tổ vướng chân vướng tay.

"Hay là, anh đi cắt trái cây đi?"

Vương Thu nhìn Trịnh Quân làm ra một đống bơ có hình chẳng khác gì cục shit, nhíu mày, đưa tay nhặt lên lau sạch.

"Rồi rồi." Trịnh Quân phục tùng theo cậu sắp xếp, trở thành máy cắt trái cây không có tình cảm.

Trịnh Quân nhìn Vương Thu gấp những lát dâu tây thành từng đóa hoa, cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi: "Sao ngay cả bánh kem mà cậu cũng biết làm vậy? Học cái này có lợi ích gì?"

"Không có lợi ích gì cả." Má trái của Vương Thu dính một ít bơ, nhìn có vẻ ngây thơ: "Lúc trước muốn học để sau này làm cho người trong nhà ăn, tự mình làm càng vui vẻ nha."

Trịnh Quân mím mím môi, ngăn mình không được phụt cười.

Tại sao trợ lý của mình có hơi ngốc ngốc ngoan ngoan nhỉ?

__________

"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, ước đi."

Vương Thu bưng bánh kem lên bàn, phối hợp với mấy món ăn mà đại ma đầu tự tay làm, có mặn có chay, mùi hương thơm lừng, coi như lấy lại mặt mũi không biết làm bánh kem lúc nãy.

Trịnh Quân nhìn nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn nhìn Vương Thu đang chăm chú nhìn anh, cuối cùng khép đôi mắt lại.

—— Hi vọng Vương Thu có thể tìm được một đối tượng như ý, vĩnh viễn làm chính mình, mỗi ngày đều vui vẻ.

"Anh ước gì vậy?"

Trịnh Quân hừ lạnh một tiếng.

"Hi vọng cậu không nghỉ việc được, tiếp tục làm trợ lý cho tôi."

"Nói ra sẽ không linh! Em cho anh nói đấy!"

Trịnh Quân nhìn cậu xù lông, vô cùng thản nhiên.

Người trước mặt anh đây, phải luôn tươi vui xán lạn như vậy mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play