Tất cả thành viên trong tổ chuyên án đều nhớ kỹ ngày hành động 26 tháng 09 hôm đó.

Do kế hoạch bị lộ ra trước giờ hành động, toàn bộ thành viên đội hành động rơi vào cái bẫy mà Niên Hoành giăng sẵn trước đó, phải liều mạng chiến đấu với bọn hung ác khát máu đấy, chịu thiệt hại nặng nề.

Nếu sau đó không nhờ ông Tống giám đốc công an thành phố sử dụng quyền hạn của mình tra ra được kế hoạch hành động của tổ chuyên án, lập tức dẫn quân đến tiếp viện, thì chắc tất cả thành viên của tổ chuyên án đều bỏ mạng ở nơi đó.

Tống Ninh ôm một bó hoa loa kèn đứng trong khu nghĩa trang, hai mắt cô sưng đỏ, trên mặt vương đầy nước mắt, đau buồn xót thương.

Bầu trời sương mù giăng phủ, mưa phùn bay lất phất, đọng lại bên má, hoà lẫn vào nước mắt, lạnh buốt như băng.

Giang Bân cầm dù chầm chậm bước đến đứng sau lưng Tống Ninh, “Em đã đứng đây ba tiếng rồi.”

Tống Ninh không quay đầu lại, “Hôm nay là ngày Niên Hoành nhận phán quyết tử hình, lòng em rất vui, em đến, thăm các chiến hữu, tiện thể nói cho mọi người biết tin vui này, để mọi người cùng vui chung.”

“Báo tin vui làm sao thiếu rượu cho được?”

Giang Bân cởi áo khoác trên người ra, khoác lên cho Tống Ninh, anh bước lên phía trước, đưa dù qua cho Tống Ninh. Xong rồi ngồi xổm xuống rót vài chén rượu đặt trước phần mộ.

“Các chiến hữu, hôm nay tôi cùng tiểu Ninh đến thăm mọi người. Chắc ban nãy tiểu Ninh đã nói với mọi người hết rồi, Niên Hoành đã nhận phán quyết, tử hình, sẽ được thi hành ngay lập tức, không cho hắn ta sống thêm này nào nữa. Mọi người ở dưới suối vàng có linh, hẳn cũng có thể yên lòng. Hôm nay thời tiết không tốt lắm, có mưa nhỏ một chút. Đừng có mắng đội trưởng tôi đây keo kiệt, mời mọi người uống rượu nhạt đấy nhé.”

Tống Ninh bị mấy lời lải nhải cằn nhằn này của Giang Bân làm cho xúc động, nước mắt vốn dĩ đã ngừng lại tuôn rơi như van xả nước, không ngừng được nữa.

Cô nghẹn ngào nói, “Sư phụ, nếu ngày đó ở kho hàng, nếu anh không đến cứu em, bây giờ nằm ở nơi đây, sẽ nhiều thêm một người là em. Nhưng mà, nhưng mà...... Sư phụ, em tình nguyện giờ đây người nằm đó là em, chứ không muốn là bất kì ai trong số họ.”

Nhìn qua từng tấm bia, trên đấy là ảnh chụp của từng người, đằng sau đó là giọng nói tiếng cười đã từng có thời sống động, bọn họ từng mua cơm giúp Tống Ninh, từng đổi ca trực giúp Tống Ninh. Nhất là trong tháng cuối cùng tổ chuyên án phải tăng ca liên tục, mọi người cùng ăn nghỉ chung một chỗ, từ lâu họ đã thân thiết với nhau như những người thân trong gia đình.

Bàn tay đang nâng chén rượu của Giang Bân hơi run run, viền mắt anh hoe đỏ, chén rượu chất chứa đau thương nặng lòng.

“Ông trời đang khóc.”

Đúng vậy, ông trời đang khóc, khóc cho những linh hồn anh dũng, khóc cho những người con chính nghĩa đã nằm xuống.

*

Không ai nghĩ rằng, bộ phim về cuộc hôn nhân giữa các gia đình giàu có của Quý Sơ và Niên Trĩ sẽ có thêm phần tiếp theo.

Ngay lúc mọi người đang nghĩ rằng nhà họ Quý sẽ từ từ suy kiệt, thế nào cũng sắp sửa vào đường lụn bại, tài khoản weibo chính thức của nhà họ Quý đăng bài thông báo, đưa ra câu trả lời về trận phong ba bão táp chuyển giao cổ phần trước đó, giải thích rằng tất cả những việc đó đều là sự chuyển dịch cơ cấu bình thường của công ty.

Liền sau đó, Quý thị cũng đăng thêm thông báo quan trọng thứ hai, đây là một bản thỏa thuận tặng cho, Quý thị sẽ tặng lại Trung tâm điều trị Thuỵ Khang cho nhà nước, toàn bộ trung tâm sẽ giao cho nhà nước quản lý, tất cả những công trình nghiên cứu trước đó đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước.

Trong bản danh sách quyên tặng có rất nhiều dự án tiên tiến, bù đắp vào một vài chỗ khuyết trong lĩnh vực nghiên cứu y học và sinh vật học của quốc gia.

Uy tín của Quý thị đột ngột tăng vọt trong mắt quần chúng. Đồng thời, Quý Sơ cũng tuyên bố chính thức tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Quý, giá cổ phiếu của Quý thị cũng tăng lên, thậm chí còn cao hơn giai đoạn đầu.

Cùng lúc đó, vai chính khác trong bộ phim này, nhà họ Niên, bất ngờ tuyên bố phá sản công ty. Toàn bộ tài sản của nhà họ Niên đều bị tịch thu sung vào công quỹ, bản thân Niên Hoành cũng bị cảnh sát hình sự bắt giữ không rõ lý do.

Những người theo dõi sát sao những tin tức này đều âm thầm cảm thán vận mệnh đúng là biến chuyển liên tục, các cụ thường hay bảo ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây[1]. Bây giờ coi ra đâu cần tới ba mươi năm, sự hưng thịnh và suy tàn của một gia tộc có khi chỉ thoáng qua bằng cái chớp mắt.

[1] Câu ngạn ngữ dân gian nói về dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi dòng chảy (hiện tượng từng nhiều lần xảy ra trong lịch sử). Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, khó có thể đoán trước.

Một vài cư dân mạng có cảm tình thấy đau lòng thay cho hoàn cảnh hiện giờ của Niên Trĩ.

Cô là nữ diễn viên có lượng người hâm mộ đông đảo, cũng được rất nhiều người qua đường quý mến. Giờ đây trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, không biết cô ấy có còn gượng dậy được nữa hay không, hay sự nghiệp sẽ hoàn toàn lao dốc.

Thậm chí còn có người tích cực đẩy chủ đề # cùng góp vốn giúp Niên Trĩ ra mắt lần nữa # lên top.

Đối với chủ đề này, trên weibo cá nhân của Niên Trĩ nhanh chóng đưa ra câu trả lời:

【 ba ruột của tôi vi phạm pháp luật, đó là sự thật không cách nào và cũng không thể nào phủ nhận được. Diễn viên hay thần tượng, trên bất kì phương diện nào, đều phải làm gương dẫn dắt tư tưởng cho công chúng. Mà tôi, con gái của kẻ tội tù, việc nên làm là thay ông ấy sám hối những tội lỗi, bù đắp lại cho những người đã bị ông ấy làm tổn hại trước đó, thay vì lại xuất hiện trên màn ảnh, tiếp tục trở thành thần tượng. Hôm nay tôi xin thông báo, kể từ lúc này Niên Trĩ vĩnh viễn rút khỏi giới giải trí. 】

Thay Niên Trĩ đăng thông báo này lên Weibo xong, hai người Lương Hà và Trình Hoan đều có chút buồn bã mất mát.

Bọn họ ngồi cạnh bên nhau, cả hai người đều biết rõ, tình nghĩa đồng nghiệp của họ và Niên Trĩ, sau bài đăng thông báo này đã thật sự kết thúc.

“Má Lương, em hy vọng sau này chị Trĩ Trĩ luôn khoẻ mạnh, dù cho có làm gì, dù ở nơi nào đi nữa, chị ấy sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc.”

“Ừm, anh cũng mong như vậy. Ngày mai chúng ta đi chùa Nam Sơn cầu phúc cho nó đi.”

“Được.”

*

Khoảnh khác tiếng gõ búa phán quyết của thẩm phán vang lên, nước mắt của Niên Trĩ không kiềm được mà tuôn trào như đê vỡ.

Cô từ trên bục của người làm chứng bước xuống, được luật sư và cảnh sát bảo vệ phiên toà dẫn đường, ra khỏi tòa án từ lối đi an toàn.

Bầu không khí ẩm ướt, vài giọt mưa trên trời tí tách bay lất phất rơi xuống người.

Trận gió lạnh từ phía sau lưng thổi tới Niên Trĩ, khiến người cô không chịu được run lên bần bật.

Cô nhớ từ rất lâu trước đó cô luôn mơ một giấc mơ.

Trong mơ có một đám mây đen khổng lồ không ngừng đè trên đỉnh đầu cô, càng lúc nó càng lớn, dần dà đè nặng khiến cô không thể nào thở được.

Giờ đây nghĩ lại, chứng khó ngủ của cô cũng bắt đầu có từ lúc đó.

Mà bây giờ, rốt cuộc thì công chúa đã cầm lấy thanh kiếm, đánh bại mây đen che trên đỉnh đầu, bóng tối qua đi, sẽ là ánh mặt trời rạng rỡ trải chiếu.

Niên Trĩ thản nhiên đi dạo dọc bên bờ hồ, mưa vẫn điều đặn rơi, tí tách rơi vào từng người đang đi bộ trên đường, là kiểu mưa cực khoan khoái dễ chịu của mùa thu.

Vài con chim rúc mình trên mấy tán cây to, thi thoảng cất lên tiếng hót trong trẻo.

Trên đường vài ba tốp người qua lại với nụ cười vui vẻ hiện rõ trên mặt, nụ cười này, là nụ cười mười mấy năm qua Niên Trĩ cô chưa từng có được.

Nhìn họ rất thư thái, cho dù có việc lớn đương chờ trước mắt, cũng không thể sánh bằng niềm hạnh phúc vui vầy ở bên gia đình và bạn bè.

Gia đình bạn bè.

Từ này, kể từ lúc tuổi Niên Trĩ bắt đầu lớn hơn, cô đã dần cảm thấy xa lạ với nó.

Ngày trước lúc còn đi học, cô cũng muốn làm kết bạn làm thân với mọi người. Nhưng mà, bởi vì bị ảnh hưởng xấu từ Niên Hoành, khiến suốt cả quãng thời gian dài cô luôn nghĩ rằng, phải khiến cho tất cả bạn bè đều e sợ cô, mới thật sự biểu hiện cho việc mình quý mến họ.

Suy cho cùng thì ở nhà, cô sợ Niên Hoành, mẹ cũng sợ Niên Hoành, ngay cả quản gia Lâm luôn điềm đạm từ tốn, cũng sợ Niên Hoành giống vậy.

Sau này dần lớn hơn, nhìn người khác đối xử chan hoà với bạn bè của họ rồi Niên Trĩ mới ý thức được suy nghĩ lúc trước của mình, là cái sai thái quá thế nào.

Cô tức tối về nhà cãi nhau ầm ĩ với Niên Hoành, đổi lại là gì, là nhận lấy sự trừng phạt nặng nề từ ông ta.

Ngoại trừ Tống Ninh, Niên Trĩ chưa từng có người bạn nào có thể trò chuyện hay tâm sự cùng.

Còn gia đình thì, lại càng viển vông hơn.

Niên Trĩ không muốn ngẩng đầu nữa, cô cúi mặt xuống chân giẫm lên vũng nước, vừa đi vừa hồi tưởng về cuộc sống lúc trước của mình.

Lúc trước cô nghĩ rằng, mục tiêu lớn nhất cuộc đời cô chính là có thể sống sót tống Niên Hoành vào tù. Nhưng bây giờ, khi đã đạt được mục tiêu, cô nhận ra rằng trên con đường đời mình dường như chẳng có gì khác ngoài sự thù hận.

Cô nghĩ rằng sau đó cô sẽ có thể sống dưới ánh mặt trời rạng rỡ như mọi người vậy.

Nhưng mà, có người bình thường nào giống như cô đâu chứ, tự tay huỷ hoại đường sống của ba ruột mình, lại còn có thể cười vui vẻ như thế này?

Ngay lúc còn đang do dự, chợt có chú chó nhỏ vẫy vẫy đuôi chạy đến bên chân Niên Trĩ.

Đôi chân nhỏ nhắn lông xù lên mềm mại của nó giẫm vào mu bàn chân của Niên Trĩ, tiếng chó con kêu “ư ử”, nghe ra đang cực kỳ vui vẻ.

Là Nguyên Đán.

Hai bên tai của Nguyên Đán dính nước ươn ướt, trên người cũng toàn là bọt nước.

Xem chừng chạy qua mấy vũng nước mới đến được đây.

Niên Trĩ bất chợt mỉm cười, cô ôm chặt Nguyên Đán vào lòng mình, đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình chỉ toàn lo nghĩ không đâu.

Chí ít, trên con đường này, cô có Quý Sơ, có dì Thẩm Mạn, còn có ông nội bà nội yêu thương cô, có thêm chú chó con Nguyên Đán này nữa.

Chó con Nguyên Đán toàn tâm toàn ý yêu thương cô.

Là Quý Sơ, nhặt cô lên từ nơi vũng bùng, phủi đi lớp bụi bẩn bám trên người cô, cho cô một mái ấm gia đình lần nữa.

“Cô gì ơi, cô có thể cho tôi xin ID WeChat của cô được không?”

Đột nhiên xuất hiện một chiếc dù che trên đầu Niên Trĩ, Niên Trĩ ngẩng đầu nhìn theo bàn tay đang cầm dù của người nọ, tầm mắt chạm vào đôi mắt đào hoa chan chứa ý cười.

Bọn họ đứng dưới mưa nhìn nhau mỉm cười, như thể cả thế gian này chỉ còn lại hai người.

“Muốn xin WeChat à, anh muốn theo đuổi tôi sao?”

Quý Sơ vén sợi tóc loà xoà bên má Niên Trĩ ra sau vành tai, “Phải, anh muốn theo đuổi em.”

“Yêu cầu của bổn tiểu thư đây rất cao, anh phải nói chuyện sao cho nghe êm tai tôi mới được.”

Nụ cười Niên Trĩ ngọt ngào rạng rỡ, hai má lúm đồng tiền đáng yêu càng khiến lòng người say đắm.

Trên môi Quý Sơ thấp thoáng nét cười ấm áp, giọng anh dịu dàng trong trẻo, như móng vuốt mềm mại quét vào lòng Niên Trĩ, “Lời nghe êm tai hả, để anh nghĩ đã.”

Ngoài trời mưa rả rích, hây hẩy gió thu, mùa hè qua mất tự lúc nào. Quý Sơ hạ tầm mắt khẽ cười, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt chỉ có mỗi mình bóng dáng Niên Trĩ.

“Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại chỉ để yêu em, yêu em đơn thuần, yêu em dũng cảm, yêu em can đảm vượt qua khỏi vũng lầy, yêu hơn nữa sự mạnh mẽ kiên cường của em. Xin hỏi cô Niên đây, em có bằng lòng cho anh vinh dự ấy, cho anh được làm người bạn đời của em không?”

Niên Trĩ đắm chìm trong ánh mắt sáng ngời nồng nàn tình cảm của Quý Sơ, cô như bị thu hút, kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, “Anh Quý à, nơi này có cô gái không tìm được nhà, anh có bằng lòng nhặt cô ấy về nhà hay không?”

“Anh bằng lòng.”

“Em cũng bằng lòng, bắt đầu từ rất lâu rất lâu về trước nữa, vẫn luôn bằng lòng.”

Hết chính truyện

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sau hơn một tháng trời, phần chính truyện cuối cùng của câu chuyện này cũng kết thúc. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi, có lẽ nó còn rất nhiều thiếu sót và cách hành văn vẫn khá non nớt.

Nhưng sau tất cả, nó vẫn có ý nghĩa của riêng nó.

Cảm ơn tất cả các bạn đã dõi theo, và dành sự bao dung cho những đứa con của tôi.

【 Núi cao sông dài, may mà ta gặp được nhau. 】

Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ ra sức mài dũa bản thân, mang đến nhiều tác phẩm hay hơn nữa.

Hy vọng các bạn vẫn sẽ cùng đồng hành với tôi ở những câu chuyện tiếp theo.

HẾT CHƯƠNG KẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play