*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời vào giữa thu, ngày ngắn đêm dài, còn ba tiếng nữa thì mặt trời ló dạng.

Sau khi Sầm Dương và Chu Trừng sửa sang lại tài liệu vụ án sát hại bác sĩ Hoàng, hai người tranh thủ thời gian đi ngủ bù.

Thì ra, buổi tối ngày hôm đó bác sĩ Hoàng về trễ như vậy, là vì ông ấy đã bí mật đi lên tầng cao nhất, tìm Quý Sơ người vốn nên ‘hôn mê bất tỉnh trên giường’ nhờ anh giúp đỡ.

Lúc đấy Quý Sơ cũng lấy làm bất ngờ, theo lý thuyết kế hoạch tạo sự thật giả, đổi trắng thay đen của Niên Trĩ không chê vào đâu được, ngay cả người cay độc như Niên Hoành cũng không nhận ra.

Vậy thì sao bác sĩ Hoàng lại phát hiện?

“Do Sầm Dương.”

Qua một đêm mà bác sĩ Hoàng coi ra già thêm mười tuổi, trên trán và đuôi mắt ông đầy nếp nhăn dữ tợn, tóc mai hai bên mái đầu cũng bạc phơ.

“Thằng nhóc Sầm Dương đấy đúng là một đứa chính trực, nó thông minh như vậy, hẳn ban đầu nó cũng biết tôi đang lợi dụng nó để thăm dò cậu. Thế mà nó vẫn báo cáo đầy đủ kết quả thăm dò được cho tôi hay. Ngay lúc đấy tôi đã biết, té ra nó lại là người của cậu.”

Vậy coi ra không hoàn toàn dại dột.

Quý Sơ nhướng mày nhìn ông, “Vậy giờ ông đến tìm tôi, vì nghĩ rằng tôi có thể cứu mạng ông?”

“Không, cậu nghĩ đơn giản quá đó.” Dường như bác sĩ Hoàng vừa chợt nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng nào đó, ông run giọng nói tiếp, “Bọn người đó căn bản không phải người, là ma quỷ. Cậu đừng nghĩ rằng sau lưng mình có nhà họ Quý làm chỗ dựa, thì có thể bình chân như vại. Đằng sau Niên Hoành, chẳng phải một gia tộc đơn giản như người ngoài vẫn nghĩ.”

Cánh tay ông hệt nhánh cây khô cằn lấy con chip trong túi áo trước ngực mình ra, đưa nó cho Quý Sơ, “Đây là dữ liệu thực nghiệm mà Niên Hoành vẫn luôn muốn lấy được, mục đích ông ta khống chế trung tâm Thụy Khang cũng vì những dữ liệu này. Tuy tôi chỉ là một người làm nghiên cứu khoa học bình thường, nhưng nếu phải liều cả mạng mình cũng quyết cùng sống mái với ông ta.”

Nói xong câu đấy, bác sĩ Hoàng rời khỏi phòng bệnh, đỡ tay vịn cầu thang chầm chậm bước khỏi trung tâm nghiên cứu, hướng đi trên con đường mãi mãi không có lối về.

Nếu được lựa chọn lần nữa, liệu ông ấy có thấy hối hận vì sai lầm lúc trẻ của mình, để giờ bản thân trở thành con rối của Niên Hoành không?

Lúc máu trong người dần bị rút sạch, liệu ông có thấy hâm mộ những người trẻ giống như Sầm Dương, với lòng nhiệt huyết chân thành nguyện cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học?

Tiếc là người đã đi xa, sau khi bác sĩ Hoàng vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay, tất cả những điều này bỗng biến thành câu hỏi không có lời đáp.

Niên Trĩ và Quý Sơ kê hai cái ghế mây, ngồi kề bên nhau trên ban công lầu hai nhà an toàn, đếm thời gian chờ trời sáng.

Vầng trăng với ánh sáng rực rỡ bao quanh đang ẩn mình giữa những vầng mây, chỉ để lại bóng dáng mờ ảo treo lơ lửng trên nền trời đêm. Sương đêm bao phủ cánh rừng phía ngoài nhà an toàn, gió thổi lay tán lá vang lên tiếng kêu xào xạt.

Chiếc lá khô bị gió cuốn bay, rơi rụng khỏi cành cây giống hệt xác bướm khô.

Hai người họ chăm chú nhìn phiến lá, cùng ngầm hiểu mà không ai nói câu gì. Khi bình minh đến, bọn họ lại phải đối mặt với chia li, giờ đây cuộc chiến với Niên Hoành đã cận kề, không ai biết được điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước.

Bọn họ đánh cược với thời gian, cướp lấy đôi ba mảng thời gian ngắn ngủi này, ngồi yên lặng bên nhau nghe gió ngắm trăng.

Niên Trĩ đứng dậy khỏi ghế mây, đến nằm nghiên trên đùi Quý Sơ, nhìn lên phía anh.

“Tiểu Sơ, hồi nhỏ anh có mơ ước gì không?”

Ngón tay Quý Sơ nhẹ nhàng di chuyển trên khuôn mặt Niên Trĩ, từ vầng trán đến lông mày, như đang tỉ mỉ phác hoạ lại khuôn mặt xinh đẹp quốc sắc này, “Hồi đấy anh rất thích xem các bộ phim hành động, lúc ấy anh còn cực kỳ hâm mộ những anh hùng có thể dễ dàng giải cứu thế giới, được đứng nơi sân khấu với ánh sáng huy hoàng nhận lấy hoa tươi và những lời tán dương.”

“Ngớ ngẩn thật.”

Anh cong môi cười, âm giọng dịu dàng như những đám mây bồng bềnh trên bầu trời.

Niên Trĩ vươn tay nắm lấy tay anh, ánh mắt đầy vẻ hứng thú, “Vậy còn bây giờ?”

“Sau này lớn lên anh mới biết, đằng sau hai chữ ‘anh hùng’ ấy không có hoa tươi, cũng không có tiếng vỗ tay. Là có rất nhiều người vẫn đang thầm lặng giữ vững lòng tin, dùng máu nóng của họ đổi lấy hai chữ ‘anh hùng’.”

Tay Niên Trĩ hơi khựng lại, “Câu này, lúc nhỏ em đã từng nghe mẹ nói.”

“Hồi đấy em rất thích xem phim hoạt hình《 The Powerpuff Girls 》trên TV, lúc ấy nằm mơ em cũng ước mình chỉ cần nhón chân là có thể bay lên, bay khắp mọi nơi trong thành phố để bảo vệ công lý, trừng trị cái ác.”

Cô nhớ về những ký ức ngập tràn hạnh phúc ấy, nghĩ về người trong trí nhớ với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt ấm áp, “Mẹ biết suy nghĩ ấy của em, bà không cho rằng đấy là suy nghĩ kì lạ trẻ con, ngược lại còn ôm em ngồi trên gối nghe bà nghiêm túc giải thích. Bà nói, những anh hùng trừng trị kẻ ác không phải lúc nào cũng là người dũng mãnh hiên ngang phi thường, mà có thể là con, là mẹ, là những ai đứng trước cường quyền không bao giờ quên đi lý tưởng chính nghĩa trong tim mình.”

Niên Trĩ nắm tay Quý Sơ thật chặt, “Tiểu Sơ, anh nói xem nếu mẹ biết những việc em đang làm, bà có tự hào vì em không? Liệu bà có biết những gì bà đã dạy em lúc nhỏ, không phải vô nghĩa không?”

Thấy cảm xúc của cô không ổn, Quý Sơ nhẹ giọng, “Có. Cô gái nhỏ, lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối kề cạnh Niên Hoành ngần ấy năm, âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta, trong chốc lát nữa thôi, có thể tận tay đưa ông ta vào ngục giam. Niên Niên, dì lúc nào cũng tự hào về em, và em cũng luôn là niềm tự hào của anh.”

“Tiểu Sơ, năm đó chính tay Niên Hoành giết bà ấy,” Niên Trĩ ôm eo Quý Sơ, vùi mặt vào lòng anh nức nở, “Anh nói xem, bị chính người đầu ắp tay gối của mình sát hại, lúc đấy bà ấy có bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu tuyệt vọng đây.”

“Ngay sau đây chúng ta có thể cho bà ấy một lời đáp rõ ràng. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chọn một ngày trời đẹp cùng nhau đi thăm bà ấy nhé, được không?”

Niên Trĩ tựa như con vật nhỏ bị thương tìm an ủi, nằm trong lòng Quý Sơ gật đầu đáp giọng mang theo âm mũi, “Ừm, em và anh, cùng nhau đi thăm bà.”

*

Sau khi máy bay hạ cánh Niên Nhạc đi theo phía sau Niên Hoành, vệ sĩ xếp hàng dài đứng xung quanh đồng loạt cung kính chào hắn.

Điều này thật sự thoả mãn lòng hư vinh vô hạn của hắn.

Giờ cha đã chủ động đưa hắn theo ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, điều này đủ cho thấy ông ấy có ý định muốn truyền gia nghiệp lại cho mình.

Ngày Niên Nhạc trở thành chủ nhân ông của nhà họ Niên, không còn xa nữa.

“Nhạc Nhạc, cười vui vẻ quá vậy, có chuyện gì vui sao?”

Niên Hoành yêu thương vuốt ve mái đầu Niên Nhạc, ở trong mắt người ngoài bọn họ chính là hình ảnh mẫu mực của phụ từ tử hiếu.

Niên Nhạc được cưng chiều sanh lo lắng, ánh mắt lấy lòng nhìn Niên Hoành, “Ba...... Ba, con được theo ba ra ngoài, nên cảm thấy rất xúc động.”

Hắn thử thăm dò dắt cánh tay Niên Hoành, như mèo con ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Niên Hoành.

Bầu không khí vui vẻ hoà thuận này đây, trong nháy mắt biến mất hoàn toàn kể từ lúc Niên Nhạc nhìn thấy bóng dáng đứng ở cổng sân bay.

Hắn kinh ngạc trợn trừng mắt, cẩn thận xác nhận có đúng là người nọ không, có đúng là Niên Trĩ đáng ra phải bị Lâm Kỳ thủ tiêu sạch sẽ hay không.

Thằng Lâm Kỳ ăn hại này, có mỗi chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được.

Ngay lập tức nỗi căm phẫn và sự tức giận xâm chiếm lấy đầu óc Niên Nhạc, do dùng sức nghiến răng quá mạnh, trong miệng hắn như nếm được chút vị tanh ngọt.

“Ba, mừng ba về nhà,” Niên Trĩ khéo cười xinh đẹp ra chào đón, nhiệt tình ôm lấy Niên Hoành, “Nhưng mà, sao nhìn em trai coi ra không hào hứng mấy vậy?”

“Vậy sao? Chẳng phải mới nãy vẫn vui vẻ lắm sao?”

Niên Hoành quay đầu nhìn sang Niên Nhạc, “Nhạc Nhạc, chị con nói nhìn con không được vui, có chuyện gì sao?”

“Đâu có?” Niên Nhạc cố nặn ra một nụ cười méo mó, ép bản thân mình tiến về phía trước, ôm lấy Niên Trĩ.

Trong khoảnh khắc vai hai người va vào nhau, hắn nghe thấy người phụ nữ quỷ quyệt độc ác Niên Trĩ nói thầm với mình, “Nhạc Nhạc, chiêu của mày chị đây tiếp được rồi, tiếp theo, đến phiên mày rồi đấy.”

Niiên Nhạc giống như bị điện giật văng ra khỏi ngay lập tức, cảnh giác nhìn Niên Trĩ.

Niên Hoàng nhìn ra sự khác thường lúc này của hai chị em, trong mắt ông vừa chợt lóe lên gì đó, ông bước tới vươn tay nắm lấy cánh tay hai người kia, “Thôi được rồi, cả nhà chúng ta lâu rồi không quây quần bên nhau, cùng nhau về nhà nào.”

Tài xế lái xe lâu năm của Niên Hoành với kinh nghiệm hơn ba mươi năm có thừa, kỹ thuật lái xe đứng đầu xưa giờ, lái xe vững vàng êm ái, chưa từng để xảy ra sự cố gì.

Điều này khiến lòng Niên Trĩ mừng thầm, tối qua cô thức trắng cả đêm, giờ vừa khéo có thể tranh thủ lúc trên xe ngủ bù. Chờ lúc thức dậy chắc Niên Hoành cũng sẽ biết được tin cả đêm qua cô không về nhà.

Đến lúc đó, lại phải đương đầu với một trận ác chiến khác.

Bầu không khí yên lặng cả quãng đường dài, sau đó chiếc Bentley vững vàng dừng trước cánh cổng biệt thự Hoành Sơn.

Niên Trĩ xoa xoa đôi mắt lim dim ngái ngủ của mình, chỉnh trang lại trạng thái bước xuống xe đi theo sau Niên Hoành.

Chưa bước vào cửa chính, đã thấy ông quay sang nói với mình, “Tiểu trĩ, biểu hiện làm việc của con ở Thuỵ Khang mấy ngày qua khá lắm, rất có phong thái của ba năm xưa.”

Niên Trĩ gật đầu, “Đều nhờ ba dạy bảo con tốt, chẳng qua con chỉ bắt chước vụng về mà thôi.”

Niên Hoành hài lòng vỗ nhẹ bả vai Niên Trĩ, “Được, không hổ là con gái của Niên Hoành này, năng lực xuất sắc, còn biết tiến biết lùi.”

“Có điều,” lúc sắp đi đến phòng khách, Niên Hoành quay lại nói, “Ba nghe nói cả đêm hôm qua con không về nhà, con đi đâu? Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, đặc biệt là những cô gái như con, rất dễ xảy ra chuyện.”

Lời này nói nghe thật châm chọc[1] hết biết, Niên Trĩ nhíu mày khó chịu, “Ba, ba nói đúng, bây giờ bên ngoài thật sự nguy hiểm dã man. Chiều hôm qua con đến công ty giải quyết chuyện huỷ hợp đồng, trên đường về, đụng phải tên kia không có mắt tập kích con.”

“Cái gì? Rốt cuộc là ai to gan dám làm chuyện đấy?”

[1] Nguyên văn 夹枪带棒 – Kẹp thương mang gậy: ý nói trong lời nói đang ẩn ý châm chọc, mỉa mai.

Niên Nhạc đứng nép mình sau lưng Niên Hoành không dám lên tiếng, dù sao Niên Trĩ không có bằng chứng trong tay, chỉ cần hắn liều chết không chịu nhận, cũng chẳng ai làm gì được hắn ta.

Nghĩ thoáng điểm này, hắn thấy yên tâm hơn một chút, có thêm dũng khí thẳng thắn đương đầu với Niên Trĩ.

“Là tên Lâm Kỳ con trai một tập đoàn Lâm thị mấy hôm trước làm mất lòng nhà họ Ôn. Nếu con nhớ không lầm thì, ba, trước khi ba đưa em trai về đây, em trai với Lâm Kỳ chính là anh em tốt của nhau đấy.”

Những lời này của Niên Trĩ không phải nói không có căn cứ, trước khi Niên Nhạc biết được thân phận thật sự của mình, để có thể tồn tại trong giới thượng lưu của thành phố Bắc này, hắn ta tìm đủ mọi cách để thân cận hơn với Lâm Kỳ, nhận đối phương là anh cả, giúp Lâm Kỳ làm rất nhiều chuyện phi pháp.

Tin tức này do Quý Sơ điều tra giúp.

Nhớ lúc trước khi cô đi, dáng vẻ người đó giống như bà mẹ già dặn đi dặn lại cô đủ thứ chuyện. Cõi lòng Niên Trĩ tựa như có dòng nước ấm chảy qua, cô không hề đơn độc chiến đấu với mãnh thú hung ác nhà họ Niên này, ở phía sau luôn cô có một người như trăng thanh gió mát, làm chỗ dựa vững chắc nhất âm thầm ủng hộ cô.

“Sao?”

Niên Hoành cảm thấy hứng thú với hướng đi mới của chuyện này, “Nhạc Nhạc, chị con nói con với tên đấy quan hệ rất thân thiết với nhau, thật sao?”

Niên Nhạc vội vàng biện giải cho mình, “Ba, không có chuyện đó, ba đừng nghe cô ta nói bậy!”

“Em trai,” Niên Trĩ cao giọng, “Có hay không, không phải chỉ bằng lời em nói, phải dựa vào bằng chứng, ba nói có đúng không ạ?”

Niên Hoành mặt lạnh tanh gật đầu nghiêm nghị.

Nhận được sự đồng ý của đối phương, Niên Trĩ yên tâm bắt đầu mạnh dạn gõ búa, “Những bức ảnh bên trong này đều là bằng chứng, chứng minh lúc trước Nhạc Nhạc và Lâm Kỳ thân thiết với nhau như hình với bóng.”

Cô đưa phong thư xong, lấy ra thêm một cây bút ghi âm, “Còn cái này, là những gì mà Lâm Kỳ khai ra tối hôm qua. Ba, lúc nãy ba hỏi con sao cả tối hôm qua không về nhà? Hiển nhiên con đi giải quyết mầm tai hoạ như tên Lâm Kỳ đấy. Con gái được tận tay ba dạy dỗ, những chuyện không bằng không chứng, con tuyệt đối không bao giờ đánh rắn động cỏ, ăn nói không có căn cứ.”

Sắc mặt Niên Nhạc tái nhợt nhìn chằm chằm Niên Trĩ, cô đứng ngay giữa phòng khách phía sau là khung cửa sổ sáng chói, nụ cười hệt Medusa trong thần thoại có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

Hắn cứng người ngẩng đầu lên nhìn mặt Niên Hoành, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của ông doạ sợ tới nỗi té bệt xuống sàn, vẻ đắc ý kiêu căng ban nãy hoàn toàn biến đâu mất.

Niên Hoành giận dữ tới nỗi lồng ngực phập phồng, ông toang mở miệng nói gì đó, quản gia Lâm đã vội vàng chạy đến cắt ngang bầu không khí căng thẳng của ba người, “Ông chủ, cô chủ, có tin từ bên phía nhà họ Quý, bệnh tình ông cụ Quý đột ngột nguy kịch.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Niên Nhạc: tôi ở chỗ này thấp thỏm lo âu, bà còn ở bên kia nhớ thương chồng cho được? Quá đáng!

Phim hoạt hình The Powerpuff Girls.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play