Lúc nhận được tin nhắn hẹn gặp của Chu Trừng, Niên Trĩ đang xem xét kiểm tra tài liệu dự án và báo cáo tài chính ở Thuỵ Khang. Đại khái gần một tháng này đây, Niên Trĩ vẫn trung thành tận tâm đắp nặn thành công hình tượng cô con gái ngoan hiền, thế nên Niên Hoành rất yên tâm để một mình cô ở lại trong nước, dẫn Niên Nhạc theo ra nước ngoài ký kết hợp đồng.

Điều này cũng vừa khéo tạo cơ hội cho Niên Trĩ.

Niên Hoành không ở đây, cấp dưới của ông không có ông chủ ở bên điều hành công việc, nên không dám ngang nhiên kiểm soát Niên Trĩ.

Niên Trĩ lấy bút ra tìm kiếm một phen trên bản đồ điện tử, cuối cùng quyết định chọn ga-ra xe của công ty làm nơi để cô hẹn gặp Chu Trừng. Vừa đúng lúc cô chuẩn bị đến công ty để huỷ hợp đồng, bề ngoài nó có thể nguỵ trang giúp cô, mặt khác vừa khéo với nghề nghiệp ẩn thân của Chu Trừng cũng là một diễn viên, xuất hiện dưới toà nhà công ty giải trí hoàn toàn hợp lý hợp tình.

Đồng hồ treo tường điểm bốn giờ ba mươi phút chiều, bây giờ chạy đến công ty, thu xếp chuyện huỷ hợp đồng xong, nhân tiện vừa khéo có thể đến ga-ra gặp mặt Chu Trừng.

Niên Trĩ cầm chiếc USB cô vẫn lén mang theo bên mình, quơ lấy áo khoác vắt trên lưng ghế bước ra khỏi văn phòng.

Mặc dù gần đây phải trải qua sự thay đổi về vị trí lãnh đạo cấp cao, nên Thụy Khang vẫn đứng ngay nơi đầu sóng ngọn gió, tuy nhiên trình độ chữa trị và hệ thống khoa học kỹ thuật của nó giữ vị trí bá chủ số một ở thành phố Bắc này là chuyện không ai có thể thay đổi được.

Trên đường đi, Niên Trĩ gặp rất nhiều người quen ở khu vực thăm khám và phòng điều trị, hầu hết bọn họ đều là tai to mặt lớn ở thành phố Bắc này. Con người luôn yêu quý mạng sống, đặc biệt là những người giàu sang quyền thế như bọn họ, chưa được hưởng trọn vẹn hạnh phúc của cuộc sống, chẳng ai muốn thình lình bị bệnh tật ập đến đánh gục hoặc đương lúc khoẻ mạnh buộc phải rời xa nhân thế.

Bởi vậy mới thấy tư duy kinh doanh nhạy bén của Quý Sơ năm đó, không nói chuyện khác, anh bỏ tiền đầu tư trung tâm điều trị và viện nghiên cứu khoa học này, rõ ràng là quyết định có tầm nhìn xa trông rộng.

Sáng hôm nay Lương Hà Trình Hoan đã biết được quyết định huỷ hợp đồng của Niên Trĩ, hai người biết chiều nay cô sẽ đến, xuống sảnh chính mở mắt trông mong chờ sẵn từ hai tiếng trước.

“Chị Trĩ Trĩ, chị phải đi thật rồi sao?”

Niên Trĩ yêu thương xoa xoa đầu Trình Hoan, “Hoan Hoan à, thế gian này không có bữa tiệc nào mà không tàn, sau này em sẽ gặp được cấp trên tốt hơn chị nhiều nữa.”

Giám đốc công ty Niên Trĩ biết nhà họ Niên không thiếu tiền, bản thân anh cũng không có ý định cưỡng ép bắt Niên Trĩ ở lại, luật sư hai bên xem qua các điều khoản, xác nhận không có sai phạm, ngay lập tức thoải mái ký vào bản thỏa thuận.

Người đàn ông trưởng thành – hơn ba mươi tuổi Lương Hà, lúc giây phút ly biệt gần đến đôi mắt ửng đỏ đứng trước mặt Niên Trĩ, “Niên Trĩ, mặc dù mấy năm nay em không nổi tiếng lắm, cứ dăm ba bữa lại gây chuyện rắc rối, nhưng em sẽ mãi là nữ minh tinh tuyệt vời nhất mà anh từng đại diện. Sau này nếu em không còn muốn quản lý sự nghiệp gia đình nữa, muốn quay lại con đường nghệ thuật, nhớ kỹ phải gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tiếp tục làm người đại diện của em.”

Trình Hoan đang đi theo phía sau nước mắt lưng tròng phụ họa thêm, “Đúng đúng đúng, chị Trĩ Trĩ, em cũng sẽ tiếp tục làm trợ lý cho chị.”

Niên Trĩ vốn không định để cảnh chia tay trở nên bi thương thế này, dù sao bọn họ đều ở thành phố Bắc, có nhớ nhau thì hẹn gặp nhau thôi là được mà. Thế mà hai người Lương đại ngốc và Trình nhị ngốc đã tô điểm thêm cho bầu không khí ấy, hai người cứ như vậy cũng khiến cô không kìm lòng được mà rơi nước mắt theo họ.

Ba người đôi mắt đẫm lệ ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở, khiến cho không ít người tình cờ đi ngang qua cửa văn phòng cũng phải ngoái lại nhìn.

“Ôi chao, ba người kia khóc gì mà dữ vậy?”

“Không biết nữa, nghe nói hình như Lương Hà mắc bệnh nan y hay sao ấy, hẹn kiếp sau sẽ tiếp tục làm đại diện cho Niên Trĩ gì gì đó……”

*

Trước khi về Niên Trĩ có mở lời nhắc đến tầng hầm để xe, Lương Hà nghĩ cô tự lái xe đến đây, nên muốn xuống dưới lấy, “Thang máy xuống hầm giữ xe công ty chúng ta bị hỏng rồi, nếu mà em muốn xuống dưới thì phải đi lối cầu thang thoát hiểm. Không phải em sợ tối sao, để anh với Hoan Hoan đưa em xuống dưới.”

Không muốn để người vô tội bị cuốn vào những chuyện này, Niên Trĩ từ chối ý tốt của hai người, một mình cầm đèn pin đẩy cánh cửa cầu thang thoát hiểm, chạy vội xuống dưới.

Chỉ cần cô chạy thật nhanh, nỗi sợ hãi sẽ không đuổi kịp tới.

Từ lúc trời vào thu tới nay, thời gian ban ngày càng ngày càng ngắn, đặc biệt là thành phố Bắc, chưa đến sáu giờ tối, trời đã tối đen như mực.

Cầu thang không có một bóng người, chẳng biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, Niên Trĩ có cảm giác xung quanh mình yên ắng cực kỳ, chỉ có thể nghe được tiếng tim cô đập bình bịch trong lồng ngực. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin bị bóng tối sâu thẳm siết chặt thành một bóng tròn nhỏ, thu lại dưới chân Niên Trĩ.

Mới đi đến nửa đường, Niên Trĩ đã thấy hối hận. Cô muốn quay ngược trở lên theo lối thoát hiểm, nhưng bây giờ đây phía sau cô chính là màng đen sâu thăm thẳm.

Trước mặt sau lưng không có gì khác nhau, tự Niên Trĩ đẩy mình đến tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như lúc này. Cô ngừng thở, nắm chặt tay vịn bên cạnh bước từ từ xuống lầu, không ngừng tự an ủi chính mình, không sao hết, chỉ còn khoảng mười mét, sắp đến rồi, Niên Trĩ mày có thể.

Lúc sắp đến cửa ra tầng hầm, chợt Niên Trĩ ý thức được có chuyện khác thường, cô sợ bóng tối, vốn chẳng dám thở mạnh, vậy từ nãy đến giờ, tiếng hít thở vẫn đều đều theo bên tai cô, từ đâu ra?

Trong nháy mắt da đầu Niên Trĩ như tê dại, cảm nhận được hơi lạnh thấu xương chạy dọc theo sống lưng vụt thẳng lên trên, cô cố kiềm chế sự kích động muốn co chân bỏ chạy của mình, vờ như mình vẫn bình tĩnh ung dung bước về phía trước, đồng thời lòng thầm cầu mong sao Chu Trừng có thể có thần giao cách cảm với cô, đứng sẵn ở lối ra của tầng hầm chờ cô.

Tiếng hít thở sau lưng càng thêm rõ mồn một, tay Niên Trĩ không tự chủ được mà run rẩy một chút, ánh đèn pin cũng đong đưa theo.

“Bị cô phát hiện rồi,” bóng dáng vẫn luôn đi sát theo phía sau Niên Trĩ lên tiếng, “Cô Niên, lâu rồi không gặp nhỉ.”

Là Lâm Kỳ, Lâm Kỳ đã bị nhà họ Ôn đuổi khỏi thành phố Bắc, sao hắn ta lại có mặt ở đây?

Niên Trĩ xoay người dựa vào vách tường, tay cầm đèn pin giơ lên trước ngực, “Lâm Kỳ, anh đi theo tôi làm gì?”

Lâm Kỳ liếm liếm khóe miệng, cười cợt nhả, “Cô Niên, lúc cô ra tay chính nghĩa ở bữa tiệc lần trước, chắc cô đâu ngờ tới sẽ có ngày hôm nay đúng không?”

“Nhà họ Lâm chẳng phải đã đi khỏi thành phố Bắc rồi sao? Sao anh còn ở đây? Không phải, nên hỏi là sao anh biết được hành tung của tôi mới phải?”

Niên Trĩ cảnh giác nhìn hắn ta, bề ngoài là người thừa kế pháp lý duy nhất của nhà họ Niên, hành tung của Niên Trĩ luôn được bảo mật tuyệt đối với bên ngoài, chỉ có người nhà họ Niên mới được biết.

Anh Vương tài xế theo cô mười mấy năm, với tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối thể nào bán đứng cô được, ngoại trừ......

Niên Trĩ cố gắng để giọng mình bình tĩnh hơn, “Niên Nhạc nói cho anh biết đúng chứ? Nó còn nói gì với anh nữa không?”

“Cô Niên quả không hổ danh kỳ tài thương nghiệp mà bọn báo tài chính vẫn hay ca ngợi, mới đó đã đoán ra được điểm mấu chốt rồi.” Lâm Kỳ bước lên trước hai bước, duỗi tay định sờ mặt Niên Trĩ, “Em trai tốt của cô nhờ tôi đến, dạy cho cô hiểu làm một người phụ nữ đoan trang, thì không nên lộ mặt[1] ngoài đường, cũng đừng nên tính toán trèo lên đầu lên cổ cánh đàn ông.”

[1] Nguyên văn 抛头露面 – xuất đầu lộ diện: xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.

Niên Trĩ cắn răng né tránh bàn tay của Lâm Kỳ, “Hôm nay anh dám động đến tôi, không sợ nhà họ Niên trả thù anh sao?”

“À không gì cả,” Lâm Kỳ buông tay, “Dù sao nhà họ Lâm của tôi cũng tiêu rồi, nhà họ Niên muốn thù, cũng có còn gì nữa đâu mà trả hả? Chẳng bằng tôi đây nếm thử hương vị mỹ nhân sắc nước hương trời này của cô trước cái đã.”

Niên Trĩ hiểu giờ đối phương đã mất hoàn toàn lý trí, không thể chọc giận hắn ta, chỉ có thể cố gắng dùng lời nói xoa dịu cảm xúc và lý trí của đối phương, “Lâm Kỳ, Lâm Kỳ, anh nghe tôi nói đã, Niên Nhạc cho anh bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh gấp đôi, hơn nữa anh nghĩ kỹ xem, tôi mới là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Niên, tuy Niên Nhạc là em trai tôi, nhưng tới giờ ba tôi vẫn chưa thừa nhận thân phận của nó. Giữa tôi và nó nên chọn ai, hẳn anh nên suy xét một chút chứ?”

Dường như Lâm Kỳ cũng cảm thấy lời Niên Trĩ nghe có lý, hắn ta ngưng lại bước chân đang tiến về phía trước. Lợi dụng giây lát lúc hắn ta mất tập trung, Niên Trĩ nhân cơ hội này nhấc đầu gối lên và đá thẳng vào giữa hai chân Lâm Kỳ, đẩy hắn ta ra chạy thật nhanh về hướng cửa hầm giữ xe.

Đèn pin cô cầm trên tay trong lúc tranh chấp đã đánh rơi xuống sàn, bây giờ trước mặt một khoảng tối đen như mực, ngửa bàn tay không thấy ngón nào. Cô biết rằng chứng bệnh sợ bóng tối sắp phát tác sẽ dần quật ngã mình, chỉ có thế cố liều mạng chạy thật nhanh về phía trước.

Chỉ có thể chạy về phía trước, mới tìm được cơ hội sống sót.

Cô vẫn chưa hoàn toàn lật đổ được Niên Hoành, chưa giao được tin tình báo cuối cùng này, cô chưa được đứng trước mặt Quý Sơ nói với anh câu xin lỗi, nhất định không thể xảy ra chuyện bất trắc gì ở chỗ này được.

Cô cảm thấy trước mắt mình xoay vòng, bởi vì vận động quá sức mà ngực trở nên ngạt khí, cuối cùng ngay lúc bàn tay Niên Trĩ sắp chạm vào cánh cửa thoát hiểm, một bóng người đột ngột xông lên vươn tay túm chặt lấy cô.

Tiếng la hốt hoảng của Niên Trĩ chưa kịp vang lên, mùi hương gỗ tươi mát phả vào mặt trong nháy mắt khiến trái tim cô nhẹ nhõm. Cô yên tâm tựa vào lồng ngực của đối phương, nghe tiếng tim đập liên hồi của cả hai, như khúc ru êm ái trong đêm, xoa dịu cõi lòng đầy phẫn uất và hoảng sợ của cô.

Tay Quý Sơ che đi đôi mắt Niên Trĩ, anh ghé vào bên tai cô nói khẽ, giọng nói dịu dàng, khẽ chạm vào vành tai làm nó tê dại, “Em sợ thì nhắm mắt lại, anh ôm em ra ngoài.”

Bàn tay anh mang theo độ ấm nóng trên người anh, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo bởi nỗi sợ bủa vây lấy Niên Trĩ lúc ấy. Dường như dù ở thời khắc nào đi nữa, chỉ cần ở bên cạnh người này, cô đều cảm thấy an tâm vô hạn. Giống như cánh chim bay đương mỏi mệt bỗng tìm thấy được bến bình yên để nghỉ lại.

Cô thả lỏng dây thần kinh đang căng chặt của mình, cố nép sát vào ngực người đằng sau mình, anh ôm cô ra khỏi cầu thang bộ thoát hiểm, trước khi ra khỏi đó cô còn nghe được tiếng đàn ông rên la.

Dường như là tiếng của Lâm Kỳ.

Nhưng giờ phút cô không còn tâm trí để quan tâm ai khác nữa, lúc ánh đèn điện sáng ngời lần nữa hiện ra trước mắt Niên Trĩ, cô vội vàng xoay người nắm chặt lấy tay Quý Sơ.

Trong lòng Niên Trĩ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, anh đã biết gì đó rồi đúng không? Anh biết được bao nhiêu về kế hoạch của cô và Thẩm Mạn? Anh có trách cô không? Tại sao anh lại có mặt ở đây?

Vậy mà đến lúc nói ra lời, nghìn vạn câu từ ấy, bỗng hóa thành một câu chào hỏi đơn giản, “Anh, có khỏe không?”

Cô nhìn vào mắt anh, vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau, ánh đèn sáng nhu hoà hút vào lấp lánh trong đôi mắt ấy, chỉ khác là, giờ đây đôi mắt đẹp đẽ ấy đong đầy hình bóng của cô. Niên Trĩ có cảm giác như đang ngâm mình trong dòng rượu ngọt lành, khiến cô chỉ muốn thả mình lênh đênh trong bể rượu, chìm sau vào cảm giác hư ảo đắm say ấy.

Quý Sơ nắm lấy bàn tay còn lại đang buông thỏng của Niên Trĩ, áp vào mặt mình, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp của riêng cô. Trên gương mặt của người luôn sáng suốt hoạch định mọi chiến lược, lần đầu lộ ra vẻ tủi thân như chú cún con bị bỏ rơi, “Anh nhớ em lắm, mỗi ngày trôi qua không được nhìn thấy em, anh không ổn chút nào.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sau hôm đó, Lương Hà nhận được rất nhiều quà an ủi của đồng nghiệp gửi đến, kèm theo quà tặng có tấm thiệp với lời nhắn rằng “cố gắng chiến thắng bệnh tật nhé”, anh ấy: Mấy người có duyên quá ha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play