Tống Ninh tức giận mà trợn mắt liếc người nọ một cái, “Đỗ Văn Canh, anh không lo ở đơn vị làm việc cho tốt, chạy tới chỗ này làm gì?”

Đôi chân dài của Đỗ Văn Canh ung dung bước đến, “Cảnh sát Tống đừng có dữ dằn với đồng nghiệp vậy chứ, chúng ta dù gì cũng là đồng đội mà.”

Anh đứng ở cửa nhìn lướt qua, cúi đầu lấy điếu thuốc ngậm bên miệng, “Sao lại thế này? Em bị ai đánh?”

Lời này là nói với Đỗ Văn Hân, tuy rằng trước giờ anh không thích cô em gái tâm cơ sâu kín này, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Đỗ, ở bên ngoài bị người ta đánh, cũng sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của nhà họ Đỗ anh.

Tống Ninh nhíu mày, “Anh biết người phụ nữ này sao?”

Đỗ Văn Canh nhìn gương mặt tái nhợt của Niên Trĩ, cất cái bật lửa đang cầm trên tay lại, “Cảnh sát Tống đừng có hiểu lầm, người này là em gái tôi, cảnh sát Tống mới là tình yêu đích thực của đời tôi.”

“Thì ra anh đây chính là cứu binh mà cô ta gọi tới sao,” Niên Trĩ lôi kéo Tống Ninh lùi về đằng sau mấy bước cách xa anh ta ra, “Hỏi thử cô ta xem tại sao lại bị đánh trước, hay tốt nhất anh hỏi cô ta vì cái gì mà tự tiện xông vào nhà dân đi. Em của anh tuỳ tiện xông vào đây, còn có ý định đánh tôi nữa, cái loại hành vi này, tôi đi kiện cô ta là còn nhẹ đó. Giờ anh muốn giải quyết như thế nào đây, đưa nhau ra toà giải quyết hay là tự mình giải quyết đây?”

Đỗ Văn Canh lười biếng nâng mắt, “Nếu như vậy thì, tôi thay em gái mình nói xin lỗi với cô Niên cùng cảnh sát Tống đây, ánh mắt nó nông cạn, hai vị đều là người có gia có thế, đại nhân đại lượng hãy thông cảm chút đi.”

Tống Ninh không nghĩ tới Đỗ Văn Canh có thể đoán ra được thân phận của Niên Trĩ, cô lôi Niên Trĩ về phía sau mình, bước lên trước, “Đỗ nhị, anh đang uy hiếp chúng tôi sao?”

Nhà giàu rất quan tâm tới thể diện, nếu chuyện này bị Đỗ Văn Canh mách đến tai nhà họ Quý cùng nhà họ Niên thì, Niên Trĩ ắt không thể nào được nếm quả ngọt.

“Cảnh sát Tống tốt như thế, tôi thích em còn không hết, làm sao dám uy hiếp em chứ?”

Hai anh em nhà này người trước người sau đều khó đối phó.

Niên Trĩ xoa xoa tay Tống Ninh, ý bảo mình không sao hết.

“Anh Đỗ, nếu anh là anh trai của cô Đỗ đây, hẳn anh phải có trách nhiệm dạy dỗ em gái mình bốn chữ khiêm nhường lễ độ viết như thế nào chứ.” Niên Trĩ ngẩng đầu chọi lại với ánh mắt của Đỗ Văn Canh, “Người đánh là Niên Trĩ tôi đây, Tống Ninh không có liên can tới. Đương nhiên, cửa nhà họ Quý và nhà họ Niên luôn luôn rộng mở chờ anh, hoan nghênh anh đến đó cáo trạng.”

Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Đỗ Văn Hân đứng ở trong phòng làm bộ yếu ớt đáng thương, “Nhưng mà hôm nay, trách nhiệm này Đỗ Văn Hân phải gánh, nhất định tôi đây phải truy cứu đến cùng.”

Nói xong, Niên Trĩ lấy điện thoại di động ra, đâu ra đấy gọi điện thoại cho luật sư của mình, thuật lại ngắn gọn những chuyện xảy ra tối hôm nay.

Đỗ Văn Canh không ngờ được cô chủ lớn nhà họ Niên thoạt nhìn xinh xắn đáng yêu ấy thế mà lại ngang ngược như vậy, anh ngăn Niên Trĩ đang sắp sửa báo cảnh sát lại, “Cô Niên hà cớ gì phải làm lớn chuyện vậy chứ.”

“Em gái của anh tuỳ tiện xông vào nhà người ta, còn xâm phạm tới thân thể của tôi. Còn anh chẳng những uy hiếp tôi, còn liên tục ăn nói không chút lễ độ với bạn của tôi, anh còn hỏi tôi sao phải làm lớn chuyện sao?”

Thái độ đấy xem chừng chính là không có ý định nhận lỗi.

Đỗ Văn Canh bày ra tư thế chào thua, “Cô Niên à, thay mặt em gái tôi tôi nghiêm túc nhận lỗi với nhà họ Niên cô, cùng cảnh sát Tống đây, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của hai người. Chuyện tối hôm nay, dừng ở đây thôi nhé?”

Tống Ninh khinh thường, “Sao thế, bộ em gái anh chưa thành niên hay sao? Còn cần anh tới xin lỗi thay cô ta?”

Đỗ Văn Canh vẫy tay, kêu Đỗ Văn Hân bước ra phía ngoài cửa.

Đỗ Văn Hân nghĩ rằng anh hai của cô đã cho hai con nhỏ kia biết thế nào là lễ độ, giống hệt con gà trống thắng trận ưỡn lưng hiên ngang bước ra ngoài.

Kết quả bước tới cửa rồi, nhìn sắc mặt của ba người kia mới phát hiện sự việc phát sinh cũng không giống như cô vừa nghĩ.

“Anh hai?”

Cô thử thăm dò kêu Đỗ Văn Canh, có chút không rõ lắm tình hình trước mắt này.

Kết quả chỉ thấy anh hai lạnh lùng nhìn cô, “Hân Hân, xin lỗi hai cô đây đi.”

Tại sao chứ hả?

Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đỗ Văn Hân, rõ ràng cô mới là người bị đánh, là người chịu oan uổng, tại sao anh hai khuỷu tay xoay ra bên ngoài[1], đi bên vực người ngoài chứ?

[1] Nguyên văn là 胳膊肘朝外拐 – khuỷu tay xoay ra bên ngoài: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.

“Em không chịu! Anh hai, bọn họ đánh em, cũng là đánh vào mặt nhà họ Đỗ, bây giờ anh để cái hạng tầm thường này được đà trèo đầu cởi cổ nhà chúng ta sao?”

Đỗ Văn Canh nhìn bộ dáng cố tình kiếm chuyện này của cô, nháy mắt cảm thấy đau đầu.

Đối diện là hai ánh mắt đang cố tình nhìn chằm chằm anh em họ xem kịch vui, Đỗ Văn Canh cảm thấy bực bội, anh nhỏ giọng lẩm bẩm nói bên tai Đỗ Văn Hân, “Em có thể không cần xin lỗi họ, nhưng mà nếu để anh cả biết được em ở bên ngoài lén lút gây chuyện, em đoán xem anh ấy sẽ xử lý em như thế nào?”

Trong vô thức nhớ đến ánh mắt lạnh lùng kia, Đỗ Văn Hân co rụt cổ. Cô rất hiểu tính cách anh hai nhà mình, nhìn anh đa tình lãng tử vậy thôi, chứ thực tế thì lòng dạ so với ai đi nữa đều tuyệt tình hơn.

Dám chắc rằng anh sẽ nói chuyện của cô cho anh cả biết.

Điểm yếu bị người ta nắm trong tay, Đỗ Văn Hân chỉ có thể thoả hiệp, cô đành nghiêm mặt bước đến trước mặt Niên Trĩ, “Xin lỗi.”

Niên Trĩ không để ý tới cô ta, nhìn lướt qua Đỗ Văn Hân cười cười với Đỗ nhị, “Anh Đỗ này, anh cảm phiền về sau trông coi em gái của mình cho tốt, cũng mong anh làm ơn đừng đem chuyện này bàn tán lung tung ra bên ngoài.”

Nói xong không thèm quan tâm phản ứng của cặp anh em có một không hai kia, lôi kéo Tống Ninh rời khỏi Thiên Hoa Lãng Uyển.

Trên đường đi đến khách sạn, lòng Tống Ninh vẫn còn thấp thỏm giật nhẹ tay áo Niên Trĩ, “Trĩ Trĩ, ban nãy cậu thật sự không sợ hai anh em họ Đỗ kia mách chuyện này với mấy vị trưởng bối nhà họ Quý sao?”

Niên Trĩ đang tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi, “Mình còn cầu sao cho hắn ta nhanh nhanh nói chuyện này ra bên ngoài.”

“Sao vậy?”

“Cậu nói xem ——”

Niên Trĩ mở mắt ra, vẻ mặt cười thật gian trá, cùng với cái người đau khổ đến tột cùng ngồi trong biệt thự ban nãy, đã biến thành hai người hoàn toàn khác nhau.

“Nếu như người nhà họ Quý biết được con dâu tương lai là mình đây bụng dạ hẹp hòi, là một cô gái ngang ngược xấc xược, liệu có còn ý định tiếp tục hôn ước này nữa không?”

“Cho nên vừa rồi cậu mới cố tình chọc giận cô gái kia sao? Trĩ Trĩ! Kỹ năng diễn xuất của cậu cũng đỉnh quá đó, còn lừa được cả mình nữa. Ngẫm lại cũng phải, Niên Trĩ cậu đây, sao có thể vì tình mà đau khổ lâu như vậy.”

Tống Ninh vẻ mặt kính nể nhìn bạn tốt của mình, chỉ là cô không được nhìn thấy dáng vẻ cô đơn ban nãy của cô bạn mình.

Thực ra không phải tất cả đều là diễn.

Nhưng mà những lời này Niên Trĩ chỉ nhủ thầm trong lòng, chứ không nói ra ngoài.

Quên đi, mặc kệ thật hay giả gì, mối hôn sự hoang đường này cũng sắp sửa chấm dứt.

*

Niên Trĩ lật xe rồi.

Cô cứ tưởng tối hôm qua Đỗ Văn Hân chịu uất ức lớn như vậy, chắc chắn đêm qua sẽ lôi kéo Đỗ nhị chạy đến nhà họ Quý cáo trạng.

Kết quả mãi đến sáng ngày hôm sau, bất luận là Quý Sơ hay người nhà họ Quý, đều không truyền đến tin tức gì hết.

Quá trình chờ đợi luôn luôn dày vò người ta, may mắn trong khách sạn có đầy đủ tất cả thiết bị, Niên Trĩ làm tổ ở trong phòng, cả buổi sáng ngồi xem một lượt tất cả các tác phẩm trước đó của đạo diễn phim《 Tháng Năm Rực Rỡ 》.

Gần đến giờ cơm trưa, cô mới đột nhiên nhớ đến, tối hôm qua vội đi quá, thuốc mỡ mà bác sĩ kê cho cô, đã để quên ở trong phòng ngủ bên Thiên Hoa.

Trời ạ, thiệt tình nhà đã dột còn gặp mưa đêm[2].

[2] Nguyên văn 屋漏偏逢连夜雨 – Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: Ý nói trong cùng một lúc gặp phải nhiều sự đả kích.

Tâm trạng cô không tốt, vốn không nghĩ ra khỏi phòng. Nhưng mà bây giờ vết thương trên tay cứ đau âm ỉ, không ra ngoài mua thuốc, chỉ sợ sẽ tiếp tục chuyển biến xấu.

Đúng thật là số khổ mà!

Niên Trĩ rầu rĩ từ trên giường đứng lên, sửa soạn đơn giản một chút, tính toán ra khỏi phòng đến bệnh viện.

Không ngờ bên ngoài cửa đã đứng sẵn tên khách không mời mà đến.

Khác với dáng vẻ cậu Quý cao quý tối hôm qua, giờ phút này nhìn Quý Sơ có chút thảm thương.

Da anh vốn trắng, nên quầng thâm đen dưới mắt đặc biệt nổi bật hơn cả, dưới cằm râu xanh nhạt cũng mọc lên lưa thưa.

“Niên Trĩ.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kêu tên mình, lòng Niên Trĩ hơi chút rung động, cô cố kìm nén cảm giác mủi lòng, giọng nói lạnh lùng, “Anh Quý sao không đến chỗ ôn nhu hương[3] đang đợi, chạy tới đây làm gì?”

[3] Ôn nhu hương – 温柔乡: là một điển cố, ý nói việc gần nữ sắc khiến người ta mê muội.

“Ôn nhu hương gì?”

Nếu không phải tối hôm qua cô mới đánh nhau một trận với Đỗ Văn Hân rõ ràng chân thật, nhìn nét mặt ngây thơ này đây của Quý Sơ, Niên Trĩ còn phải hoài nghi rằng bản thân mình chắc nhớ nhầm rồi.

“Anh Quý thật sự không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mới từ công ty chạy tới Quý Sơ còn không kịp ghé qua bên nhà một chuyến, quả thực khi Niên Trĩ nói ra những lời này với ý tứ châm chọc anh nghe chẳng hiểu gì hết. Đêm qua anh tăng ca cả đêm, còn chưa kịp về nhà thì nhận được điện thoại của dì giúp việc gọi tới, nói là cô chủ không có nhà.

Anh còn lo lắng người của Niên Hoành thừa dịp anh không ở đó, cưỡng ép đem người bắt đi, lập tức cho cấp dưới điều tra hành tung của Niên Trĩ.

Thật vất vả mới tìm được người, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người đối diện đã bắt đầu cáu gắt với anh.

Nghe Niên Trĩ chủ động nhắc đến tối hôm qua, Quý Sơ nghi hoặc, “Sao tối hôm qua em không ở nhà nghỉ ngơi, lại nghĩ đến ở khách sạn? Ở nhà có chỗ nào không thoải mái sao?”

Niên Trĩ hướng về Quý Sơ lắc lắc điện thoại di động với mẫu tin nhắn vừa nhận được, “Được rồi, bà nội bảo chúng ta ghé sang Bắc viên một chuyến, anh Quý có chuyện gì muốn nói, lát nữa về rồi nói sau.”

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Sở: Vợ tôi bị làm sao vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play