Hơn một ngày không liên lạc được với Ái Chi, thật ra lúc này tâm trạng cô không tốt cho lắm, cô không muốn mình phải đối diện với một người mà từng có những kỉ niệm không hay ở quá khứ.
Cô đang trốn tránh sao? Không! Cô phải tự hào vì bản thân đã rời xa hắn chứ? Chính hắn, chính hắn là người đã sắp đặt ra kế hoạch giết đi đứa nhỏ. Nếu như hắn đừng kí vào lá đơn của bệnh viện lúc đó, chẳng phải đứa nhỏ đã được sinh ra hay sao?
- mày ngu lắm Ái Chi à... mày thật sự ngu lắm... tại sao đến giờ phút này mà mày còn quan tâm đến cảm nghĩ của người khác làm gì...
Chuyện đó, chỉ duy nhất Tụ Thành là người cô tin tưởng để tâm sự. Và cũng chính anh là người biết rõ về Ái Chi nhất. Bởi vì trong lúc yếu đuối không nơi nương tựa, cô đã nói ra những lời thật lòng nhất của chính mình, tưởng chừng như cô đã từ bỏ cuộc sống nơi trần thế bi ai này...
Tiếng điện thoại vang lên... Một lần rồi hai lần, cô vẫn không nhấc máy....
Cô đứng thẳng người dậy, lom khom nhặt đôi giày và cầm trên tay. Mắt hướng về phía bãi biển, hét thật to
- Quên hết đi Ái Chi, từ giờ mày là Kino... là Kino đó biết chưa!!!!
Không khí có vẻ ổn hơn rất nhiều rồi. Cô mở điện thoại ra. Hình như đây là số cô chưa lưu vào máy bao giờ. Là ai? Ai biết số cô mà gọi ầm ĩ từ nãy đến giờ?
- xin chào?
- cô quyết định chuyện đó xong rồi chứ? - đầu dây bên kia không chần chừ mà đi thẳng vào vấn đề
- lại là anh? sao anh cứ ám tôi mãi vậy hả?
Cô biết lần này mình phải cứng rắn hơn, không thể cứ yếu đuối và tạo lớp vỏ bọc để người khác thương hại như trước được!
- cô không cảm thấy vui?
- tôi nói cho anh biết... tôi đã suy nghĩ rất kỉ rồi... tôi không muốn kí hợp đồng với anh
- cô đừng mãi hét vào điện thoại lẫn bên ngoài như vậy chứ?
- gì chứ?
Cô đâu nào hay hắn đã đứng đối diện cô từ rất lâu rồi. Tuy không làm tiếng động cho cô phát hiện, nhưng những hành động và lời nói của cô đã "bị" hắn nghe thấy hết.
Ái Chi lúng túng tắt điện thoại đi, cô loay hoay nhìn sang hướng khác, không quan tâm đến sự xuất hiện của hắn lúc này
- sở thích của cô từ bao giờ trở nên kì lạ vậy?
Hắn đang hỏi cô sao? Hắn thì biết gì về sở thích hay thói quen của người khác chứ? Đặc biệt là với cô, chưa bao giờ hắn để ý đến cô dù chỉ một lần...
- chào anh, tôi có việc đột xuất ở công ty rồi
- hôm nay công ty cô được nghĩ phép... - hắn nói như găm muối thẳng vào mặt cô
Biết là không còn cách nào để trốn tránh. Cô đành đứng yên đó chịu trận, bởi vì tài ăn nói của cô còn khá là kém
- tại sao cô không đồng ý kí hợp đồng với tôi?
- tôi có quyền từ chối!
- ngay cả việc gặp mặt tôi?
- đúng vậy!
- lý do?
- Vì... - cô chợt dừng lại, trong thâm tâm cô thầm nghĩ "Vì anh là người mà khiến trái tim của tôi đau nhất và cũng là người khiến tôi rung động từ những lần chạm mắt nhất. Chính anh!"
- cô không trả lời được thì hãy kí hợp đồng với tôi đi
- anh tha cho tôi có được không? chẳng phải chúng ta... - "chúng ta đã chấm dứt rồi sao?" ... chúng ta ... chúng ta không có gì để làm việc với nhau cả, anh có quyền tìm một người khác phù hợp
Sóng biển ở đây khá mạnh, sóng đập thẳng vào bở từng cơn, từng cơn... Cảm giác hơi lạnh tràn khắp cơ thể, người cô run bần bật
- đến giờ cô vẫn chưa trả lời tôi biết ... lý do cô rời xa tôi là gì?
Cô dừng lại. Chẳng phải hắn là người biết rõ câu trả lời nhất hay sao? Cô bật cười trong đau đớn
- tôi không có gì cầu xin anh, vậy lúc đó anh đừng cướp đi đứa nhỏ, anh làm được không? Là không... đúng chứ? haha... nếu đó là câu trả lời của tôi dành cho anh, anh chấp nhận không?
- tôi không hề biết về việc đó, và...
- nếu biết có kết cục hôm nay, ngay từ đầu sao anh lại chọn cách lạnh lùng và tàn nhẫn để đặt 2 ta vào cuộc hôn nhân không như anh hằng mong ước? Có thể lúc đó, nếu anh chọn người anh yêu thương nhất chẳng phải ngày hôm nay cả anh và tôi đều không đau lòng hay sao?
Ái Chi nói từng câu lạnh buốt. Cô đau đủ rồi. Cô không phải là người giỏi chịu đựng sự tàn nhẫn của mọi thứ áp đặt lên mình. Cô mất đi gia đình yêu thương, cô mất đi thanh xuân tươi đẹp, ngay cả đứa con của mình con còn không giữ được... Cô vô dụng, cô kém cỏi, do cô yếu đuối quá thôi
Cô lướt ngang qua người hắn như chưa hề quen nhau. Hắn vẫn chọn cách im lặng, khuôn mặt chất chứa nhiều u tư nay càng thêm trăn trở. Đôi mày hắn chau lại, anh mắt xa xăm ngẫm nghĩ lại việc mình làm... Có lẽ, hắn đã quá vô tâm với người thật lòng với hắn.