Đến khi hắn đi dứt rồi, cô vẫn chưa thể nào hoàn hồn được. Cô biết mình vừa gây ra một tôi rất lớn
- Tiểu Ái, không sao rồi!
- cám ơn anh, cũng may mà anh đến kịp
- từ nay về sau em đừng làm giờ khuya như thế này nữa
- nhưng... tại sao?
- chỉ là anh không muốn chuyện này lại tiếp tục xảy ra
Ám ảnh đó vẫn còn hiện trong đầu anh. Nhớ vài tháng trước, một người đàn ông vì vô tình chỡ đồ cồng kềnh, va nhẹ vào người Vĩ Ngạ mà Bạch Cẩn Niên đã đánh người đó bán sống bán chết, cắt luôn viện trợ hằng tháng của gia đình đó trong sổ của Bạch gia. Có lần, người phụ nữ bất cẩn làm nước rơi trúng người hắn, thế là hắn cho người đến nhà giải quyết, đốt sạch sẽ chẳng chừa lại thứ.... Nhiều việc khác nữa, đến nỗi anh cố để nhớ thêm mà không thể nhớ hết!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- cho người tìm hiểu về cô gái đó
- ý thiếu gia là... người mà nhị thiếu gia bảo vệ lúc nãy?
- đúng! cho ta kết quả sớm nhất
Không biết lại là việc gì nghiêm trọng mà khiến hắn phải làm việc này! Con người như Bạch Niên Tử đây quả là có một không hai còn sót lại
Kể từ lúc hắn cho người đi điều tra về Ái Chi khoảng một tiếng đồng hồ trôi, thế là sấp tài liệu về tất cả những gì hắn muốn biết về cô đã nằm gọn trên bàn làm việc.
- đại thiếu gia, tất cả tài liệu về cô gái lúc chiều đã có
- ta biết rồi!
Hắn châm điếu thuốc xuống gạt tàn, khói thuốc bay ngập phòng. Không gian khá hiu quạnh, chỉ đơn côi mỗi mình hắn. Hắn tiến đến, chưa vội để cầm sấp tài liệu lên đọc ngay, mà đưa mắt nhìn sơ qua nhung nhang của cô gái được Bạch Cẩn bảo vệ lúc chiều ra sao
Nếu nói đến quan tâm khi làm việc này thì không hẳn gọi là thế nhưng vì thấy đứa em trai cùng cha khác mẹ lại có tình cảm đặc biệt với cô gái đó, hắn mới tò mò tìm hiểu nguyên nhân
- hừ.... quá - tầm - thường!
Niên Tử vứt nó sang 1 góc rồi bước ra bên ngoài ban công để thư thái đầu óc, dạo này công việc ập đến với hắn quá nhiều, hắn chẳng khi nào tạo cho mình cơ hội để nghĩ ngơi, giải trí cả...
Chiếc xe của Bạch Cẩn đậu trước sân, theo như Niên Tử nghĩ, chắc chắn Bạch Cẩn vừa mới đưa cô gái đó về đến nhà rồi mới quay về Bạch gia. Thú vị thật, mặc dù hắn không thích Bạch Cẩn là mấy nhưng xem ra chuyện lần này hắn nhất định sẻ "chơi" đến cùng
Tiếng người hầu kẻ hạ bên dưới cất tiếng chào "thưa nhị thiếu gia" vang lên, Niên Tử đã ở ngay dưới sảnh, hắn ngồi bệ vệ trên chiếc ghế cùng với bà nội
- thưa nội con mới về
- con vừa mới đi đâu, sao giờ này mới về đến nhà? con ngồi vào đây đi, ta muốn bàn chút chuyện
Bạch Cẩn ngồi vào bàn, nhìn Niên Tử , anh có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm đây. Vì nội và Niên Tử chưa bao giờ ngồi cùng bàn nếu như chẳng có vấn đề gì đặc biệt
- ta thấy cậu rất bận?
- đúng là như vậy! Gần đây công việc của em khá bận, cho nên về khá trễ
- nội cũng lớn tuổi rồi, chỉ mong cho 2 đứa mau sớm ngày thành hôn. Nhưng riêng Niên Tử, nhất định không được chọn Vĩ Ngạ! Nội đã nói trước rồi!
Cả 2 ngồi im lặng, bà nội đi vào trong. Hai anh em, chẳng ai nói với ai lời nào. Bạch Cẩn chợt nói
- từ nay về sau, nhất định ... anh không được làm gì Tiểu Ái!
- Tiểu Ái? quan trọng vậy sao?
- đối với anh thì không, riêng em thì có
- vậy nếu Tiểu Ái thành... chị dâu của cậu? liệu cậu còn cảm thấy quan trọng như lúc này?
- anh dám....!?
Ánh mắt sắc bén của Niên Tử nhìn bao trùm cả người Bạch Cẩn hết cả con ngươi. Gân guốc nổi lên, hắn hơi nhếch môi cười, nụ cười chứa đựng đầy những bí mật, chẳng có ai có thể hiểu nổi Bạch Niên Tử hắn đang muốn làm điều gì?!
Hắn đứng dậy, hai tay bỏ vào túi quần, không nói không rằng bước đi. Bạch CẨn đập mạnh tay xuống bàn
- em không muốn Tiểu Ái bị bất kì điều gì từ anh! Anh 2 à..!
Cứ thế, hắn bước đi oai vệ, bỏ mặc ngoài tai lời anh nói! Hắn xem như gió thổi ngang mình, không hề nao núng, ngược lại hắn càng lấy làm vui sướng khi thấy anh tức giận vì một cô gái tầm thường như thế kia
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vừa mở mắt ra, bên cạnh hắn đã có cảm giác ấm áp rồi, đây đúng là hơi ấm mà hắn mong mỏi nhất.
- là em sao?
- anh không vui khi thấy em hả?
- em vào được tận đây?
- nhớ anh quá nên đành liều mạng thôi!
Hắn xoa đầu cô. Khi ở cạnh một người nào đó mang lại cảm giác an toàn và gần gũi với mình, con người ta thường hay trở về với bản tính thật sự của mình, bộc lộ hết những điều thật nhất từ bản thân để đối diện
- em... em có việc muốn nói...
Hắn bước vào thay trang phục, chỉnh chu lại thân thể. Còn cô ngồi bên ngoài, giọng cô hôm nay hơi khác thường ngày, nghe qua là hắn nhận ra ngay. Sáng nay cô vào phòng hắn, nhìn thấy sắp tài liệu về Ái Chi, bản thân có chút buồn lòng nhưng vẫn muốn cho người mình thương được sống một cách tốt nhất. Cô liền nãy ra ý định
- hay là anh... anh kết hôn với... Phỉ Ái Chi đi, chắc bà sẻ rất vui... khi anh...
- em đang nói cái gì vậy? hôm nay em đến gặp anh là vì chuyện này?
Cô nín thở một chốc, rồi lấy tinh thần nói tiếp lời
- đúng vậy, nếu anh yêu em, thì anh hãy làm theo lời nội. Em chấp nhận... chấp nhận.. làm vợ lẽ của Bạch Niên Tử anh mà