Tới nơi, cảnh vật không khác gì bộ phim kinh dị phục dựng. Xung quanh ngôi nhà bị cháy đen, đến cả những vén màng cũng thành tro tàn. Mắt hai người rảo đều, trong màn đêm vẫn nghe được mùi cháy khen khét của lửa...
Quân lính trên dưới 100 người thì khoảng độ một nữa bị thương , một nữa còn lại không biết có thể giữ nổi mạng sống hay không.
"em đã cho xe cứu thương đến, một chút nữa họ sẽ đến ngay" - Lệ Túc bước chậm rãi vào bên trong, căn nhà này tuy nhỏ nhưng độ rắn chắc của các bức tường liền mạch với nhau rất cao. Người bên ngoài khó có thể nghe thấy điều gì phát ra từ đây.
Cánh cửa đến giờ vẫn còn cảm nhận được hơi nóng, tiếng bước chân loạt xoạt xung quanh, đến khi bước vào căn phòng kín....Một cảnh tượng không dành cho ai bị yếu vía.
Thấy Trương Lệ Tường có ý định bước vào cùng mình, Lệ Túc giơ tay ra dấu hiệu.
"chị khoan hẳn vào, ở đây...khá kinh khủng!"
Trước mặt là những xác cháy khô, tư thế sau khi bị cháy vẫn không thay đổi nhiều. Lúc này, khó mà nhận ra ai là ai vì họ đều đã bị cháy rụi từ lâu.
"chết tiệt, vậy mà xung quanh không ai đến cứu giúp!" - Lệ Túc có phần cảm thấy khó chịu.
"có chuyện gì, cậu cho tôi vào nhanh đi!" - Lệ Tường không chấp nhận được việc cứ phải đứng ngoài nghe anh lãi nhãi.
Nhìn bên dưới đất, thấy mẩu que diêm nằm rải rác tứ tung, có cả súng nằm lăn lóc gần đó. Hà Nhiêm Ấn, anh thật sự ....
Lệ Túc đưa mắt đến nhìn một cái xác nằm gần chân mình, chiếc áo cháy nhưng vẫn còn chút gì đó vướn trên người. Cái này là...quân hàm của Hà Nhiêm Ấn mà? Chẳng lẽ...
"không thể nào!" - Lệ Túc thốt lên.
Cô không thể đứng mãi ở ngoài, liều mình đi vào trong thì...tay chân run rẩy, ánh mắt như mờ đi...
"anh...." - Lệ Túc khụy chân xuống bên cái xác.
"không phải đúng không, không phải anh ấy đâu..."
"nhưng đây là..."- Lệ Túc cầm dây quân hàm trên vai Nhiêm Ấn đưa trước mặt cô, giọng nói như vỡ òa - "đây là của anh ấy mà"
"sao lại có chuyện này chứ! Không tài nào như vậy được, Hà Nhiêm Ấn...anh mau tỉnh lại đi!" - cô có phần hơi kích động.
Đến khi bước chân của Lục Cầm Tiêu vừa đến, đã nghe thấy tiếng gầm lớn cất ra từ trong phòng thì mới ngộ ra.
"cậu chắc đó là của cậu ấy không?" - anh như đứng không vững.
Lệ Túc lấy tay gạt đi nước mắt, cố nén hơi lại rồi nói.
"anh nhìn xem...trước khi đi, chúng ta đều mặc quân hàm, vậy thì...cái này chẳng phải của anh ấy thì của ai"
Cớ sự đời thường lắm chớ trêu, người muốn làm việc tốt thì cứ gặp tai ương, kẻ xấu luôn nhởn nhơ bên ngoài vòng pháp luật. Chưa nhận hết tin này đã phải chịu đựng điều tồi tệ khác.
Lục Cầm Tiêu đứng khép hai chân lại, dáng đứng nghiêm trang, tay khép hờ rồi chào trong tác phong quân đội. Đây xem như là lời từ biệt của anh dành cho người anh em của mình vừa nằm xuống. Nỗi mất mác này quá lớn, nó như con dao cứa sâu vào vết thương của từng người.
Trương Lệ Tường là người có cảm giác kì lạ nhất, cô đau lòng vì con của một người từng giết cha của mình sao? Đáng lý ra cô phải mừng thầm vì cuối cùng Hà gia cũng nếm được vị mất đi người thân thì cảm xúc tồi tệ như thế nào? Không ngờ, chỉ có vài lần ở cạnh nhau, vậy mà...ngày hôm nay con trai của kẻ giết người mất, cô lại rơi lệ vì người đó. Cô điên hay mất trí à?
Trước khi thực hiện nhiệm vụ đánh trả lần này, không phải anh đã hứa với cô là sau khi hoàn thành xong sẽ còn gặp lại nhau sao? Anh mạnh mẽ, mưu trí đến thế cơ mà? Sao lại...nằm ở đây cơ chứ! Nhưng làm sao không tin được? Quân hàm ấy, quân phục ấy...chính cô là người đã nhìn thấy anh ta mặc vào....
Nhìn xuống người anh, ngoại trừ thân xác bị cháy rụi thì có điểm cô cần chú ý hơn. Chiếc nhẫn cưới hoàn toàn không có trên tay anh thì phải? Mặc dù biết là kết hôn giả, nhưng anh chưa hề tháo nó ra dù bất kì tình huống gì kể từ lúc đó. Lúc sáng cô vẫn còn thấy anh đeo, bây giờ thì...
Có điều bất thường...Cô đứng dậy, quan sát xung quanh một lần nữa. Nếu như nhìn không kĩ sẽ chẳng có gì khác thường. Nhưng khi tập trung, sẽ dễ dàng nhận ra ngay vì cả căn phòng đều bị cháy xén đi, ngoại trừ miếng ngọc to được treo trên tường, và chính miếng ngọc đó làm cô có phần khá tâm đắc.
Tất cả các nơi trên tường đều bị đen, nhưng phần ở miếng ngọc lại có chổ không hề có. Chứng tỏ là, miếng ngọc đó có thể di chuyển được.
Trương Lệ Tường không nói không rằng, tiến đến mà đẩy nhẹ miếng ngọc bội xê dịch một chút. Quả đúng như cô suy đoán, ở đây có mật thất.
"có chuyện gì vậy? Cẩn thận!" - Lục Cầm Tiêu tức tốc kéo nhẹ người Lệ Tường ra ngoài.
"mật thất sao?" - Lệ Túc đứng dậy, mắt tròn kinh ngạc.
Lệ Tường gật nhẹ, chỉ tay vào bên trong vẫn còn đang tối om.
"ai có đèn pin không? Chúng ta đi vào trong thôi."
"ý chị là...anh Nhiêm Ấn vẫn còn sống?"
"ừm"
Một người phụ nữ bình tĩnh đến kinh ngạc từ trước đến nay cả hai người đàn ông này mới gặp được. Cô dường như không thể hiện sự hoàn toàn yếu đuối vốn có của phụ nữ, mà ngược lại còn rất tất bậc trong chuyện đi tìm nguyên nhân, ngọn ngành.
"vết máu đi về phía trước" - Lệ Tường soi đèn pin xuống các bậc thang.