Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho mười con người động kinh này, Xử Nữ thở phào một hơi, hạ lệnh cho vài người đi chuẩn bị cơm trưa. Bọn họ rơi lệ chùi nước mũi quay mông chạy đi: cung chủ, bọn ta là sát thủ chứ không phải đầu bếp đâu.
Hạo Thiên Khuyển chịu đả kích không nhỏ cố gắng lết ra tới phòng từng người, yếu ớt gọi:
"Các vị, tới giờ cơm rồi."
Bạch Dương đang cùng Thiên Bình, Ma Kết, Song Ngư và Cự Giải ngồi trong phòng nghe thấy tiếng mời thân thương liền hét lên một tiếng lao ra ngoài, bạn nhỏ Hạo Thiên Khuyển bị đạp cho vài phát kích động đập đầu vào tường, gã xỉu đi cho rồi...
~~~~
Mười một con người trân trối nhìn bàn ăn cùng sáu chiếc ghế, nghi hoặc nhìn tổng quản Chúc Tiểu của cung. Chúc Tiểu tươi cười hớn hở:
"Thật xin lỗi, hôm trước có mấy cái ghế bị đám huynh đệ bên ra chặt củi nấy nước tắm mất rồi, các vị chịu khó vậy."
Xử Nữ hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng tự động đứng dậy cầm theo đôi đũa cùng cái bát, phân phó:
"Thôi thì để các tỷ muội ngồi, chúng ta đứng một chút vậy, chiều ta sẽ sai người đi mua đồ dùng và ghế."
Năm nam tử oán hận đứng phía sau các bạn nữ thân ái, ném cho chàng ánh mắt khinh bỉ cùng coi thường: cướp được mấy vạn của Minh quý phi mà keo kiệt không mua nổi ghế, ngươi làm cung chủ cũng thật quá thất bại đi.
Mọi người đi đường xa đều đã đói mờ cả mắt, không quản thêm mấy thứ linh tinh, mười một đôi đũa giơ ra, cùng đợi, cùng đợi, lẳng lặng chờ đợi, thời khắc chén đĩa thức ăn được đưa lên, nói thật ra, khung cảnh thật là dọa người.
"..."- Đại tổng quản Chúc Tiểu bưng món đầu tiên vào, quần chúng trân trối nhìn vào yến tiệc mà Xử Nữ đã hứa hẹn sẽ tổ chức thật linh đình, trong lòng gào khóc thảm thiết.
Một đĩa rau muống luộc vừa dài vừa thâm, lại chỉ có vài cọng lèo tèo đặt trong cái đĩa to như cái mâm choán hết vị trí của bàn. Bụng đang reo lên, mọi người cũng cắn răng chịu đựng, đại tổng quản vừa nhìn mọi người mỉm cười hô "mời" một tiếng, chỉ thấy lạch cạch leng keng không ngừng, trong nháy mắt, đĩa – sạch – không.
Xử Nữ trấn định, khóe miệng co quắp, bình tĩnh trấn an mọi người:
"Đừng lo, đây chỉ là khai vị thôi."
Đại tổng quản váy áo tung xòe bưng đĩa thứ hai lên, màu xanh xanh tiếp tục đập vào thị giác quần chúng, chỉ khác là thêm được vài cọng hành cùng chút vàng của tỏi phi. Là rau muống xào hành tỏi...
"Xử Ca, ngươi thật có lòng."- Bảo Bình che mặt khóc lớn, quần chúng rơi lệ gật đầu. Ma Kết trông sắc mặt tái mét của Xử Nữ, rụt rè an ủi:
"Thôi không sao, ăn rau xanh dễ tiêu hóa, đi đại tiện cũng nhanh hơn."
"..."- Mọi người té ngã như sắp ngất đi. Ma Kết kia, ngươi đừng nói trong giờ ăn nữa.
Đại tổng quản Chúc Tiểu híp mắt nhỏ nhẹ:
"Mời."
Lập tức, thảm cảnh lặp lại, năm bạn nhỏ Bạch Dương, Cự Giải, Song Ngư, Thiên Bình và Ma kết cùng Thiên Yết đang ngồi gần hơn, hai mắt lóe sáng phóng đũa như điên, đội quân đằng sau còn chưa kịp nhìn, đĩa đã lại sạch bong, không cần rửa cũng có thể dùng tiếp.
"Ta nói này, ta mới được có cọng hành trong mồm thôi đấy."- Song Tử rấm rứt không thôi.
"Nói cái gì, chúng ta còn chưa được đớp miếng nào đó."- Kim Ngưu thống thiết đá Song Tử qua một bên.
Mọi người ôm cái bụng réo rắt gọi bầy, cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa chờ mong bóng dáng của đại tổng quản. Nàng ta bước vào, trên tay là một cái chậu- chính xác là chậu đặt xuống bàn, vui vẻ giới thiệu:
"Mọi người uống canh gà đi."
"..."- Một đoàn ngó vào cái chậu lèo tèo vài cọng hành xanh cùng nước trong suốt không màu, vẻ mặt bi tráng như sắp ra trận. Đây là nước rửa mặt sao? Gà đâu? Gia vị đâu?
Thiên Yết cùng Sư Tử lia ánh mắt về phía Ma Kết, muội muội, mẫu phi của ngươi cùng người nấu canh gà này có chung sư phụ kìa...
Bảo Bình run rẩy đưa đũa vào khua khoắng một hồi, khóc không ra nước mắt:
"Xử Ca, Trường Minh cung của ngươi dạo này thiếu tiền quá sao?"
"Xử Ca, ngươi sống cơ cực quá."- Song Tử gật đầu chùi nước mắt.
Xử Nữ bi ai ngẩng đầu nhìn trời: thiên a, có để cho cung chủ chàng đây sống hay không?
Đại tổng quản trông sắc mựt tái xanh như tàu lá chuối quắt queo, thở dài một tiếng cắn răng nói:
"Thôi được rồi, ta mang gà lên."
Quần chúng lộ sắc mặt vui mừng thèm khát, rốt cục có thể thấy thịt rồi, thánh thần ơi, cũng không phải là quá keo kiệt!
Đĩa gà cũng được mang lên, mười một người dập tắt hy vọng, ngơ ngác nhìn bạn gà trên bàn, có cỗ xúc động muốn treo cổ tự vẫn...
Đó là cái dạng gà gì a, mắt mấy nữ tử mơ màng, thật già a, già đến đầu khớp xương cũng lòi ra khỏi da, nghĩ đến gà này nhất định chờ chết già ở nơi nào, không nghĩ tới Đại tổng quản lại có bản lãnh đem lão nhà người ta ra khiến yến tiệc xôn xao, nói thật ra, muốn tìm đến một con gà nhiều năm như vậy còn phải tốn một ít công phu, Đại tổng quản, ngươi thật đúng là đáng sợ...
Bữa ăn kinh dị cuối cùng cũng trôi qua, mắt ai nấy cũng đều lóe lên sắc xanh đói khát, không ai bảo ai đều xoay người trở về phong thu dọn hành lý. Phải di tản thôi, cứ sống ở đây khéo mọi người khô quắt như con gà kia mất.
~~~~~~~
Quay trở lại với bạn nhỏ Nhân Mã và gã ăn mày soái ca Đại Hổ, cả hai vẫn ngồi trong cái ngõ vắng, ai làm việc người nấy. Nhân Mã không chịu được cái cảnh im lặng của cái bang Đại Hổ lạnh buốt, lên tiếng:
"Khụ, ngươi chết chưa?"
Đại Hổ nhìn chằm chằm Nhân Mã, không lên tiếng. Nàng che mặt khóc lớn ngồi xuống góc tường vẽ vòng tròn, không cần trừng người ta như vậy mà, chỉ là một cái đùi gà, ngươi có cần trưng bộ mặt oán phụ chờ chồng ra như vậy không?
Đang co ro một chỗ, từ phía cửa ngõ xuất hiện một bóng dáng hắc y nhân bịt mặt tiến vào, mặc dù thân hình có vẻ cường tráng nhưng đi từ xa đã ngửi thấy hương son phấn. Đại Hổ khinh bỉ ngồi một góc nhìn nàng, để xem ngươi giải quyết hắn thế nào?
Nhân Mã tò mò hỏi:
"Ngươi là ai?"
Hắc y nhân cười khùng khục, hai mắt lóe sáng lộ vẻ thèm thuồng khi thấy trước mặt là một tiểu mỹ nhân đáng yêu.
"Ta là hái hoa tặc."
Nhân Mã a lên một tiếng, nghi hoặc nghiêng đầu:
"Vậy ngươi tới đây làm gì?"
"..."- Hắc y nhân vuốt mặt, cô nương này đầu óc phát triển không được khỏe mạnh a...
"Ta là hái hoa tặc, ngươi nghĩ xem ta tới làm gì?"
Nhân Mã ngơ ngác đảo mắt một hồi, sau đó nhìn ngó xung quanh, do dự khuyên nhủ, mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn gã:
"Ta nói này, ngươi muốn tìm hoa thì cũng nên chọn chỗ nào đẹp hơn chứ, ngươi xem ở trong ngõ này thì có bông hoa nào mọc được?"
Đại Hổ cắn răng co giật ngồi nép một bên, Nhân Mã, ngươi rất có tiềm năng làm cho người ta động kinh. Ta bái phục ngươi...
Hắc y nhân đen một nửa mặt, trừng to mắt nhìn nàng không nói gì. Nhân Mã gãi đầu, hình như nàng đoán sai cái gì rồi thì phải? Một vài chi tiết sượt qua đầu, nàng hoảng sợ hô to:
"Ô, không lẽ ngươi tới cướp sắc?"
Nhân Mã trời sinh có đôi mắt to tròn ngập nước ngây ngô, vì thế hiện giờ hắc y nhân có cảm giác mình đang nói chuyện cùng đứa trẻ ba tuổi.
"..."- Làm hái hoa tặc không hái hoa cướp sắc chẳng lẽ làm vườn?
Nhìn dáng người cường tráng ẩn sau bộ y phục màu đen, Nhân Mã thở dài một tiếng rất thương cảm cùng tiếc nuối. Hái hoa tặc tự trấn tĩnh bản thân, mình không điên, mình không điên, nàng ta mới là quái vật, không thèm chấp, không thèm chấp.
"Ngươi thở dài cái gì?"
"Aizz"- Bạn nhỏ Nhân Mã tiếp tục thở dài trách trời thương dân. Đại Hổ lau mồ hôi cố gắng khiến sự tồn tại của mình càng ít càng tốt, nhìn nàng ta giống như muốn ăn thịt người...
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Ta thương tiếc ngươi, trông còn trẻ mà đầu óc có vấn đề."
"..."- Hắc y nhân sắp hôn mê tới nơi, có cảm giác tư tưởng của mình và của Nhân mã là hai đường thẳng song song.
"Ta hỏi ngươi, hái hoa tặc ra tay với đối tượng như thế nào?"
"Người có dung mạo sáng sủa đẹp đẽ."
Nhân Mã lại thở dài một tiếng, chỉ vào bạn nhỏ Đại Hổ đang run cầm cập không biểt là sợ hay nhịn cười ngồi một bên, quay đầu hỏi hái hoa tặc:
"Thấy hắn thế nào? Có đẹp hơn ta không?"
"Có. Nhưng hắn là nam nhân, ta không đoạn tụ."
Hái hoa tặc tiếp tục vuốt mặt, kiên nhẫn giải thích cho Nhân Mã về tiêu chuẩn cao cấp của gã. Nhân mã từng to mắt phản dối:
"Nam nhân thì sao, ngươi có phải con dân Thiên Triều quốc không thế, tất cả nam nữ đều bình đẳng như nhau. Với lại, ngươi đã kiểm nghiệm chưua mà biết hắn là nam nhân?"
"..."- bạn nhỏ Đại Hổ sắp ngất tới nơi, cố gắng túm lấy áo xống rách rưới, nước mắt tuôn rơi: ông trời ơi, làm ăn mày cũng xui xẻo thế sao, gặp ngay phải người ngoài hành tinh lộn cổ xuống.
"..."- bạn nhỏ hái hoa tặc cũng không chống đỡ nổi sắp lung lay, chỉ vào cọng râu lơ thơ trên mặt Đại Hổ rống to:
"Hắn có râu."
"Râu là một loại lông đặc biệt, tóc cũng là một loại râu đặc biệt, ta có râu, chúng ta không khác nhau."
Nhân Mã giơ cao nắm tay kiến nghị, quyết không để giới chị em chịu thiệt thòi, sau đó nghiêm mặt hỏi:
"Ngươi đã cởi đồ của hắn chưa? Có từng thấy từ trong ra ngoài không sót một chỗ của hắn chưa?"
"... Chưa"- hắc y nhân thận trọng trả lời, gã mới gặp lần đầu, lấy đâu ra mà nhìn với chả ngắm. Nhân Mã bi phẫn đập tay vào tường quát to:
"Vậy còn chần chừ cái gì? Ngươi là hái hoa tặc mà làm ăn sơ sài qua loa, chưa kiểm tra kĩ đã kết luận bừa bãi, thật không có đạo đức nghề nghiệp."
"..."- Hu hu,gã quyết định nghỉ việc, ai muốn làm hái hoa tặc thì làm đi, gã muốn về nhà với nương! Hôm nay gã bị nước sôi dội vào đầu rồi mới thử đi làm hái hoa tặc lần đầu.
Nghĩ tới đó, hái hoa tặc òa lên khóc, quay đầu bỏ chạy thục mạng. Bạn nhỏ Nhân Mã hoàn toàn không biết mình đã cứu giúp xã hội loại trừ một mầm mống cướp sắc, nằm vào đống rơm lăn ra ngủ. Đại Hổ co rút kịch liệt, thánh thần ơi, hắn cứu nàng là đúng hay là sai?