Thiên Long điện...

"Bảo Ca, ngươi làm sao thế?"

Thiên Yết nhìn tên Quốc sư cà chớn hôm nay ngồi yên một góc như tượng đá có chút không hiểu được, liền đá cho chàng một cái. Bảo Bình tiếp tục nín lặng không phản ứng. Kim Ngưu đã được nghe Bạch Dương kể lại mọi chuyện, đắc ý cười:

"Hoàng thượng, hôm qua Bảo Ca bị Bình Nhi cho một cú tan nát con tim đến giờ vẫn chưa phục hồi được."

"Uây, Quốc sư phong lưu đào hoa của chúng ta cũng có ngày bị thục nữ đá à?"

Xử Nữ không biết sống chết hớn hở kêu lên, lậpt ức bị một cú đấm lăn ra bất tỉnh, co quắp trên mặt đất. Sư Tử thư sinh quyết định bê ghế một cách xa Bảo Bình một đoạn để bảo toàn tính mạng. Xử Nữ đệ nhị sát thủ còn bị hôn mê huống hồ là chàng không có tí võ công nào, mon men ra đấy mà nhặt răng hầm cháo à.

Song Tử áy náy cười, vì chuyện của mình mà Thiên Yết, Xử Nữ và cả Bảo Bình đều bị ba cái nữ tử kia chọc cho tức điên, chàng cũng nên nghĩ cách giúp cho nam tử độc thân cuối cùng này chiếm được trái tim Thiên Bình.

"Bảo Ca, đến thục nữ thanh mai trúc mã với ngươi mà còn không động lòng, ta thật không hiểu sao ngươi lại tự xưng là thiên hạ đệ nhất phong lưu? Ngươi á, chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi."

Thiên Yết yêu nghiệt bày chiêu khích tướng, tốt bụng ra tay giúp đỡ huynh đệ mình mang mỹ nhân về tay. Quả nhiên, Bảo Bình nghe xong đập bàn đứng phắt dậy hung dữ quát to:

"Ai nói ta nhát gan, ta là sợ Bình Nhi không chống đỡ được sức quyến rũ của ta nên mới chậm chạp. Hừ, ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là thiên hạ đệ nhất đào hoa, không gì không thể!"

"Chúng ta mỏi mắt chờ mong."

Năm nam tử trăm miệng một lời khinh bỉ, để xem ngươi có thể làm được trò gì...

                                         ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trước cửa Phủ tướng quân...

Thiên Bình vừa cùng Cự Giải đi ra đến cửa, từ đâu xuất hiện một bó hoa hồng to đùng chìa tới trước mặt. Bảo Bình toét miệng cười khoe hàm răng trắng bóng, nháy nháy mắt:

"Bình Nhi, hay nhận lấy tấm lòng của ta."

Thiên Bình cực kỳ bình tĩnh liếc nhìn bó hóa trước mặt, sau đó nhếch miệng, hai mắt tóe ra lửa quay đầu trở vào hô lớn:

"Đóng cửa, thả chó."

"Gâu...gâu..."

Hai thị vệ nhanh nhẹn dắt chó ra, sau đó khi thấy Bảo Bình ngơ ngác thì cũng nghi hoặc nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. Tiểu thư là muốn đuổi ai vậy? Quốc sư sao?

Cự Giải trước khi đóng cửa không khách khí mắng to một câu:

"Ngươi là loại người gì vậy, sống với Bình Nhi từ nhỏ tới giờ mà không biết Bình Nhi ghét hoa hồng à?"

Nói xong đóng sầm cửa. Bảo Bình lau mồ hôi, cắn ngón tay ủy khuất. Hình như cách này không được rồi thì phải, sao chàng lại có thể nghe theo lời của tên đầu gỗ Xử Nữ rằng nữ tử nào cũng thích hoa hồng được chứ? Aizz...

                                                 ~~~~~~~~~

Sắc trời sẩm tối, gió chiều nhè nhẹ thổi òa vào khung cảnh tĩnh lặng, cây cối đung đưa xào xạc, vài cánh chim bay đi tìm nơi nghỉ chân. Trong con ngõ hẻm tối thui không thấy được mười đầu ngón tay, có hai bóng dáng đang thập thò ngó nghiêng, bộ dạng hồi hộp cùng lo lắng.

"Này, Song Song, liệu làm vậy có ổn hay không?"

Nam nhân thứ nhất mặc y phục trắng quay đầu hỏi. Nam nhân thứ hai mặc y phục xanh chép miệng gật đầu như giã tỏi:

"Ta chắc chắn, Bảo Ca, ngươi ráng đợi một chút, sắp tới lúc đó rồi. Chừo Bình Nhi ra, chúng ta có thể thực hiện theo kế hoạch."

Bảo Bình vò đầu bứt tai băn khoăn. Kế hoạch của cả hai chính là anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay theo tin tức nhanh nhạy, chính xác của Cự Giải thì Thiên Bình giờ này sẽ ra ngoài đi lấy một số nhạc khí ở tiệm, Xử Nữ đã hỗ trợ vài tên sát thủ giả làm hái hoa tặc khi đúng lúc sẽ nhào ra trêu ghẹo nàng, và Bảo Bình nhân cơ hội "vô tình" đi ngang qua bắt gặp, rút đao tương trợ cứu mỹ nhân.

Thời khắc huy hoàng đã đến, Thiên Bình khoác áo choàng cùng hai nha hoàn đi ra khỏi phủ. Song Tử vỗ vai tên huynh đệ chí cốt, nghiêm túc:

"Bảo trọng, ta phải trở về đưa Giải Nhi đi chơi, nàng ấy tiết lộ thông tin cho ngươi, ta phải giữ đúng cam kết."

"Thong thả nha."

Bảo Bình vẻ mặt gian tà xoa xoa hai tay vào nhau rồi đi ngay theo hướng Thiên Bình vừa rời đi. Nàng mới tới đầu đường vắng, đột nhiên từ đâu xuất hiện một đám hắc y nhân bịt mặt tay lăm lăm đao kiếm, ánh mắt sáng quắc lạnh băng giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Hai nha hoàn sợ đến ngất xỉu, Thiên Bình lạnh nhạt nhìn tám tên, khóe môi cong nhè nhẹ mỉm cười:

"Xin chào. Dạo này thời trang hắc y nhân có vẻ thịnh hành ghê nha."

"..." Một đám ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ nàng sẽ có thái độ như vậy. Tên đứng đầu hắng giọng quát to:

"Ngươi là Thiên Bình, nữ nhi phủ Thừa tướng?"

Thiên Bình mở to mắt, nghiêng đầu khinh bỉ chúng một trận. Biết rồi còn hỏi, đang thử trí thông minh với nàng đấy à? Đám người này thật ngu đần hết chỗ nói.

"Đúng. Có lời mau nói, có rắm mau phóng, bổn tiểu thư còn phải đi lấy đồ."

Tên cầm đầu rú lên cười lạnh:

"Ngu xuẩn, ngươi thừa biết bọn ta đến đây làm gì rồi còn hỏi. Ngươi có thể thoát được sao?"

Thiên Bình vẻ mặt bi tráng cùng không kiên nhẫn, chúng không nói thì nàng biết được chúng định làm gì? Ông trời à, người có thể cho kẻ thông minh tới nói chuyện với nàng được không?

Bảo Bình nãy giờ vẫn đang rối rắm, rõ ràng là nói giả làm hái hoa tặc, tại sao Xử Nữ lại cho thêm phần đao kiếm hoành tráng thế này? Có lẽ là để tăng độ chân thực chăng? Trong lòng thực cảm kích Xử Nữ, càng giống càng tốt, chàng cần chính là Thiên Bình có thể toàn tâm toàn ý coi chàng là ân nhân cứu mạng.

Bảo Bình hắng giọng một cái rồi dùng khinh công bay lên chắn trước mặt Thiên Bình, oai hùng lẫm liệt hô vang:

"Các ngươi định làm gì Bình Nhi của bổn Quốc sư? Có giỏi bước qua xác ta đi đã."

Đám hắc y nhân khinh bỉ nhìn tên nam nhân ẻo lả trước mặt, quay đầu nói với đồng bọn:

"Tụi bay, lại có thêm một kẻ tới nộp mạng kìa. Muốn ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Một loạt người đằng sau hưởng ứng lời lão đại mà cười rộ lên. Bảo Bình hừ một tiếng, nghiêm trọng quay sang nhìn Thiên Bình bằng ánh mắt sủng nịnh vô cùng. Nàng đau đầu ôm trán, sao Bảo Bình lại cũng ở đây thế này, hôm nay nàng xui xẻo vậy sao?

"Xông lên các huynh đệ."

Hắc y nhân trăm miệng một lời giơ đao quát to, sau đó bổ nhào về phía Bảo Bình. Chàng ngửa người ra sau tránh một đao, lại bay lên thoát một kiếm, xoay vòng tròn đạp mấy tên ra. Đang hả hê vì vở kịch quá thuận lợi, đột nhiên phía sau có kẻ đâm lén, chàng suýt chút mất mạng, may sao Thiên Bình kịp hô lên mà tránh. Bảo Bình trợn mắt tức đến vểnh lông tóc, bọn chúng sao mà làm giống thật quá vậy?

Bọn chúng cũng mệt lử cả người, mãi mà không đánh thắng được Bảo Bình, bắt đầu thấy nản lòng. Thiên Bình không biết kiếm đâu ra bộ ấm chén cùng trà, tươi cười:

''Các vị huynh đệ này, mệt rồi phải không, ngồi uống miếng nước, ta lâu lắm mới thấy có trận hay thế này."

"..." Quần chúng bi ai rơi lệ, nàng ta có biết tính mạng mình đang bị đe dọa không vậy?

Cùng lúc đó, từ đâu xông ra tiếp một đám màu mè hoa lá, hò hét khua chiêng trống ngập trời:

"Vị cô nương kia, chúng ta là hái hoa tặc đây, mau mau theo chúng ta, chúng ta sẽ làm cho nàng vui vẻ."

"..."

Khung cảnh yên ắng không chút động tĩnh, có tiếng lá vàng rơi, nhóm hắc y nhân, nhóm "hái hoa tặc" đối mặt với nhau, cùng lúc ngây ngẩn. Bảo Bình cũng há hốc miệng, đâu ra mà lắm người thế này, Xử Nữ kia có phải quá nhiệt tình rồi không?

Nhóm "hái hoa tặc" chỉ chỉ đám đồ đen, ngạc nhiên hỏi:

"Các ngươi là ai thế? Sao lại tranh việc làm ăn với chúng ta?"

Tên cầm đầu nhóm kia trợn trừng một lúc lâu mới tháo bỏ khăn bịt mặt xuống, mếu máo dở khóc dở cười:

"Là ta đây lão Báo. Ta nhận lệnh đi hành thích Thiên Bình tiểu thư. Các ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?"

"Ơ, lão Hổ? Xử lão đại phái các ngươi đến giúp bọn ta à?"

Quần chúng hái hoa tặc kinh hô, trời ạ, sao lại cùng gặp nhau trong hoàn cảnh này. Thiên Bình sắp lâm vào hôn mê, choáng váng ngồi xuống đất. Thiên lý gì thế này, hái hoa tặc cùng sát thủ quen nhau, luật pháp Thiên Triều quốc có phải quá lỏng lẻo rồi không? Giang hồ loạn lạc đến vậy rồi sao? Nàng đột nhiên thấy trách nhiệm của mình quá vĩ đại, bất bình chỉ trích:

"Các ngươi có còn là con dân Thiên Triều quốc nữa hay không?"

Chỉ tay vào "hái hoa tặc: " Các ngươi, không chịu khó làm ăn nuôi vợ con cha nương, lại tối ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc rồi đi hại đời nữ tử nhà lành, các ngươi không thấy có lỗi với đất nước, dân chúng, tổ tiên,... à?"

Chỉ tay vào sát thủ: "Còn các ngươi, suốt ngày chỉ biết đụng đao đụng kiếm, làm ăn chân chính thì không đụng vào, có biết đất nước cần biết bao nhiêu nhân tài võ học để đánh đuổi quân xâm lược hay không?"

Cuối cùng, nàng hừ một tiếng: " Các ngươi, một thì cướp sắc, một thì lấy mạng, đúng là không ra thể thống gì. Còn không mau cải tà quy chính?"

"Cô nương nói chí phải!"

Hai nhóm xúc động với lời nói của Thiên Bình, rối rít xin lỗi quên luôn cả nhiệm vụ của mình, sau đó vận khinh công bỏ chạy thục mạng. Bảo Bình đã hóa đá từ lâu, nụ cười đắc ý trên môi đã cứng ngắc từ bao giờ... Thiên a, con phải làm gì mới được đây?

~~~~~~~~~~~ End ~~~~~~~~~~~​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play