Yến hội chứa hơn trăm người, chuông trống cỗ bàn, chén ngọc kết giao. Cẩn Hạ Nhi cô nương gảy cầm một khúc lại một khúc, nhóm người tham gia yến hội một bài lại một bài tiếp thơ. Những cô nương thướt tha cùng ngồi vào bàn tiếp rượu, có thể là phần thưởng cũng có thể bị phạt rượu...

Đàn xong Xuân Phong Tiếu lại tới Vũ Phiến khúc, tấu hết Vũ Phiến khúc rồi đến Thanh Bình Nhạc... Mỗi một bài Cẩn Hạ Nhi đều đã đàn không dưới ngàn lần, có điều trái tim lại như muốn bay ra. Tâm tư của nàng, tất cả đều được đặt tại tiệc rượu này.

Vị đại nhân mặc bào sam đỏ thẫm, là quan to đã trên tam phẩm, thái độ tỏ vẻ khiêm tốn, hơi cúi người, ôm quyền nói lời cảm tạ, việc nhân đức không nhường ai, đang ngồi trên ghế chủ tọa.

Vị quan nhỏ áo bào xanh, đỉnh đầu đội mũ ô sa cao cao, chạy đi chạy lại suốt buổi yến hội. Một bên thì xưng huynh gọi đệ, một bên trả lời nơi sinh quê quán để tiện đà kết thân, thế nhưng cũng chỉ là cửa son đến trước giễu cười người sau*.

*Nguyên văn phiên âm "Chu môn tiên đạt tiếu đàn quan." (Người thành quan lập nghiệp trước cười nhạo kẻ chưa ra làm quan) – Trích trong bài thơ "Chước tửu dữ Bùi Địch" của Vương Duy.

Thỉnh thoảng lại có vị lão tiên sinh mặc nho phục màu đen, trên đầu đội mũ đông pha, nhẹ vuốt ve chòm râu, cách ăn nói thận trọng lễ nghi khác hẳn chung quanh.

Người mặc áo tím là Nha Nội công tử Cẩn Hạ Nhi cũng biết, mặt thoa son phấn, bên tai cài một cái trâm hoa, quạt xếp một phen khép khép mở mở, cùng cô nương phạt rượu mắt đi mày lại. Vị này thật ra lại là khách quen của Phượng Minh Lâu.

Sau cùng, tầm mắt Cẩn Hạ Nhi dừng ở trên một người không quá nổi bật—

Người này ngồi ở góc sáng sủa, bộ thường phục màu đen hơi sờn vải, vạt áo phía dưới bị bùn bắn tung tóe, đấu lạp màu đen dựa vào bên cạnh chiếc ghế tựa, vài giọt nước theo đó trượt xuống.

Dễ nhận thấy là vừa mới vừa chạy đường xa đến đây.

Bội kiếm bên hông lộ vẻ cũ kỹ, khắc hẳn với bảo kiếm mà nhóm công tử trong kinh thành lấy ra để khoe khoang. Thanh kiếm của hắn vừa cũ vừa đơn giản, vỏ kiếm vẫn chỉ là vỏ kiếm, một chút trang sức hoa văn đều không có, chỗ tay cầm quấn một mảnh vải trắng tránh bị trơn trượt, đã bị nước mưa cùng mồ hôi thấm dần sang màu nâu.

Trái ngược với một thân vải sờn kiếm cũ, người này lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, mặt hơi cúi xuống như đang quan sát, có thể thấy được lưu quang rạng rỡ trong đôi mắt đang chuyển động ấy. Hắn giống như nhận ra ánh mắt mình quá mức sắc bén, vì vậy lại hạ đầu xuống, thu liễm ánh mắt.

Người này cứ nâng chén rượu yên lặng độc ẩm, tựa như đang giữ một khoảng cách ngàn dặm với những người khác vậy.

Có lẽ người này chẳng hề ăn khớp với khung cảnh xung quanh, dù ở trong yến hội náo nhiệt nhưng lại không một người để ý tới hắn. Nếu là người khác, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà đối với hắn lại có vẻ thế này mới tốt.

Có điều trò phạt rượu này lại bắt buộc ai cũng phải chơi, cuối cùng hắn vẫn phải đến đối một câu thơ.

Cô nương mỉm cười, ra đề mục hỏi hắn.

Hắn lắc đầu nói một tiếng: "Ta không biết."

Một người khách không trả lời được theo lý là phải bị phạt, mọi người sẽ nhất loạt vây quanh khiến người này xấu mặt, đó mới là cái vui thú của yến hội.

Nhưng đến lượt nam tử áo đen này, chỉ lạnh lùng một câu không biết, ngược lại làm cho cô nương ra đề xấu hổ nửa ngày không biết làm thế nào mới phải, cuối cùng yên lặng trốn ra ngoài. Những vị khách khác cũng vờ như không chú ý.

Tiệc rượu chấm dứt, những người khách dần dần tản đi, nam tử áo đen từ đầu đến cuối vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Cuối cùng, trong căn phòng trống chỉ còn lại nam tử áo đen này và Nha Nội công tử áo tím.

Nha Nội công tử tên là Triệu Dịch Chi, là con trai độc nhất của Ngự Sử Đài Triệu Trung Thừa, dựa vào cha mà được cái ấm quan*, mỗi ngày đều ở ngoài đường ăn chơi đàng điếm.

*Thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan

Lúc này Triệu Nha Nội Triệu công tử hiển nhiên đã say, lảo đảo bước đến bên cạnh nam tử áo đen, khoác tay lên vai hắn nói: "Vị huynh đài này, huynh kì lạ thật đấy.

Nam tử áo đen liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống rượu của mình.

Triệu Nha Nội muốn cướp lấy chén rượu của hắn, nhưng lại không thể cướp được.

Nam tử áo đen cứ như không hề nhìn thấy, chậm rãi uống một chén rượu, rồi lại châm thêm.

Triệu Nha Nội có chút tức giận, chỉ tay vào nam tử áo đen vừa định mắng ——bỗng nhiên có người gọi hắn từ phía sau.

"Triệu công tử." Tạ Đông Lâu mỉm cười gọi Triệu Nha Nội: "Lệnh tôn vừa phái người đến, công việc quan trọng cần công tử trở về."

"Cha ta?" Triệu Nha Nội vẻ mặt nghi hoặc: "Cha tìm ta làm gì?

"Nói là có khách đến nhà."

Triệu Nha Nội vẻ mặt khó xử, giữa trưa hắn vừa đến Phượng Minh Lâu, thật vất vả yến hội mới tản dần đi. Đang muốn cùng các cô nương thân thiết một phen thì lại phải trở về. Nhưng mà Triệu Nha Nội rất sợ cha hắn, chỉ sợ không về không được, cúi đầu lẩm bẩm: "Khách? Khách cái gì chứ..."

Đi tới cửa lại quay đầu nói với Tạ Đông Lâu: "Tạ đại nhân ngươi nhất định phải chờ ta, ta chạy về nhà rồi lại qua đó!"

"Ừm, đi đi." Tạ Đông Lâu cười nói.

Triệu Nha Nội đã cất bước đi, Tạ Đông Lâu quay lại đi đến trước mặt nam tử áo đen. Hơi gập người xuống, làm động tác "thỉnh" rồi nói: "Lục lang mời đi theo ta."

Sau đó nam tử áo đen được gọi là "Lục lang" theo chỉ dẫn của Tạ Đông Lâu ngồi trên đại đường, bản thân Tạ Đông Lâu thì lại ngồi ở ghế bên cạnh.

Toàn bộ cảnh này Cẩn Hạ Nhi đều nhìn tận mắt, khiến nàng ngạc nhiên chính là Tạ Đông Lâu trước nay đều mắt cao hơn trời, lần này tại sao lại tình nguyện hạ mình xuống?

Nam tử áo đen tay phải chống má, tay trái cầm một quả táo đặt lên mặt bàn đen sẫm.

"Đàm Vi Uyên." Hắn nói: "Thái độ làm người cẩn thận, có tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tả thừa tướng.

Thì ra quả táo hắn thả xuống chính là tượng trưng cho đương kim Tể tướng Đàm Vi Uyên.

Lại cầm lên một quả táo—

"Chu Cố lớn tuổi, có uy danh lại căm ghét thủ đoạn, bố trí trong Xu Mật Viện sẽ cân bằng được lợi ích một số bên.

"Triệu Kinh Phủ không thích hợp ở Ngự Sử Đài, trước tiên để cho Thôi Hạo vào Lan Đài*, sau đó lại thay thế hắn.

*Lan Đài: Là nơi cất giữ sách vở trong cung điện, do triều đình quản lí.

Ba quả táo được đặt song song, nam tử áo đen lại cầm lên quả thứ tư.

Lúc này hắn khẽ nhíu mày: "Hiện giờ chinh chiến hết năm này qua năm khác, Thiểm Tây lại gặp đại hạn, tài chính thiếu sót không hề ít. Nhất định phải để Lưu Bán Thành bàn chính sách cùng mới được, chỉ có điều tính tình hắn quá mức bướng bỉnh. Tam Tư Lí cũng nên tìm người nào hợp tâm ý hắn để cùng làm việc."

Ngay sau đó, nam tử áo đen lại đặt thêm ba quả táo nhỏ ở phía dưới quả táo tên "Lưu Bán Thành".

"Diêm thiết, hộ bộ, độ chi*, phân công dùng Chu Cố, Hà Viễn, Trương Đình Chi."

*Độ chi: Nơi phụ trách quản lí việc thống kê và điều chỉnh của cải quốc gia.

...

Dần dần, trên bàn được xếp đầy những hàng táo. Nhìn tổng quát lại vừa là một bản kế hoạch phân bố quan lại trong triều.

Người mặc đồ đen không chút dao động nói xong, Tạ Đông Lâu chỉ lẳng lặng nghiêng tai mà nghe, hiếm khi thấy hắn không can thiệp vào lời người khác.

Tựa như, những chức quan nam tử áo đen này phân công sẽ trở thành sự thật vậy.

Cách đó không xa, Cẩn Hạ Nhi đang gảy đàn, nhưng tâm tư đã sớm bay xa.

Nàng bắt đầu thận trọng suy xét nam tử áo đen này rốt cuộc là ai.

Là hoàng đế?

Đây là người đầu tiên Cẩn Hạ Nhi nghĩ tới, bởi vì lời của nam tử áo đen này chỉ có hoàng đế mới có thể nói được, đổi lại nếu là người khác thì đó là đại tội sao trảm toàn gia*.

*Sao trảm: Xử tử và tịch thu tài sản của kẻ có tội.

Nhưng nàng nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này, dù sao đương kim hoàng đế đã gần năm mươi tuổi. Mà người áo đen trước mắt kia rõ ràng là một thiếu niên.

Có lẽ là do khí chất trong cử chỉ lúc đó khiến nam tử áo đen này nhìn qua trưởng thành hơn so với tuổi thực, nhưng Cẩn Hạ Nhi cẩn thận quan sát, lại cảm thấy người này có lẽ ngay cả hai mươi tuổi cũng không đến. Vầng trán trơn bóng, mái óc dài đen nhánh như mực, thân hình thon dài lộ rõ sự gầy yếu, nhìn thế nào cũng ra một người thiếu niên.

Nhưng chuyện này lại càng đáng sợ, một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, lại có thể coi đại thần hai bên như một cái bàn đầy táo tùy tiện sắp đặt. Hơn nữa Tạ Đông Lâu thân là quan to tam phẩm trong triều còn đối với hắn kính cẩn lễ phép, chăm chú lắng nghe...

" Triệu Dịch Chi nên sắp xếp ở nơi nào?" Tạ Đông Lâu hỏi.

"Tên Nha Nội áo tím vừa rồi?" Nam tử áo đen hỏi.

"Đúng vậy."

"Ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, làm Phù Bảo Ti trước, chờ cha hắn xuống đó rồi cách chức sau.

"Đúng rồi, còn ngươi." Đang nói, nam tử áo đen đột nhiên chuyển đề tài.

Nhưng "Ngươi" mà hắn nói không phải chỉ Tạ Đông Lâu.

—— Lời này, dĩ nhiên là nói với Cẩn Hạ Nhi.

Cẩn Hạ Nhi sợ tới mức ngẩn ra, hoài nghi bản thân nghe lầm. Rõ ràng đã cách một tấm mành, nam tử áo đen hẳn là không nhìn thấy nàng mới đúng, nhưng đôi mắt đó lại đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Ngay lúc Cẩn Hạ Nhi ngẩn người, nam tử áo đen đã tới trước mặt nàng, cách mảnh lụa mỏng, hỏi:

"Ngươi, không nhớ rõ ta sao?

Nam tử áo đen đến quá mức đột ngột, Cẩn Hạ Nhi sợ tới mức thủ pháp gảy đàn lộn xộn hết cả.

Dây dàn nảy lên, "tằng" một tiếng liền đứt.

Nam tử áo đen thở dài, từ trước mặt Cẩn Hạ Nhi rời đi.

Ban đầu Cẩn Hạ Nhi tưởng rằng hắn phải rời khỏi Phượng Minh Lâu, lại không nghĩ đến hắn đi về hướng sương phòng phía bên cạnh.

Sương phòng ấy là chỗ ở của Cẩn Hạ Nhi, không biết người này muốn đi vào làm gì, Cẩn Hạ Nhi đành phải buông đàn chạy vội đuổi theo.

Nam tử mở cửa sương phòng, đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo thứ hai, lấy ra dây đàn từ trong đó.

Cẩn Hạ Nhi giật mình mà nhìn người này.

Bỗng nhiên nhớ tới, người biết vị trí nàng cất dây đàn, trong thiên hạ chỉ có một người.

Nam tử áo đen cầm dây đến bên cạnh cây đàn, ngồi xuống bắt đầu thay dây, kéo căng dây đàn, điều chỉnh thanh âm từng sợi. Hơi hơi nghiêng đầu, kề tai sát cây đàn tỉ mỉ nghe, từng sợi tóc mai nhẹ nhàng buông lơi trên chiếc cổ trắng nõn. Nam tử nhớ lại âm điệu trong ký ức hồi nhỏ, khe khẽ ngâm nga.

Chỉnh âm xong, trả lại cây đàn vào tay Cẩn Hạ Nhi.

Nam tử cười khổ nói: "Xem ra Cẩn Hạ tỷ tỷ không nhớ ra ta rồi."

Bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia. Khi đó Cẩn Hạ Nhi vẫn là một cô bé, có đứa trẻ càng bé hơn cứ bám theo nàng mà đi, nghiêng người ôm chiếc cổ cầm còn lớn hơn thân mình, "Cẩn Hạ tỷ tỷ, Cẩn Hạ tỷ tỷ" mà gọi nàng...

Vành mắt nóng lên, từng giọt lệ như hạt đậu lăn xuống hai má.

Cẩn Hạ Nhi nói: "Điện hạ, trưởng thành rồi."

"Ừm, trưởng thành." Lục Trầm đáp lời nàng, trong giọng nói là sự dịu dàng hiếm thấy.

- HẾT CHƯƠNG 12-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play