Phỏng chừng Hứa Thanh Nhiên cũng đang trong giờ làm việc, tranh thủ lúc rảnh rỗi qua đây nên chẳng nán lại được lâu đã chuẩn bị rời đi, lúc đi qua đuôi giường Tô Mộ Tinh, bước chân hơi ngừng, tầm nhìn nán lại, ánh mắt rất ý vị sâu xa, phút chốc, đuôi lông mày khẽ nảy, quay người bước đi.
Tô Mộ Tinh rụt cổ, nằm giả chết một lúc, mới hồi hồn, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bìa sách đỏ rực úp trên ngực, tình nhân bạc tỉ của tổng tài quyến rũ tập hai.
Tô Mộ Tinh thất vọng, Hứa Thanh Nhiên cầm chắc đã nhìn thấy truyện này rồi, trong lòng cô hơi khó chịu, lại tự an ủi mình, bên cạnh còn có một bà lão cũng không đứng đắn giống mình kìa, nghĩ thế đã phần nào giải tỏa được cảm xúc.
Cô lật người, khi nhìn thấy người ta lén lén lút lút moi quyển truyện cùng loại từ dưới gối lên, một tiếng "bà" mới lên đến cổ họng cũng tắc tị.
". . ." Quả nhiên, gừng càng già càng cay mà.
Tô Mộ Tinh nhắm mắt chấp nhận số phận xong lạị mở ra mới có thể làm dịu tâm hồn, nói: "Bà ơi, hôm qua cháu ngã một cái."
Trương Bình lần nữa đẩy gọng kính lão, nói giọng hiền từ: "Bây giờ có sao không?"
Ngón tay Tô Mộ Tinh vuốt góc chăn, ánh mắt vô hồn, "Không sao thì đúng là không sao, chỉ là bị thêm tật nói ngược, cháu vừa phát hiện ra."
Tư duy của Trương Bình không theo kịp: "???"
Tô Mộ Tinh chép miệng, "Thật ra cháu cảm thấy rất hứng thú với đàn ông!"
Trương Bình nghĩ ngợi, nói: "Vậy nên ngược lại là không có hứng thú à?"
". . ." Tô Mộ Tinh ho khan vài tiếng, đôi mắt dài hơi híp vào, "Vừa nãy cái tật xấu này đã được bác sĩ Hứa chữa khỏi rồi."
Trương Bình ngẩn ra, tư duy của người trẻ tuổi hệt như đường núi mười tám khúc quanh, suốt cả buổi bà cũng chẳng vòng ra được.
(<Đường núi mười tám khúc quanh> cũng là tên một bài hát)
Tô Mộ Tinh cũng chẳng sợ mất mặt, nói thẳng, "Cháu cảm thấy bác sĩ Hứa rất tốt, cháu thích lắm."
Vậy là Trương Bình vòng ra đến nơi, gập cuốn truyện "phạch" một tiếng, nhiệt tình nói: "Hiểu rồi, bà già này sẽ làm cầu nối cho hai đứa, giới thiệu cho các cháu làm quen."
Tô Mộ Tinh nằm thẳng cẳng, mắt hướng lên trần nhà, "Thật không dám giấu, cháu đã theo đuổi anh ấy một thời gian rồi."
Gương mặt già nua của Trương Bình khẽ run, cặp kính lão cũng tụt xuống, "A. . ."
Lòng Giang Nhược không mảy may chứa tạp niệm, "Có một dạo cháu còn hoài nghi anh ấy đã gay đó."
". . ."
_ _ _ _
Đến buổi tối, Tô Mộ Tinh đói sắp chết tới nơi mà Hà Gia Mộc vẫn chưa sang đưa cơm, gửi tin nhắn cũng chẳng hồi âm, có lẽ đang trên bàn phẫu thuật, con trai bà Trương ở cách vách tan làm đã qua đây, con dâu đang bón canh gà cho bà cụ, cả phòng bệnh đều là mùi hương của gà.
Cô không chịu nổi liền đẩy cây truyền dịch di động ra khỏi phòng bệnh, đi đến phòng vệ sinh, cô nàng vừa ngồi xổm trên bồn cầu vừa nghịch điện thoại.
Bên ngoài phòng vệ sinh truyền vào một loạt tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng nói chuyện thì thà thì thầm của hai người: "Nghe nói trong phòng vệ sinh này có ma quỷ lộng hành, là một ma nữ."
"Đúng đấy, lần trước tôi đi vệ sinh ở đây, toàn nghe thấy có người cứ khóc lóc không ngừng, sợ lắm!"
"Trước kia không phải là có nữ bệnh nhân ngã chết ở đây sao? Chỉ là ngã đập trán một phát lại có thể chết luôn, người ta nhảy xuống từ tầng cao mấy mét còn chưa chắc đã chết kìa."
"Là cái này đấy, chính là ô thứ hai, nói thẳng là tôi không dám đi vào ấy chứ."
Tay Tô Mộ Tinh cầm điện thoại phát run, hình như cô đang ngồi ở ô thứ hai, bên ngoại ô cách vách hai người cứ cô một câu tôi một câu kể chuyện ma sục sôi ngất trời, Tô Mộ Tinh cảm thấy sau lưng gió lạnh ào ào, cô vội vàng cất điện thoại rút giấy chùi mông, nhưng không biết là sợ quá hay cmn thật sự có ma, một tờ khăn giấy rút ra không cẩn thận rơi hết xuống giỏ vứt rác, lúc cô rút lần nữa, cuộn giấy trống trơn. . .
Tô Mộ Tinh: ". . ."
"Lần trước có một cô gái đi vệ sinh ở đây một lần, kết quả còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, chồng đã li hôn với cô ấy, mẹ ơi, tôi nói mà vốn dĩ âm khí ở nhà vệ sinh nữ đã nặng, nhà vệ sinh nữ ở bệnh viện áng chừng càng nặng hơn."
"Tôi còn nghe nói sau khi li hôn chồng cô ta liền công khai giới tính thật, là bóng gồng á."
". . ." Tô Mộ Tinh không nghe được nữa, cô ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: "Này, có giấy không?"
Yên tĩnh vài giây, bên ngoài lại truyền đến tiếng thầm thì.
Một trong số đó khẽ khàng hỏi: "Vừa rồi cô có nghe được tiếng gì không?"
Một người khác giọng run rẩy hỏi ngược lại: "Không phải cô đang nói à?"
"Không phải tôi đâu, tôi tưởng cô nói!"
"Không phải tôi, tôi còn tưởng là cô chứ!"
Tô Mộ Tinh giật mình hoảng hốt, khàn giọng kêu: "Là tôi đây."
Thời gian ngừng trôi mấy giây.
"Aaaaaaa!"
"Aaaaaaa có mà a!!!!"
"Ma nữ aaaa chạy a chạy mau a!!"
"Đ.m cmn cô đợi tôi a!"
"Chết tiệt! Cmn cô đừng kéo váy tôi aa!"
"Tôi thật sự nắm này! Cô cởi quần tất của tôi làm gì!"
Tô Mộ Tinh đỡ trán: ". . ."Trời mới biết cô thật sự không phải cố ý đâu.
Cô thở dài, rút điện thoại tiếp tục chơi game, định đợi lúc nữa xem chừng sẽ có người đến, mượn ít giấy cũng chẳng to tát gì, nhưng đợi liền năm phút vẫn chẳng thấy một bóng người.
Tô Mộ Tinh quýnh lên, cảm thấy dưới mông một cơn gió lạnh lùa qua, cô mất bò mới lo làm chuồng, mở wechat gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Nhiên, không ngờ còn gửi được thật.
[Tiểu Tinh Tinh: "Cứu mạng với! Bác sĩ Hứa! Anh mau đến cứu em đi mà.]
[Hứa Thanh Nhiên: ?]
[Tiểu Tinh Tinh: Bác sĩ Hứa! Vô cùng khẩn cấp! Cứu mạng với!!]
[Hứa Thanh Nhiên: Cô ở đâu?]
Tô Mộ Tinh gửi thẳng định vị qua.
Ở nơi khác, Hứa Thanh Nhiên nhìn thấy định vị có vẻ là phòng vệ sinh mà làm đổ cả một cốc nước lọc vung vãi lên áo sơ mi.
[Tô Mộ Tinh: Em không mang giấy!]
[Tô Mộ Tinh: nghe nói trong phòng vệ sinh có ma á ~ Bây giờ mông em lạnh cực]
[Hứa Thanh Nhiên: . . . ]
[Tiểu Tinh Tinh: Định vị có thấy rõ em đang ở ô nào không? Bác sĩ Hứa, làm phiền anh đưa cho em ít giấy, em phát lì xì cho anh nhé.]
Hứa Thanh Nhiên nhận được lì xì 0.01, khóe miệng co rút một hồi: ". . ."
Mười phút sau.
Tô Mộ Tinh đen mặt từ trong nhà vệ sinh bước ra, Hứa Thanh Nhiên vốn chẳng hề đưa giấy cho cô, mười phút ngắn ngủi kia, cô thành công dọa ba cô gái và một bạn nhỏ vào nhà vệ sinh chạy mất, đến lúc cô gần như đã từ bỏ hi vọng thì may sao cô dọn về sinh đi vào.
Cô ngoái đầu nhìn phòng vệ sinh nữ phía sau.
Tô Mộ Tinh không đi về phòng bệnh ngay, đẩy cây truyền nước di động chậm rì rì tiến vào thang máy, tìm người tính sổ.
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Khu nội trú khoa ngoại lồng ngực.
Tô Mộ Tinh không thấy Hứa Thanh Nhiên nhưng trên hành lang có một vị bác sĩ đang đi tới trước mặt, cô bước đến, lên tiếng hỏi: "Xin hỏi bác sĩ Hứa có ở đây không?"
Bước chân Trình Ý khựng lại, nhìn đối phương, là một cô gái cực kì xinh đẹp, đôi mắt to như bóng đèn, đúng kiểu anh thích, giọng nói anh ấm áp: "Em tìm Thanh Nhiên à?"
Tô Mộ Tinh gật gật, "Em là bạn anh ấy."
Trình Ý trả lời: "Cậu ấy ở phòng trực, theo hướng này đi thẳng đến cuối đường, bên tay phải."
Tô Mộ Tinh gật gật đầu, cười nói: "Cảm ơn." Nói xong, nhấc chân bước về phía trước.
Trình Ý giơ tay ngăn lại, cười hì hì: "Cô gái, xin hãy dừng bước."
Tô Mộ Tinh sững người, "???"
Trình Ý mỉm cười, ra vẻ đắc chí bảo: "Nếu em đã hỏi anh đường đi, anh cũng cần phải xin wechat của em mới được."
Tô Mộ Tinh cười giả lả, ". . ."
Bên cạnh Hứa Thanh Nhiên toàn những người kiểu gì không biết?
Cửa phòng trực ban khép hờ, giữ lại một khe hở nho nhỏ, kéo theo chùm sáng trắng mỏng manh, Tô Mộ Tinh rón rén đi đến, sáp đầu lại gần đẩy cửa.
Hứa Thanh Nhiên đứng bên đầu giường, áo blouse móc trên giá treo quần áo ba chân dựng bên hông, áo vest đen thì vứt trên chiếc chăn được gấp vuông vức, trên áo sơ mi trắng toàn là vết nước, loang lổ một mảng lớn, quầng sáng phác họa bóng hình anh trên mặt đất, trong khoảnh khắc Hứa Thanh Nhiên cúi đầu, tóc lòa xòa rũ trên trán, ngón tay thon dài lên xuống, đang cởi từng chiếc từng chiếc khuy áo.
Một khuy, hai khuy, ba khuy. . .ngực áo mở rộng, một đường trơn tru hướng xuống, hiện thực này so với màn hình điện thoại của cô vẫn khá là khác biệt.
Tô Mộ Tinh nuốt "một ngụm nước bọt rồi lại nhìn chằm chằm.
Có lẽ tiếng cô nuốt nước bọt lớn quá, động tác cởi khuy áo của Hứa Thanh Nhiên bỗng ngưng lại, ánh mắt không chớp bắn thẳng qua.
Tô Mộ Tinh bị sắc đẹp ấy làm cho thần hồn điên đảo, cô cắn môi dưới, "Đừng dừng mà, bác sĩ Hứa áo anh ướt rồi, mau mau cởi đi, đừng để cảm lạnh đấy."
Thái dương Hứa Thanh Nhiên giật một cái, tức tốc cài lại những cúc áo vừa cởi một lần nữa: ". . ."
Tô Mộ Tinh dẩu môi, vẫy vẫy tay, nói một cách đặc biệt chân thành: "Quần anh cũng ướt rồi, cởi cùng luôn đi."
". . ."
Đôi mắt dài của Hứa Thanh Nhiên khẽ động, ánh mắt trần trụi liếc nhìn, bỗng nhiên ánh nhìn bất động, một giây sau, anh sải bước dài đi thật nhanh tới.
Đầu tiên, Tô Mộ Tinh ngơ ngác, lúc phản ứng lại được, Hứa Thanh Nhiên đã đến trước mặt cô, khoảng cách rất gần, cô híp mắt: "Bác sĩ Hứa, đừng có vô lí nhé, là tự anh không đóng cửa."
Dứt lời, Hứa Thanh Nhiên cúi đầu xuống, khoảng cách càng gần hơn, cô vô thức lùi bước về sau, giây tiếp theo, Hứa Thanh Nhiên nhấc cánh tay cô lên, cảm giác động chạm ấm nóng ngay lập tức bao phủ mu bàn tay.
Trái tim Tô Mộ Tinh run rẩy, mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn cười trêu ghẹo: "Bác sĩ Hứa đừng vội mà, em rảnh cả tối nay."
Cô ngập ngừng, thành khẩn kiến nghị: "Hay là chúng ta vào phòng trước. . . Bên trong còn có giường ấy." Nói xong, cô nhích đến gần thò đầu vào bên trong.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên trầm xuống, hạ thấp giọng, tiếng nói ấm áp mà đến cả bản thân anh cũng chưa hề nhận ra: "Đừng động đậy."
Tô Mộ Tinh bất ngờ ngớ ra, trái tim đập lỡ một nhịp.
Hà Nội, 10/6/2021
<đôi mắt to như bóng đèn> thứ lỗi cho tôi thật sự không cảm thụ được sự so sánh này
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ