(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ngoài cửa có người đợi, là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, tóc đầu đinh, người đó không cao, vóc dáng mập mạp, lúc thì ngồi lúc lại đứng dậy đi bộ.
Tô Mộ Tinh đi vào gần hơn, đối phương thấy cô lập tức cảnh giác, mở miệng hỏi: "Cô là ai?"
Ngũ quan người đàn ông cũng tạm coi là cân đối, có mấy phần giống với Lâm Hiểu Mẫn, làn da phơi nắng thành màu lúa mì nhìn có chút thô ráp, cô giải thích: "Tôi là bạn của Hiểu Mẫn." Ngày hôm qua, Lâm Hiểu Mẫn có nhắc đến với cô trong điện thoại là anh trai Lâm Hiểu Chí mấy ngày trước đã từ quê lên An Thành.
"Bạn gì?" Lâm Hiểu Chí biết rõ, em gái mình tính cách hướng nội không thích nói chuyện, từ nhỏ đến lớn ngay cả một người bạn học có quan hệ tốt một tí cũng không có, càng đừng nói chi là bạn bè.
Tô Mộ Tinh ăn ngay nói thật: "Gần đây mới quen biết, tôi là phóng viên."
"Phóng viên?" Lâm Hiểu Chí cất cao giọng lên mấy lần, bực bội thấy rõ, "Cô chính là cái người phóng viên đài truyền hình đến tìm em gái tôi phải không?"
Không phải cô tìm Lâm Hiểu Mẫn mà là Lâm Hiểu Mẫn tìm đến đài truyền hình, cô chỉ là người tiếp nhận tin tức mà thôi.
Tô Mộ Tinh đang chuẩn bị giải thích vài câu thì cổ áo đã bị Lâm Hiểu Chí túm lấy, áo sơ mi bị kéo đến biến dạng, đối phương khỏe đến mức người ta phải kinh ngạc.
"Anh bình tĩnh trước đã." Tô Mộ Tinh giơ tay đẩy ra, tiếc rằng sức lực khác xa nhau: "Tôi muốn giúp Hiểu Mẫn."
"Giúp sao?" Lâm Hiểu Chí buông lỏng tay, không tức giận ngược lại còn thấy thú vị.
Anh ta bình tĩnh thế nào được, điều kiện gia đình không tốt, thật không dễ dàng gì mới nuôi được một sinh viên đại học, mắt thấy sắp tốt nghiệp rồi có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi, đâu ngờ tới sẽ xảy ra loại chuyện này. Trong bụng mang cái giống không biết là của ai, còn ngốc đến nỗi đi nhảy lầu, tiền đồ bị hủy không nói làm gì, trước mắt tiền thuốc men anh ta cũng không biết đi đâu gom góp đây.
Tô Mộ Tinh cúi đầu chỉnh sửa quần áo, ngẩng đầu trông thấy cơn thịnh nộ trong mắt đối phương, tốc độ nói giảm bớt: "Tôi muốn giúp bọn anh."
"Bốp" một tiếng, một cái tát giáng xuống, trên mặt tức thì nóng rát một mảnh, cô hít một ngụm khí lạnh.
Cô không phải là người dễ bị bắt nạt, vô duyên vô cớ bị đánh, nếu đặt vào lúc bình thường, cô nhất định phải đòi phân xử đúng sai rạch ròi nhưng trước mắt là tình huống đặc thù, cô dồn hết tâm trí để giữ mình tỉnh táo, từng câu từng chữ hết sứcrõ ràng: "Hiện tại cũng chỉ có tôi có thể giúp các người."
Cô tuyên bố sự thật, sợ rằng chẳng có ai dám tung tin tức này, có thể đem thông tin của nhiều hãng truyền thông đè xuống như thế thì sẽ không chỉ có chút năng lực?
Lâm Hiểu Chí cười lạnh, tay trái nắm thành quyền, tay phải không nhịn được mà vung lên, mắt thấy một cái tát nữa lại sắp rơi xuống, Tô Mộ Tinh đã nếm mùi bị dạy dỗ nên phản ứng cũng nhanh, giơ tay ngăn lại.
Có người trước cô một bước.
Hứa Thanh Nhiên đứng bên ngoài cách hai bước, người cao dáng đẹp, một tay bắt lấy tay Lâm Hiểu Chí dừng giữa không trung, một tay khác tùy ý đút trong túi áo.
Anh mặc áo blouse trắng, trên sống mũi vẫn như cũ là gọng kính mảnh bằng kim loại, khẩu trang tháo một nửa, treo vắt vẻo một bên tai, giống như vẫn chưa kịp gỡ xuống.
Hứa Thanh Nhiên nghiêng mắt quét qua Tô Mộ Tinh một cái, cô ngây ngẩn tại chỗ, má trái vẫn hằn dấu vết năm ngón tay, hai má vốn dĩ trắng mịn bây giờ nhuộm lên mấy vết đỏ đậm.
Anh nhìn không quen nhất là đàn ông đánh phụ nữ, không kiềm chế được dùng thêm mấy phần lực. Lâm Hiểu Chí rõ ràng chịu đau, đầu mày nhíu thành chữ xuyên, cơ hàm căng cứng, hiển nhiên sắp kêu thành tiếng rồi, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên thả tay.
Lâm Hiểu Chí xoa cánh tay bị đau, không nghĩ đến một bác sĩ trẻ tuổi trắng trẻo mà sức lực còn lớn hơn một người thô kệch suốt ngày lao động như anh ta, anh không dám đắc tội người ta, chỉ có thể âm thầm chịu thiệt.
Hứa Thanh Nhiên gỡ bỏ khẩu trang treo lủng lẳng sau tai rồi gập lại trong bàn tay, hai tay lần nữa nhét vào túi áo, đôi mắt đen tuyền chăm chú mấy giây trên khuôn mặt Tô Mộ Tinh, liền đó lại chuyển dời, xoay người rời đi.
Tô Mộ Tinh không kịp suy xét thâm ý trong ánh mắt Hứa Thanh Nhiên, thoạt tiên đầu óc cô đã loạn thành một nồi cháo, sau một cái tát này, cô đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, không thể đả thông tư tưởng Lâm Hiểu Chí được, vẫn phải đợi Lâm Hiểu Mẫn tỉnh lại, bằng không thì người bị hại không còn mong chờ gì được nữa. Tô Mộ Tinh nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, nghiến răng quyết định quay về đài trước.
Cô vừa mới quay người, phía sau đã vang lên một giọng nói.
"Đến đây." Hai chữ đơn giản, nghe ra sự lạnh lùng.
Tô Mộ Tinh theo tiếng nói nhìn đi, Hứa Thanh Nhiên đứng ở bên kia hành lang cách khoảng mười mét, hai tay tùy ý nhét vào trong túi, vẫn là vẻ hờ hững từ trước đến nay. Cơn mưa xối xả đã tan, ánh mắt trời vô cùng rạng rỡ từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào, dường như đều rơi vào đôi mắt kia, hàng mi dài nhuốm vàng, đáy mắt đều là ánh sáng lấp lánh vụn vỡ.
Tô Mộ Tinh quên mất đi đến như thế nào, chỉ biết khi tinh thần trở lại cô lấy thì đã tung tăng tung tẩy theo sau Hứa Thanh Nhiên, cách khoảng vài bước, đã đến khoa ngoại lồng ngực, đầu kia hành lang chính là phòng làm việc của anh.
"Chào bác sĩ Hứa!" Người lên tiếng là y tá trực ban ở quầy y tá, dung mạo thanh tú, còn rất xinh đẹp.
Hứa Thanh Nhiên gật đầu với cô y tá nhỏ coi như trả lời.
"Làm sao lại đến nữa vậy? Cả ngày đều chạy đến đây cũng không biết ngượng ngùng." Cô y tá vừa chào hỏi liếc xéo Tô Mộ Tinh, lảm nhảm trong miệng.
Âm thanh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nói rõ như thế là muốn cho cô nghe thấy, sợ là Hứa Thanh Nhiên cũng nghe được.
Cô cúi đầu đi đường, giả vờ không nghe thấy.
Cửa phòng làm việc, đột nhiên Hứa Thanh nhiên dừng bước chân. Tô Mộ Tinh kịp thời phanh lại, không có tình tiết máu chó mà xô về phía trước, cô ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi.
Ngữ khí Hứa Thanh Nhiên nhàn nhạt, "Cô đi vào trước." Sau đó anh quay đầu đi vòng trở lại.
Cô "ừ" một tiếng cực nhẹ, tiếp tục tiến về phía trước.
Tô Mộ Tinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bài trí bên trong thì ra cửa xác nhận lại bảng tên phòng một lần nữa, không tìm nhầm mà, cô lại đẩy cửa tiến vào lần nữa.
Chỗ trông bên trái văn phòng có thêm một chiếc sô pha nhỏ, ngay trước sô pha đặt một chiếc bàn thủy tinh, hai chậu cỏ điếu lan (còn có tên gọi khác là cỏ mẫu tử) chạy từ bệ cửa sổ qua nơi này trông có vẻ dễ thương.
Tô Mộ Tinh đi đến ngồi xuống ghế sô pha nhỏ, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, mặt giả vờ ngoan ngoãn lắm, nhưng lòng dạ vẫn xoay mòng mòng, chuyện của Lâm Hiểu Mẫn không thể vội vàng, Lý Phong chắc nịch là nhận lợi lộc của người ta, chuyện của Lâm Hiểu Mẫn trừ bản thân cô ra thì còn có hai biết? Chính là hai bên đương sự.
Không bao lâu, Tô Mộ Tinh như ngồi trên bàn chông, cảm giác trôi qua một thế kỉ cũng chỉ lâu đến thế mà thôi. Cô cụp mắt nhìn đồng hồ, mới được năm phút.
Lại thêm năm phút nữa trôi đi, Tô Mộ Tinh ngồi không yên, vừa mới đứng dậy thì cửa đã bị mở ra, Hứa Thanh Nhiên quay về rồi.
Tô Mộ Tinh lần nữa ngồi xuống, tiếp tục khép hai chân, hai tay đặt trên đầu gối.
Hứa Thanh Nhiên bước về phía trước đem bông gòn khử trùng và cao giảm sưng đặt lên bàn, tầm nhìn của anh hướng xuống dưới, "Biết dùng thế nào không?"
Tô Mộ Tinh rũ mắt nhìn sau đó ngước đầu nhìn Hứa Thanh Nhiên trước là lắc đầu, sau lại gật đầu.
Hứa Thanh Nhiên cố hết sức giả thích một cách đơn giản: "Trước hết dùng bông gòn khử trùng rửa vết thương rồi bôi thuốc lên, đừng bôi dày quá."
Hàng mi dài của Tô Mộ Tinh xòe ra chớp chớp: "Vâng."
Nếu đặt vào tình huống bình thường nhất định cô sẽ được voi đòi tiên, kiên quyết nói mình không biết, tiếp đó thuận theo ý người ta mà chiếm chút tiện nghi, không được nữa thì chí ít miệng cũng phải chọc ghẹo vài câu. Thế nhưng lần này hiếm khi cô lại nghe theo, một là vì chột dạ, hai là chẳng có tâm tình.
Tuy cô không nói nhưng đôi mắt mù quáng cứ dảo qua đảo lại tới tấp, tất cả đều muốn biểu lộ: Anh bôi giúp em đi anh bôi giúp em đi mà.
Hứa Thanh Nhiên nhướng nhướng mày, "ồ" một tiếng, anh về bàn làm việc của mình ngồi xuống.
Tô Mộ Tinh cúi gục mặt, đầu ngón tay gõ gõ gò má, cô mò điện thoại trong túi áo mở camera điều chỉnh thành chế độ selfie.
Nhìn thấy trong màn hình nửa bên mặt sưng vù, Tô Mộ Tinh không an tĩnh chút được nữa, mẹ nó Lâm Hiểu Chí ra tay cũng quá tàn nhẫn đi, khắp cả mặt của cô tấy lên năm vết đỏ thẫm, mỗi vết đều to bằng nửa ngón tay út của cô vậy.
Tô Mộ Tinh càng nhìn càng buồn bã, đôi mắt dần hiện lên sương mù, tiếp theo vô số giọt nước mắt bắt đầu gieo xuống.
Hứa Thanh Nhiên bật máy tính, vừa chuẩn bị viết biên bản ca phẫu thuật buổi sáng liền nghe thấy tiếng khóc thổn thức truyền đến, anh nghiêng mắt nhìn, một tay Tô Mộ Tinh giơ điện thoại, một tay lau nước mắt, khóc đến hoa lê đái vũ.
(Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc)
Có đau đến vậy không? Không đến nỗi chứ...
Tô Mộ Tinh mang giọng nghẹn ngào, tủi thân ghê gớm: "Bác sĩ Hứa, sẽ để lại sẹo à?"
Hứa Thanh Nhiên: "..."
"Có phải sẽ để lại sẹo hay không ..." Tô Mộ Tinh thấy Hứa Thanh Nhiên không hé môi thì nước mắt rơi càng dữ dội hơn, "Em dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, em còn chưa kết hôn nữa chứ, lưu lại sẹo không gả được biết làm sao đây..."
Động tác trong tay Hứa Thanh Nhiên dừng lại, ngữ khí lành lạnh, "Sẽ không."
Tô Mộ Tinh nửa tin nửa ngờ: "Thật sự?"
Đôi mắt đen láy của Hứa Thanh Nhiên không chút cảm xúc: "Ừ."
"À."
Tô Mộ Tinh nắm được thì cũng buông được, tiếng khóc bông nhiên ngừng luôn, nước mắt ban đầu còn ngân ngấn viền mắt dần tan biến không còn bóng dáng.
Hứa Thanh Nhiên xem thế là đủ rồi, đến cùng thì cô ấy là phóng viên hay là diễn viên?
Trong lòng Tô Mộ Tinh thở phào nhẹ nhõm, bôi thuốc xong rất nhanh, cô vứt bông khử trùng trong tay vào thùng rác, đi từ sô pha đến trước bàn làm việc, đặt thuốc lên bàn, ngón tay ấn vào nắp ống thuốc từ từ từng chút đẩy qua, giọng nói êm ái mà miên man, "Cảm ơn bác sĩ Hứa."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiên dính theo ngón tay Tô Mộ Tinh duỗi đến, "Cô cầm về đi, buổi tối trước khi ngủ thì thoa thêm lần nữa."
Tô Mộ Tinh hơi do dự, hai ngón tay ngoắc lại tuýp thuốc giảm sưng, đầu lưỡi khẽ cuốn lên liếm liếm môi, "Bác sĩ Hứa vì sao anh lại giúp em?"
Hứa Thanh Nhiên nâng mí mắt, chẳng có cảm xúc gì mà nhìn thẳng vào mắt Tô Mộ Tinh, mới nãy nước mắt cô rơi vừa dữ dội lại vừa gấp gáp, viền mắt đỏ cả lên còn mang theo một chút sưng húp, nhưng đôi mắt càng thêm trong veo, giống như được tắm trong mưa xuân, sáng như tuyết, là vẻ long lanh và tinh ranh trước sau như một của cô ấy.
Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu: "Bệnh nghề nghiệp." Anh biết câu tiếp theo Tô Mộ Tinh sẽ nói gì, anh ném ra ba chữ để chặn miệng cô.
Một câu bông đùa "Chắc không phải là anh thích em đấy chứ" của Tô Mộ Tinh vừa đến cổ họng lại gượng gạo nuốt vào.
Cô híp đôi mắt dài, dường như suy nghĩ tìm tòi điều gì, "Bệnh nghề nghiệp sao?"
Hứa Thanh Nhiên không chút gợn sóng đáp: "Đúng."
Ánh mắt Tô Mộ Tinh chợt động, từ từ nói: "Chúng ta đúng thật là bạn cùng cảnh ngộ nhỉ."
Hứa Thanh Nhiên không phản ứng lại.
Tô Mộ Tinh rút từ túi xách ra một mẩu giấy đưa cho anh.
Hứa Thanh Nhiên dướn đầu nhìn, là mẩu giấy hôm qua chính anh viết cho người ta.
Hàng mi của Tô Mộ Tinh chớp chớp tựa cánh bướm, nửa người mềm mại yếu ớt dựa vào bàn, thanh âm kéo dài, "Bác sĩ Trương tầng tám bảo đảm trị bách bệnh."
"..."
"Đáng tiếc chẳng chữa được bệnh tương tư này của em."
"..."
Hà Nội, 29/12/2020
Yêu thương(^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ