Đoàn người câu cá thắng lợi trở về, Ngu Thư Hân bị mọi người gọi điện kêu về lúc đó nàng còn đang được Triệu Tiểu Đường ôm vào trong ngực. Ngu Thư Hân đẩy Triệu Tiểu Đường đứng lên, chân trời đã hoàn toàn tối lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân núi một mảnh hắc hề hề, có ánh đèn sáng lên từ những ngôi nhà phía dưới chả khác nào những chòm sao lấp loé. Phong cảnh rất đẹp Thư Hân không hề chớp mắt nhìn bên dưới ngọn núi, bên người Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nhìn nàng ánh mắt ôn nhu.
Trên con đường nhỏ trở lại khu cắm trại hai người liền thấy Lisa hình như đang đi kiếm Thư Hân, Lisa đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên hỏi nàng: "Em đi đâu? Đây là trên núi không thể chạy loạn."
Ngu Thư Hân gật đầu: "Em biết mà, em đi lên trên kia nhìn cảnh vật một chút chị không cần lo lắng đâu ạ."
Triệu Tiểu Đường đứng bên cạnh người Ngu Thư Hân Lisa thấy vậy cũng không dám hỏi cô, nói không chắc hai người các nàng chỉ là muốn riêng tư một chỗ. Lisa đè xuống sự tò mò của bản thân dặn dò Thư Hân thêm mấy câu cuối cùng mới nhìn về phía sau lưng mình. Tuyết Nhi đang ngồi bên suối rửa con cá bên cạnh người là Hứa Giai Kỳ, dưới máy quay Tuyết Nhi đối với Hứa Giai Kỳ cười nói: "Cô tới đi, tôi không có biết làm con cá này ra sao hết."
Người không quen có thể nghe không hiểu nhưng Lisa biết đây là thái độ bình thường Tuyết Nhi hay làm nũng , cô ấy tính tình cùng người khác không giống. Cô ấy bình thường dáng vẻ lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ thế nên khi làm nũng với người khác cảm giác cũng không quá rõ ràng nhưng Lisa đối với Tuyết Nhi hiểu rõ đến tận xương tủy, mọi cử động cô điều có thể biết tự nhiên có thể nghe được. Bên người Tuyết Nhi Hứa Giai Kỳ ngửa đầu: "Thả ở chỗ này để tôi đến làm cá sạch cho."
"Cô đi rửa tay sạch đi."
Tuyết Nhi cúi người xuống: "Tôi giúp cô."
"Đem bàn tay rửa sạch rồi giúp tôi đem tay áo chiết lên một chút." Hứa Giai Kỳ mặc áo sơmi ô vuông, ống tay buông thõng tới cổ tay làm việc không phải rất thuận tiện. Tuyết Nhi đứng dậy đi rửa sạch tay cuối cùng đứng bên người Hứa Giai Kỳ cúi đầu nghiêm túc chiết ống tay áo cho cô lên, Hứa Giai Kỳ hơi gầy, cổ tay tinh tế, da thịt trắng sáng, dưới ống kính hai người dựa vào nhau rất gần một người nghiêng đầu cười, một người ngẩng đầu nhìn.
"Chị Lisa!" Lâm Diệp tại cách đó không xa gọi: "Bên này!"
Lisa thu tầm mắt lại đi tới bên người Lâm Diệp: "Làm sao vậy?"
"Buổi tối ăn cái gì?" Lâm Diệp đem thực đơn đưa cho nàng: "Mì sợi vẫn là cơm?"
Có người phụ trách xuống núi mua đồ, nhân viên tổ chương trình cùng trợ lý, quản lý của các nghệ sĩ không có tham gia ghi hình sẽ ở bên trong một lều riêng. Cho nên sẽ có chuẩn bị cơm hộp riêng cho mấy người họ vì lẽ đó Lâm Diệp mới sẽ hỏi ý của Lisa, cô suy nghĩ một chút: "Mì sợi đi."
Lâm Diệp nhanh tay nhắn lại cho người phụ trách còn Lisa bất giác quay đầu xem Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ. Hai người đã tiến vào nhà bếp cũng không hề chú ý bên này có một cặp mắt đang dõi theo mình, ngược lại là Ngu Thư Hân đang nhìn về phía cô. Hai người ánh mắt đối diện nhau Lisa có phần không tự nhiên nhìn ra phía khác.
Ngu Thư Hân cũng thu tầm mắt lại nàng hướng về nhà bếp đi đến: " Mọi người cần giúp một tay không?"
Triệu Thanh Thanh nhấc tay: "Thư Hân, cô có biết làm cơm sao?"
Đều là người trẻ tuổi ở nhà chưa từng làm cơm, bình thường đều dành thời gian đóng phim mấy việc nấu cơm xào rau vẫn đúng là không có mấy ai thông thạo. Mấy người tự biết tay nghề của mình ra làm sao, bình thường làm không dễ nhìn thì thôi đi bây giờ lại là đang ghi hình show không có mấy người tình nguyện đem sở đoản của mình ra chia sẻ với fans. Vì thế tất cả mọi người ở đây cô đẩy tôi tôi đẩy cô không ai dũng cảm đảm đương chuyện này. Ngu Thư Hân thấy tình cảnh này bất đắc dĩ cười nói: "Thực phẩm đều rửa sạch rồi hả? Để tôi đến nấu đi."
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cứu tinh ánh mắt sáng rực như đen pha: "Thư Hân cô sẽ nấu a!"
Nàng sau đó vỗ một cái trán: "Tôi thật giống như nhớ ra cô từng đi học nấu nướng."
Ngu Thư Hân vẻ mặt cứng lại thuận tiện thừa nhận : "Ừm."
Bên người Triệu Tiểu Đường ánh mắt còn đang chăm chú quan sát gương mặt Thư Hân, cô thấy rõ nàng vẻ mặt khẽ biến sau đó khôi phục bình thường trong lòng Tiểu Đường dâng lên cảm giác chua xót. Ngu Thư Hân học nấu nướng cô biết, thời điểm đi học nấu ăn em ấy đã nhắn tin nói cho cô biết. Thư Hân còn rất hào sảng cao hứng nói với cô sau này muốn ăn cái gì cùng em nói, em hiện tại là Ngu bếp trưởng! Nhưng cô ngày đó xem được nội dung tin nhắn liền tắt điện thoại không có trả lời.
Triệu Tiểu Đường rất muốn có một cỗ máy thời gian để cô có thể xuyên về quá khứ ở những thời điểm Ngu Thư Hân biểu đạt chân tình với mình cô đều có thể tích cực đáp lại dành cho Ngu Thư Hân một cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng nói với em ấy tôi cũng yêu em.
Nhưng cô đã bỏ qua quãng thời gian tốt nhất, hiện tại chỉ có thể từng chút từng chút một bù đắp.
Triệu Tiểu Đường nhìn ra Ngu Thư Hân cũng chưa hề hoàn toàn dỡ xuống tâm phòng bị đối với cô, người khác tình cờ một vài câu trò chuyện bình thường cũng có thể làm cho Thư Hân có phản ứng. Có lẽ là bởi vì em ấy bị tổn thương quá sâu, quá đau cho nên chỉ cần nhẹ nhàng chạm thử vào Thư Hân đều có thể đau đến cuộn mình chống lại sự tới gần của cô. Triệu Tiểu Đường không sợ bị thương cũng không sợ thái độ lạnh lùng của Ngu Thư Hân, cô chỉ sợ chính mình làm chuyện vô ích lại đem tới cho Thư Hân sự thương tổn càng to lớn hơn. Cũng may... Cô lần này lựa chọn đúng phương thức để gần Thư Hân hơn.
Tiểu Đường có thể cảm giác được Thư Hân đã dịu lại em ấy không giống trước đây chống cự chính mình, cô cũng có thể cảm giác được Thư Hân đang rút dần đi gai nhím trên người nàng chấp thuận việc cô tới gần.
"Đường đang suy nghĩ gì ?" Ngu Thư Hân đem món ăn đặt ở trên tay Triệu Tiểu Đường : "Giúp em làm trợ thủ."
Vừa mới chuẩn bị tự đề cử mình Tưởng Ức Nhu thấy thế cũng không tiện nói gì, nàng kéo Hàn Tiếu Đông qua cùng những người khác nói rằng: "Đi dạo một chút đi chúng ta ra ngoài xem xem có hay không cần giúp đỡ."
Trong phòng bếp này rất lớn cho nên tất cả khách mời ghi hình có ở trong này đều không hề cảm thấy chen chúc. Hiện tại mọi người rời khỏi thì có điểm vắng vẻ, ở một chỗ khác Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ còn chưa xử lý xong con cá. Buổi chiều câu cá được hơi bị nhiều, Hứa Giai Kỳ vừa vặn dùng dao nhỏ cắt một đường ở bụng con cá từ bên trong lấy ra nội tạng làm việc rất thành thạo. Tuyết Nhi đứng bên người cô nhìn động tác thành thạo thắc mắc hỏi: "Cô ở nhà thường tự mình làm cơm sao?"
Hứa Giai Kỳ lắc đầu: "Tôi rất lười làm cơm đều là trợ lý, làm sao đó?"
Tuyết Nhi tự nhiên gật đầu: "Xem cô đao pháp không tệ còn tưởng rằng cô thường tự mình làm cơm."
Hứa Giai Kỳ cười: "Cái kia thật không có, tôi là khi còn bé.... " nói còn chưa dứt lời Hứa Giai Kỳ mím môi hướng về Tuyết Nhi cười cười. Hai người còn ở dưới ống kính cũng không tiện nói thêm cái gì, Tuyết Nhi hiểu ý đổi chủ đề nàng đứng dậy đi tới bên cạnh Ngu Thư Hân nói: "Có hay không cần tôi giúp đỡ?"
Ngu Thư Hân đem nguyên liệu thả vào trong nồi nhóm bếp một đốm lửa nhỏ xuất hiện, Tuyết Nhi trốn về sau Thư Hân nói: "Không cần hỗ trợ, cô đi xem một chút Hứa biên kịch đã xong chưa."
Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là lại quay lại bên người Hứa Giai Kỳ.
Bên cạnh vẫn còn có món ăn chưa nấu xong Ngu Thư Hân không dám mất tập trung nấu cùng lúc hai món rất khó, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt mình đang xem. Triệu Tiểu Đường thấy vậy như hiểu ra gì đó bèn lên tiếng : "Tôi đến xào rau cho."
Cô nói rồi vòng qua cầm lấy cái xẻng xào đồ ăn trên tay Thư Hân đứng vào vị trí của nàng. Ngu Thư Hân lùi sang bên hai bước kinh ngạc nói: "Đường biết xào rau sao?"
"Không có." Triệu Tiểu Đường rất thành thật: "Em ở bên cạnh chỉ đạo tôi đi."
Ngu Thư Hân bật cười: "Để cho em tới làm thì hơn."
Triệu Tiểu Đường lại không đồng ý, cô kiên định nói: "Xào rau rất mệt, tôi không muốn em mệt mỏi."
Đúng là chảo chiên hơi nhỏ, bởi vì có nhiều người ăn cho nên lượng thức ăn cũng tăng xào đồ ăn phải chia ra theo lượt rất là mất sức. Ngu Thư Hân cầm xẻng xào rau mấy lần liền cảm thấy cổ tay hơi ê thế nhưng nàng trước đó cũng không hề để ý, thật giống như một người làm chuyện quen thuộc. Đột nhiên có người nói với nàng không sao để tôi làm, em đi nghỉ ngơi, em sẽ rất mệt,.. liền như vậy trong chớp mắt Ngu Thư Hân nhận được lời an ủi có phần cảm động. Tuy rằng nàng đã rất quen thuộc với cái miệng này của Triệu Tiểu Đường thế nhưng đột nhiên cô nói ra mấy lời tâm tình không thể phủ nhận nàng trái tim đập vẫn là nhanh hơn mấy nhịp. Cảm giác vui vẻ ngọt ngào tán tỉnh dâng lên, Ngu Thư Hân quay đầu nhìn ánh mắt của Triệu Tiểu Đường mang ý cười nét mặt ôn hòa.
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu: "Làm sao ah?"
Ngu Thư Hân chóp mũi ê ẩm: "Không có làm sao."
Đột nhiên rất muốn ôm Tiểu Đường.
Ở dưới ống kính Ngu Thư Hân cố nén loại kích động này, Triệu Tiểu Đường đổ rau vào chảo bắt đầu xào. Bên người Ngu Thư Hân thỉnh thoảng nắm hộp gia vị cho một ít vào trong thức ăn, trong không khí nhất thời bay lên hương thơm. Cách đó không xa Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngu Thư Hân đang dùng cái muôi múc chút canh uống một hớp thử xem mùi vị làm sao, bên người nàng Triệu Tiểu Đường ánh mắt ôn nhu quan sát từng nhất cử nhất động của Thư Hân. Thật không ngờ trên chương trình Triệu Tiểu Đường lại có dáng vẻ của một người bình thường như vậy, không đúng, hẳn là đây không phải lần đầu cô ấy đối với Ngu Thư Hân như vậy. Lúc trước Hứa Giai Kỳ còn tưởng rằng là bởi vì Triệu Tiểu Đường có khả năng diễn xuất trời sinh chính là người của giới giải trí vì lẽ đó trên chương trình phối hợp không có khe hở. Bây giờ suy nghĩ một chút là bởi vì chân tình biểu lộ đi, bởi vì cô ấy yêu thích Ngu Thư Hân mới theo bản năng làm ra những hành động cử chỉ này, còn có cái nét biểu cảm ôn nhu trên gương mặt kia nữa. Cô cùng Triệu Tiểu Đường hợp tác hai lần chưa từng gặp qua biểu tình của cô như vậy, là cô nhìn ra quá muộn rồi.
"Hứa biên kịch?" Tuyết Nhi hỏi: "Xong chưa? Tôi đem qua đó nha?"
Hứa Giai Kỳ hoàn hồn, cô gật đầu: "Được."
Nói xong cô liền đi ra bên ngoài nhà bếp, Tuyết Nhi đem cá đã được sơ chế rửa sạch sẽ đưa cho Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường đã xào được hai đĩa rau có vẻ ngoài không tệ, Tuyết Nhi phụ trách bưng ra ngoài. Bên ngoài có mấy người bận rộn đang sắp xếp bàn ghế đêm nay dù sao cũng có khoản tiền khá lớn vì lẽ đó bữa tối liền chuẩn bị phong phú một chút. Kho cá xong còn dư mấy con dùng để nấu canh cá với đậu phụ nhìn thôi đã rất muốn ăn rồi, cách đó không xa mấy nhân viên tổ chương trình mới ăn cơm xong ngửi thấy hương thơm sờ sờ cái bụng rõ ràng mới ăn no liền lại đói bụng rồi.
Bận bịu tới 8 giờ mọi người mới bắt đầu chính thức ăn cơm, Ngu Thư Hân sau khi ngồi xuống Triệu Thanh Thanh nhận trách nhiệm xới cơm cho mọi người. Mỗi người một chén nhỏ buổi trưa ăn mỗi cá nướng, buổi chiều lại bận rộn nửa ngày mọi người đã sớm bụng đói đến cồn cào hiện tại vào bàn liền động chiếc đũa. Hạ Vân gắp lên một khối thịt cá nói rằng: "Ăn ngon thật a, so với quán cơm đều ngon hơn. Ngu Thư Hân tay nghề cô quá tuyệt !"
"Cái này ăn ngon! ! !" Triệu Thanh Thanh như phát hiện một đại lục mới háo hức chỉ cho mọi người: "Nếm thử cái này đi! Tôi còn chưa từng ăn rau xào có hương vị như vậy ah."
"Còn có bát canh cá này nữa." Tưởng Ức Nhu không nhịn được khen: "Ngon cực kỳ, tại nơi rừng núi hoang vắng còn có thể ăn được canh cá chính tông như thế này, quá thỏa mãn!"
Mọi người đối với trù nghệ của Ngu Thư Hân dành cho rất lớn lời khen, Ngu Thư Hân nhìn mấy người khuếch đại biểu hiện lắc đầu cười. Triệu Tiểu Đường múc một bát canh cá đưa cho Thư Hân nói với nàng: "Trước tiên uống chút canh lót bụng tôi lại đi lấy thêm cơm cho em."
Ngu Thư Hân không có từ chối, nàng hiện tại là ăn phần của hai người cho nên dễ dàng đói bụng. Buổi chiều Triệu Tiểu Đường đưa bánh chocolate cho nàng rất đúng lúc bằng không hiện tại khẳng định Thư Hân cũng giống như những người khác đói bụng đến nước tương cũng muốn nếm thử.
Uống bát canh cá ngon ngọt vị thanh mát rất ấm bụng, đậu phụ mềm nhũn ngầy ngậy nuốt xuống đầu lưỡi còn lưu lại nhàn nhạt vị ngọt. Uống xong một bát vừa hay Tiểu Đường đã đem bát cơm lại đưa cho nàng rồi cô lại cầm lấy bát của mình đi vào trong phòng bếp lại giả bộ thêm cơm. Động tác của hai người cũng không lớn giao lưu cũng không nhiều chỉ có camera ghi lại tình cảnh này, những người khác vẫn chưa phát hiện.
Ngu Thư Hân ăn hết ba bát cơm mới cảm giác được ăn no rồi, mấy nữ nghệ sĩ khác cũng lần lượt để đũa xuống, nam nghệ sĩ sức ăn lớn nói không thể lãng phí đồ ăn liền lặng lẽ đem mấy quả dưa chuột còn lại chia nhau một điểm không dư thừa. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường lúc nãy phụ trách làm cơm tự nhiên không thể lại để hai người thu dọn bát đũa, Triệu Thanh Thanh chủ động đứng lên nói rằng: "Thư Hân, cô cùng Triệu tổng nghỉ ngơi đi ha để chúng tôi làm cho."
Hạ Vân cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi vừa rồi thật ngại quá hai người vất vả rồi."
"Không sao." Ngu Thư Hân cười: "Mọi người đều thích đồ ăn tôi nấu như vậy, ngày mai tôi lại làm cơm cho mọi người."
Mọi người vui vẻ tươi cười, cho tới giờ khắc này bọn họ mới có thể cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết làm việc theo một tập thể.
Không có tiền liền khiến con người ta đoàn kết hơn, câu nói này thực sự là chân lý không chút giả dối.
Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường không cần thu dọn bát đũa hai người ngồi dựa vào nhau bên cạnh đống lửa, màn đêm ngày càng hắc ám lại còn ở trên núi cao nhiệt độ trên này so với bên dưới chân núi chênh lệch nhau rất nhiều rất lạnh. Nơi này lại không có máy sưởi không ít nhân viên cũng chen chúc lại gần đống lửa sưởi ấm.
Tuyết Nhi ngồi ở một bên ôm điện thoại không biết tán gẫu cái gì, tình cờ cô ấy sẽ cùng bên cạnh Hứa Giai Kỳ trò chuyện. Hứa Giai Kỳ khi thì gật đầu khi thì nhìn về phía điện thoại di động của cô ấy, quan hệ của hai người so với lúc ở khu nghỉ dưỡng tốt hơn rất nhiều. Ngu Thư Hân nghe được nhân viên bên cạnh nói rằng: "Hứa biên kịch và Tuyết Nhi cũng rất tốt ah."
"Nghe nói hai người hai ngày trước cùng tham gia đi thảm đỏ."
"Còn có việc này hả?"
"Lễ trao giải Kim Kê đó, Hứa biên kịch không phải được đề cử giải biên kịch xuất sắc nhất còn Tuyết Nhi là nữ chính xuất sắc nhất. Hai người cùng nhau đi thảm đỏ đó."
Ngu Thư Hân nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, từ lúc công khai thân phận về sau Hứa Giai Kỳ rất nhiều chuyện liền tự mình làm tỷ như trước đây cô ấy đối với tất cả các giải thưởng đều là đạo diễn hoặc là trợ lý thay mình lĩnh giải thế nhưng hiện tại cô ấy lại tự mình đi lên khán đài nhận cúp. Lại liên tưởng đến trước đây không lâu chuyện của cha mẹ Hứa Giai Kỳ khiến Ngu Thư Hân ánh mắt nặng trĩu suy tư.
Điện thoại nhỏ một tiếng kêu lên Ngu Thư Hân lấy ra xem là tin nhắn của Hứa Giai Kỳ gửi cho 🦊: Ra ngoài đi dạo?
Ngu Thư Hân nhìn về phía Hứa Giai Kỳ thấy cô ấy nhìn mình cười vẻ mặt rất thản nhiên, trong cặp mắt kia có tinh quang. Thư Hân gật đầu lướt qua người Triệu Tiểu Đường đi tới bên người Hứa Giai Kỳ cúi người xuống: "Đi đâu ạ?"
"Đường bên kia? Thế nào?" Hứa Giai Kỳ hỏi, Thư Hân nhanh chóng đồng ý: "Tốt."
Chỗ này người đến người đi, mấy nghệ sĩ khác còn đang trò chuyện không thì người nào làm việc của người ấy không mấy ai quan tâm tới hai người cho nên rời đi rất thuận tiện. Chỉ có Triệu Tiểu Đường nhìn về phương hướng Ngu Thư Hân rời đi ánh mắt thêm thâm trầm âm u.
Buổi tối con đường mòn không có một ai, bốn phía đen kịt, Hứa Giai Kỳ trên tay cầm lấy đèn pin rọi sáng bên cạnh hai người. Một buổi trưa đều làm việc ở chỗ này Hứa Giai Kỳ đối với phụ cận đã rất quen thuộc, cô chọn một phiến đá sạch sẽ để Ngu Thư Hân ngồi xuống cười nói: "Còn tưởng rằng em sẽ không tới."
Ngu Thư Hân quay đầu: "Ăn no đi dạo không phải chuyện thường tình sao, tại sao không đến?"
"Không sợ Triệu tổng ghen a?" Hứa Giai Kỳ một câu nói để Thư Hân sắc mặt hơi biến, ánh sáng từ đèn pin vẫn còn không đủ để rọi sáng biểu cảm trên gương mặt nàng. Ngu Thư Hân nửa gương mắt trong bóng tối nửa gương mặt được ánh trăng chiếu rọi, hai hàng lông mi khẽ nhẹ run nàng nhắm mắt nói: "Chị cũng biết."
"Thật sự cùng với cô ấy... ?" Hứa Giai Kỳ căn bản chỉ là thăm dò, hiện tại nhận được câu trả lời trái tim chợt cảm thấy khó chịu. Tuy rằng cô đã sớm biết cùng Thư Hân sẽ không có kết quả thế nhưng thật sự nhìn thấy nàng có người thích, có đối tượng thì loại đau đớn kia lại xâm chiếm lấy cô, Hứa Giai Kỳ bàn tay run rẩy thả ở trong túi áo từ bên trong tìm thấy hộp thuốc lá.
Tạch!
Thanh âm chiếc bật lửa vang lên, Hứa Giai Kỳ gương mặt bị ánh lửa chiếu rạng sắc mặt cô mơ hồ có chút tái nhợt, trong đôi mắt kia còn có chút thủy quang ở dưới ánh lửa đặc biệt rõ ràng. Hứa Giai Kỳ mạnh mẽ hút một hơi, mùi thuốc từ cổ họng lẻn đến lá phổi giữ lại ở đó, toàn bộ phổi cũng giống như bị bỏng đau rát.
"Em cùng cô ấy vẫn không có cùng một chỗ." Ngu Thư Hân quay đầu nhìn Hứa Giai Kỳ sắc mặt rất bình tĩnh nói: "Thế nhưng em yêu thích cô ấy."
Hứa Giai Kỳ cắn chặt răng, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay trong lúc đó lại giơ tay lên miệng hút tư thế tự nhiên hơn rất nhiều không còn dáng vẻ cứng ngắc: "Người mà trước đó em có nói qua."
"Là cô ấy sao?"
Ngu Thư Hân không chút do dự gật đầu, trầm giọng nói: "Ừm, là cô ấy."
"Là cô ấy để em sinh bệnh."
Hứa Giai Kỳ phả ra khói thuốc trắng hói tàn đóm hồng đỏ rực cực kì nổi bật trong màn đêm, cô quay đầu nhìn Thư Hân: "Không phải nói bệnh nặng khỏi hẳn rồi sao?"
Ngu Thư Hân cười: "Tuy nhiên vẫn sẽ tái phát bệnh cũ mà."
Hứa Giai Kỳ lại hút điếu thuốc nhàn nhạt gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Cô nói xong cười khẽ: "Thư Hân, em rất lớn mật làm sao có thể dễ dàng nói cho tôi những thứ này."
Ngu Thư Hân sắc mặt rất bình tĩnh, đèn pin cầm tay Hứa Giai Kỳ vô tình chiếu tới góc nghiêng gương mặt nàng một độ cong có thể nói hoàn mỹ. Thư Hân thân thể khẽ động quay đầu xem Hứa Giai Kỳ cười nói: "Bởi vì chúng ta là bạn tốt a."
Hứa Giai Kỳ là người dẫn nàng từ đầm lầy đi ra ngoài mặc kệ bao nhiêu năm qua đi nàng đều sẽ nhớ tới phần ân tình này của Hứa Giai Kỳ, nó không phải quan hệ tình ái chỉ là tình hữu nghị.
"Rất hối hận." Hứa Giai Kỳ đem tàn thuốc ném xuống đất dùng mũi chân giẫm đi, không nhìn thấy ánh lửa màu đỏ cô mới ngẩng đầu nhìn Ngu Thư Hân nói: "Tôi nên sớm một chút nhận thức em."
"Vậy em cũng sẽ không thích chị."
"Thư Hân, em có thể nói câu nào quan tâm tới tâm tình của tôi không? Tôi hiện tại là đang thất tình có được không?"
Ngu Thư Hân phốc một tiếng cười: "Không sao, sau này chị sẽ tốt đẹp."
Hứa Giai Kỳ thu liễm lại sự hụt hẫng của bản thân cô mỉm cười đối diện Thư Hân, cô cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, sau này tôi sẽ tốt đẹp."
Hai người ngồi ở bên con đường nhỏ đợi đến nửa ngày Ngu Thư Hân phải đi về, Hứa Giai Kỳ oán giận: "Mới cùng tôi một lúc liền phải đi về, Ngu Thư Hân em xem em có giống người ham sắc quên bạn ?"
Ngu Thư Hân đứng lên phủi mông một cái: "Em luôn luôn như vậy."
Hứa Giai Kỳ: . . .
Mới vừa thất tình lại cũng bị xuyên cho một đao cô đúng là quá thảm nhưng trong lòng cái cảm giác đau đớn kia khi cùng Ngu Thư Hân nói chuyện phiếm vơi đi không ít. Có thể là bởi vì đã sớm biết mình cùng Ngu Thư Hân không có cách nào trở thành một đôi, có thể là bởi vì cô từ đầu tới cuối đều biết mình ôm chính giấc mộng ảo tưởng cô lại không dám đánh vỡ nó. Cái này không quan hệ gì tới Ngu Thư Hân mà là giấc mơ của cô, bây giờ Ngu Thư Hân tự tay đến đánh vỡ cô cũng nên tỉnh rồi.
"Đi thôi." Hứa Giai Kỳ đứng lên cầm lấy đèn pin: "Chúng ta trở lại."
Cô muốn tự tay đem người mình yêu thích giao cho người khác.
Hứa Giai Kỳ cúi đầu đi ở bên người Ngu Thư Hân sắp tới khu cắm trại liền nghe thấy tiếng cười đùa nói chuyện của đám người rất vui vẻ, Ngu Thư Hân đi tới nghe được Triệu Thanh Thanh nói: "Thư Hân, Hứa biên kịch hai người đã trở về."
Tưởng Ức Nhu nói: "Đi đâu đi dạo?"
Ngu Thư Hân nói: " Hứa biên kịch có đồ vật rơi ở con đường nhỏ tôi vừa cùng cô ấy đi tìm."
"Món đồ gì a." Những người khác sốt sắng lên : "Có muốn hay không chúng tôi hỗ trợ."
Hứa Giai Kỳ khóe mắt còn có đỏ ửng nhàn nhạt, cô xua tay cười nói: "Không cần, tôi đã tìm được rồi."
Những người khác nghe vậy thở một hơi: "Buổi tối hai người các cô cũng đừng đơn độc ra ngoài không an toàn, có chuyện gì còn có Hàn Tiếu Đông đây."
"Dầu gì còn có Hạ Vân đây."
"Tại sao tôi là dầu gì!" Hạ Vân bất mãn: "Tiền kia thành đâu?"
"Cái gì? Còn có Tiền Thành? Ở chỗ nào?"
Mọi người không biết nên khóc hay cười triệt để vỡ lở ra, Ngu Thư Hân chưa thấy bóng người của Tiểu Đường nàng vừa mới chuẩn bị hỏi liền nghe đến Triệu Thanh Thanh nói: "Thư Hân, sáng mai chúng ta đi câu tôm hùm cô đi không?"
"Câu tôm hùm?" Ngu Thư Hân cau mày: "Nơi này có?"
"Vừa rồi tổ chương trình cho nhắc nhở, ngày mai nhiệm vụ cùng tôm hùm có quan hệ."
Ngu Thư Hân gật đầu: "Vậy thì tham gia đi. Đúng rồi, Triệu Tiểu Đường cô ấy đâu? "
"Triệu tổng?" Tuyết Nhi ngồi ở bên người nàng lạnh nhạt nói: "Thật giống như trở về lều rồi."
Ngu Thư Hân đối với hai người gật gù: "Tôi đi xem thử."
Những người khác phất tay, buổi tối không có ghi hình công nhân viên đề nghị chơi bài. Ở giữa sườn núi ban đêm nhiệt độ giảm mạnh những người khác đồng ý sau đó liền đi tới cạnh nhà bếp chỗ đó có một cái lán dùng để nghỉ ngơi rất rộng, quan trọng chính là có thể chắn gió. Tất cả mọi người di chuyển qua đó Ngu Thư Hân thấy mọi người tới tới lui lui khuân đồ lắc đầu cười nhạt, nàng vén tấm bạt trên lều của mình bước vào nhìn thấy Triệu Tiểu Đường đang nghe điện thoại.
"Lại chậm đã." Triệu Tiểu Đường nhìn thấy cửa lều bị lôi kéo mở ra cô đối với đầu điện thoại kia nói rằng: "Chờ tôi ghi hình chương trình xong lại nói."
Hồ Ba do dự: "Nhưng là N2 hạng mục tuần này liền muốn khởi công."
Triệu Tiểu Đường vẻ mặt có chút không vui, hạng mục bên kia nhất định phải qua cô mới khởi công được. Ba cô tuần này muốn đi L quốc tham gia một hội nghị không đi được mà giao cho Trần tổng cô cũng không yên lòng. Triệu Tiểu Đường cau mày trầm giọng nói: "Trước tiên cậu giữ ổn định mọi việc đã chờ tôi kết thúc lại nói."
Hồ Ba không dám nhiều lời: "Vâng."
Cúp điện thoại sau Ngu Thư Hân liền hỏi: "Làm sao vậy? Công ty xảy ra vấn đề rồi?"
Triệu Tiểu Đường để điện thoại di động xuống: "Không có chuyện gì."
"Em và cô ấy vừa đi đâu?" Triệu Tiểu Đường đổi để tài hỏi nàng, Ngu Thư Hân thành thật đáp: "Đi qua bên hồ nhỏ bên kia đi dạo."
Nàng nói xong ngồi dựa vào đệm chăn đã được xếp sẵn, Triệu Tiểu Đường quay đầu nhìn Thư Hân đang lướt điện thoại cô đến gần: "Em nhìn cái gì?"
Ngu Thư Hân đang xem Weibo trên đó có một đoạn video đã qua biên tập của nàng và Tiểu Đường thế nhưng nàng sợ bị Tiểu Đường nhìn thấy có chút thật xấu hổ che lại: "Không có nhìn cái gì."
Triệu Tiểu Đường thấy nàng che giấu chỉ thoáng gật đầu, cuối cùng cô đi tới một cửa lều vén tấm bạt nhìn nhìn ra phía ngoài vừa rồi còn ồn ào giờ người không còn ai.
"Mọi người đâu rồi?" Triệu Tiểu Đường quay đầu hỏi Thư Hân.
"Đi nhà bếp bên kia." Ngu Thư Hân nói xong một cơn gió thổi tới nàng hắt hơi một cái, Tiểu Đường đem tá bạt lều kéo tốt khóa lại. Bốn phía vắng vẻ không người, Tiểu Đường trở về bên trong lều ngồi xuống.
"Đường không muốn ra ngoài chơi sao?"
"Không đi." Triệu Tiểu Đường nói xong khẽ động cái cổ thư giãn cô còn đưa tay lên gãi gãi, Thư Hân lấy làm lạ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có chút ngứa." Triệu Tiểu Đường nói xong đôi mi thanh tú nhăn lại, Thư Hân vừa nghe vậy liền để điện thoại xuống ngồi ở bên người cô: "Nơi nào?"
Nơi này là trên núi khắp nơi có cồn trùng nhỏ vạn nhất bị côn trùng chui vào cắn thì sao, ngẫm lại Thư Hân liền tê cả da đầu nàng nghe được Tiểu Đường chỉ vào nơi cổ nói rằng: "Nơi này."
Ngu Thư Hân cúi đầu xem, nàng đem toàn bộ mái của cô vén lên trước ngực tỉ mỉ xem phần cổ của cô, da thịt trắng nõn có một hai đạo hồng ngân hiển nhiên là vừa nãy gãi qua còn đâu không nhìn thấy con côn trùng cắn.
Có phải là ở trong quần áo?
Ngu Thư Hân cắn môi: "Bằng không Đường cởi quần áo em xem một chút?"
Trong lều ánh đèn không tính mãnh liệt bởi vì lo lắng có khách mời buổi tối muốn thay quần áo sẽ không tiện vì lẽ đó vải chiếc lều tổ chương trình đặc biệt lựa chọn loại tốt nhất không phản chiếu bóng người ra bên ngoài. Ngu Thư Hân sau khi nói xong nhìn Triệu Tiểu Đường : "Không có chuyện gì, Đường liền thoát áo sơ mi chút thôi em xem một chút phía sau lưng."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy ngón tay rơi vào trên cúc áo, một viên một viên đẩy ra, cổ áo sơ mi càng lúc càng lộ rõ. Chiếc cổ dài nhỏ hoàn toàn hiển lộ ra ngoài sau đó là bờ vai vững trãi da thịt trắng nõn như ngọc, ánh đèn chiếu lên vai cô không tính là rõ nhưng lại thêm nhu hòa. Ngu Thư Hân vốn dĩ đang nghiêm túc tìm con côn trùng cho cô giờ khắc này nhìn thấy xương quai xanh, hai vai hồ điệp từ từ hiển lộ, xuống chút nữa là phần eo nhỏ tinh tế. Ngu Thư Hân trên mặt đột nhiên xuất hiện hai đám mây hồng đỏ ửng, tim đập bình bịch như chạy đua hàng ngàn km, rầm rầm chấn động đến mang tai nàng phát đau.
"Tìm đã được chưa?" Âm thanh nhàn nhạt từ cánh môi Tiểu Đường tràn ra, Thư Hân khôi phục hai phần lý trí nghiêm túc tìm côn trùng nhưng là làn da này, eo thon này thực sự quá đáng chú ý. Ngu Thư Hân hầu như không dời ánh mắt sang chỗ khác được, nàng không nhịn được dùng lòng bàn tay chống đỡ ở trên da thịt trắng mịn màng của Tiểu Đường đầu ngón tay hơi run. Cảm giác nhẵn nhụi làm cho nàng ngay lập tức sẽ liên tưởng đến đêm đó hai người trắng đêm điên cuồng, thân thể quấn quýt lấy nhau thậm chí lăn qua lộn lại vài cái tư thế làm tới hừng đông nàng kiệt sức chỉ còn dư lại sự vui thích. Ngu Thư Hân cắn chặt răng nỗ lực phủi đi trong đầu những ký ức còn lưu lại kia lại phát hiện nhắm mắt lại chính là hình ảnh Triệu Tiểu Đường tới gần nàng, đôi tay nàng run càng lợi hại giọng nói mơ hồ không rõ: "Không có."
Triệu Tiểu Đường xoay người đối mặt với Thư Hân, áo sơ mi cô thoát đến bên hông, nội y bao bọc trước ngực tròn trịa không tính rất rõ ràng nhưng Ngu Thư Hân vẫn có suy nghĩ không nên, nàng nói rằng: "Đường đừng xoay người em tìm một chút nữa."
"Đừng tìm." Triệu Tiểu Đường nhẹ giọng nói: "Hân Hân."
"Em không thấy được là tôi dùng sắc dụ em sao?"
Như một tiếng sét đánh giữa trời quang Ngu Thư Hân cả người cương cứng tại tại chỗ, bên tai còn lại tiếng nổ vang rền còn có giọng nói mát lạnh của Tiểu Đường.
"Đừng tìm."
"Em không thấy được là tôi dùng sắc dụ em sao?"
Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân khó chịu không lên tiếng liền đua tay lay người nàng: "Hân Hân."
Ngu Thư Hân hoàn hồnnàng lập tức cùng Triệu Tiểu Đường cái tách ra 1 mét cắn răng đối với cô nói: "Đường trước tiên mặc quần áo vào."
Kế hoạch thất bại Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, Ngu Thư Hân nhìn cô biểu cảm phút chốc chuyển biến đầu quả tim bay lên tâm tình rất phức tạp. Nàng thấy Tiểu Đường hai tay đẩy áo sơ mi lên, cầm quần áo mặc lại, nút áo vẫn chưa đóng lại mơ hồ có thể ngắm đến ngực của cô độ cong xinh đẹp. Ngu Thư Hân cắn răng một cái tiến lên trước hai tay nâng gò má cô, nàng nói rằng: "Đường thành công."
Sắc dụ thành công.
Nàng nói xong cúi đầu hôn Triệu Tiểu Đường .
Hai người bờ môi dính vào cùng nhau, vừa chạm liền tách ra, Triệu Tiểu Đường ở thời khắc cánh môi Thư Hân rời đi cô đưa tay giữ đầu của nàng lại ép Thư Hân hướng về mình. Ngu Thư Hân đôi môi bị cạy ra đầu lưỡi bị nô đùa, Triệu Tiểu Đường linh hoạt như con rắn nhỏ bắt đầu càn quét giữa răng môi của nàng, khoang miệng tràn đầy mùi thơm cùng mứt hoa quả. Tiểu Đường không khác nào người đi đường ở trên sa mạc khô cạn rất lâu tìm được ốc đảo liền bắt đầu không ngừng mà rút lấy, nhiều một chút lại nhiều một chút. Ngu Thư Hân hầu như cũng bị cô hút khô dưỡng khí, nàng hai tay chống đỡ ở bả vai cô áo sơ mi còn mở rộng, nàng giấu tay ở bên trong da thịt nhẵn nhụi của Tiểu Đường cảm nhận nó mềm như trong ký ức của nàng !
Hai người càng hôn càng sâu Ngu Thư Hân bị cô cầm cố trong lòng, đầu bị nâng ép hướng về cô. Đôi bàn tay của Thư Hân cũng từ từ vòng lên ôm lấy cổ Tiểu Đường siết chặt hơn, hai người hô hấp quấn quýt lấy nhau mang theo nhiệt khí. Triệu Tiểu Đường hút cạn dưỡng khí cùng vị mứt hoa quả của nàng trong khoang miệng vẫn còn không vừa lòng, cô cắn răng nhẹ nhàng ma sát cắn lấy bờ môi của Thư Hân trêu đùa mân mê một cảm giác đau lòng xâm chiếm.
Ngu Thư Hân cả người tê dại đến ngón chân cũng phải cuộn lại, nàng muốn lui về phía sau eo lại bị Tiểu Đường cầm cố, giữa hai người chỉ cách nhau bởi một lớp vải mỏng nhiệt lượng từ da thịt lẫn nhau hòa quyện. Mồ hôi chảy dọc sống lưng, Tiểu Đường như cũ ngậm lấy cánh môi Thư Hân không buông chả khác nào đang nhấm nháp viên kẹo dẻo thơm ngon nhai kỹ nuốt chậm. Ngu Thư Hân vừa thích ứng tiết tấu của cô Tiểu Đường nhưng như là đã ăn no liền nới lỏng cánh môi của nàng ra, đầu lưỡi lại từ bờ môi du đi vào không cho Thư Hân nửa phần thời gian thở dốc, mạnh mẽ mút lấy vị ngọt, bá đạo lại hung hăng. Trong lều chỉ nghe được âm thanh ưm nhẹ nhàng còn có tiếng hôn môi chùn chụt khiến người ta nóng mặt, Ngu Thư Hân theo không kịp tiết tấu lúc nhanh lúc chậm của cô nàng chỉ cảm thấy cực hạn sung sướng chi phối dây thần kinh não bộ toàn thân đều căng thẳng. Khi Triệu Tiểu Đường cắn vào đầu lưỡi nàng thì nàng trong đầu như pháo hoa nổ tung giật mình một cái đẩy Tiểu Đường ra, gương mặt ửng đỏ không dám nhìn vào hai mắt cô hơi thở gấp rút.
Một lúc lâu, trong lều hai người mới chậm rãi bình phục hô hấp chỉ là đã sớm đổ mồ hôi tràn trề một đêm dài lại sắp sửa trôi qua.