Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThời điểm này đang khi nhắm chặt, đôi mắt Diệp Bất Phàm có dấu hiệu muốn mở ra, hắn cảm nhận được từ nhục thân đưa tới một cỗ đau đớn khủng khiếp, đau đớn này đánh thức lý trí hắn, để cho diệp lục đan điền trở nên vô cùng cuồng bạo, ở phương thế giới hồng mông bên trong đan điền kia giữa tiếng oanh minh vang vọng, bầu trời bên trên bỗng nhiên nổ tung từ đó hiện ra một tấm khuôn mặt khổng lồ mang theo biểu tình thống khổ, khuôn mặt chiếm trọn thương khung hướng càng cao thương khung thê lương gào thét, bộc phát ra lực lượng bài sơn đảo hải đủ để nhấn chìm thiên địa.
Khuôn mặt kia càng lúc càng ngưng thực, sau đó giữa đám hồng mông khí bỗng nhiên đi ra một cỗ thân thể hoàn hảo, thân thể này là cự nhân cao hơn vạn trượng, toàn thân lân giáp chồng chất.
Ngay tại chỗ hung tàn khí tức ngập trời bộc phát cuốn lên tinh không gió bão quay cuồng, cự nhân hướng chỗ sâu phương thế giới nhấc tay nhấn xuống một cái, ở dưới một nhấn này diệp lục đan điền kịch liệt chấn động, cùng lúc Diệp Bất Phàm triệt để thức tỉnh, mở ra hai mắt.
Vừa mở mắt hắn nhìn thấy chính mình đang bị Dương Cường nắm chặt cổ, vùng vai trái trống rỗng, một cỗ đau nhức khủng khiếp tại trong ý thức hắn trực tiếp nổ tung:" Tay của ta!" Diệp Bất Phàm gào thét, ánh mắt căm hận nhìn lên như lưu tinh vẫn thạch thiêu đốt cùng với ánh mắt Dương Cường trực diện va chạm, thời khắc này trong lòng hắn tràn ngập hận ý, hận ý kia vô cùng mênh mông là cả đời chưa từng có.
" Như đã nói, ta sẽ đoạn của ngươi toàn bộ tứ chi!" Dương Cường cười gằn hung ác, đối với năng lực khôi phục của Diệp Bất Phàm hắn lại có thêm nhận thức, sở dĩ hắn có thể trấn áp đối phương một cách dễ dàng là bởi vì thực lực vượt trội còn nếu như là đồng cấp chiến đấu chỉ e giết không chết, đánh không đau.
Dương Cường nuốt xuống khí lạnh, lẩm bẩm hô một tiếng " Biến thái" Cũng lười nhác để ý đến đám người đang bị vòng bạc trấn áp mà ánh mắt chằm chằm nhìn Diệp Bất Phàm như muốn xuyên thấu toàn bộ cơ thể hắn, nhìn rõ hết thảy mọi bí mật bên trong:" Tên này vô cùng cổ quái, có lẽ trên thân cất giấu bí mật, sau khi chặt bỏ tứ chi lại đi nghiên cứu" Tham lam liếm môi, tay phải như cũ nhấc lên tàn nhẫn điểm ra một đạo chỉ khí.
Đạo chỉ khí này là Trúc Cơ nguyên khí áp súc cho nên cứng rắn như đá, sắc bén như dao, cũng với thủ đoạn tương tự hắn đã phế đi tay trái của Diệp Bất Phàm.
Khi chỉ khí muốn tiếp tục gọt xuống tay phải, khi Diệp Bất Phàm hoàn toàn bất lực thì khoảng không trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một đạo thanh quang tốc độ như bôn lôi thiểm điện, đạo thanh quang này đánh bật chỉ khí để cho Diệp Bất Phàm run rẩy, để cho Dương Cường giật mình.
Giữa trời thanh sam lướt nhẹ ở trên tán rừng nhấc lên phong quyển, sau đó ngưng tụ chân thân, là một tiểu nữ nhân mỹ mạo:" Dương Cường! Thủ hạ lưu tình!" Tiểu nữ nhân đi ra một bước đối với thủ đoạn tàn độc của Dương Cường mặc dù trong lòng vô cùng bất bình nhưng cũng nhã nhặn ôm quyền, thanh âm như gió.
"A! Là Triệu tiểu thư! Ngươi với hắn ta có quan hệ gì? Tại sao lại cầu xin cho hắn?" Đôi mắt đầy thâm ý nhìn tiểu nữ nhân đang đi đến trước mặt, dưới dung nhanh thanh khiết như ngọc kia hắn cũng không khỏi run lên một cái đáy lòng than nhẹ:" Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?".
"Triệu Hy Viên!" Diệp Bất Phàm thê lương than nhẹ, hắn cũng không ngờ nàng lại có mặt ở đây.
Quét mắt nhìn Diệp Bất Phàm, bi ai lắc đầu một cái, nói :"Hắn là đệ tử Bát Cực Đạo Tông chúng ta, tuy chỉ là tu sĩ Ngưng Khí kỳ nhưng đối với tông môn từng lập ra đại công lao.. Ngươi không thể phế bỏ hắn nếu không muốn Thái Nhất Tông cùng Bát Cực Tông phát sinh bất hòa".
Thanh âm ôn nhu nhưng biểu tình như cũ đối với ngoại nhân vĩnh viễn lạnh nhạt, nàng tiếp tục hướng Dương Cường ôm quyền:" Ngươi dù sao cũng là thượng vị giả trên Thiên Kiêu Bảng, đối với đệ tử bình thường động thủ dạy dỗ có thể chấp nhận, nhưng làm tổn thương căn cơ có lẽ hơi quá phận!".
"Dương Cường ta xưa nay giết người chưa từng hỏi qua ý kiến của ai, nhưng đối với nàng thì lại khác, được rồi..Ta tạm thời tha cho hắn một mạng..Chỉ cần nàng đáp ứng của ta một yêu cầu duy nhất!".
Dương Cường mỉm cười nhìn Triệu Hy Viên, thanh âm hòa hoãn, trái với bộ dáng hung tàn khi trước, lúc này là một mặt hạo nhiên giả tạo, hắn nhìn ra được quan hệ của nàng cùng với Diệp Bất Phàm chắc chắn không tầm thường, nhìn ra được trong đôi mắt nàng hiện lên một vệt lo âu được tận lực che giấu.
Nhưng những gì nhìn ra được Dương Cường lại không cho rằng đó là tình cảm nam nữ, bởi lẽ trong mắt hắn ở trên thế gian này không kẻ nào xứng đáng với nàng ngoài hắn..Kẻ bị hắn xiết cổ, kẻ vừa bị hắn phế đi một tay bất quá chỉ là phế vật, Triệu Hy Viên nhất định sẽ không đi chọn một tên phế vật để trao gửi tình cảm.
" Đáp ứng ngươi chuyện gì?" Triệu Hy Viên lạnh nhạt hỏi, nàng tự nhiên là một nữ tử phi phàm nhưng đứng trước mặt Dương Cường cũng không khỏi hô hấp dồn dập.
Hắn ở Thiên Kiêu bảng xếp trên nàng 3 bậc, 17 tuổi tu vi Trúc Cơ tiệm cận trung kỳ, chiến lực càng là vượt trội cùng cảnh, được xem như anh tài kiệt xuất trăm năm khó gặp, nếu không phải tâm tính nàng trời sinh lạnh lẽo, nếu không phải nàng xem thường hết thảy nam nhân thiên hạ, nếu không phải nàng cố tình khép kín trái tim đặt Tiên đạo chi lộ lên làm đầu thì nam nhân như Dương Cường hoàn toàn xứng đáng để mọi nữ nhân trao gửi một đời, mặc cho tính cách hắn có tàn ác ra sao.
Bởi chung quy cường giả đều không ai là kẻ thiện lương, kẻ thiện lương thì không bao giờ có thể trở thành cường giả.
" 3 năm sau Đông Lâm Thiên Kiêu Hội tổ chức..Nếu như ta có thể đạt hạng nhất đăng đỉnh Thiên Kiêu Bảng nàng phải trở thành đạo lữ của ta!" Dương Cường cười cười, ánh mắt tự tin sáng rực quang mang.
" Còn nếu không?" Triệu Hy Viên nheo mắt lạnh nhạt hỏi.
" Hắc Hắc! Bằng không ta một tay vặn gãy đầu hắn, lại đến Bát Cực Đạo Tông cưỡng hôn!" Dương Cường cười lớn, biểu tình điên cuồng, hắn tự tin 3 năm sau bản thân có thể vượt trội tất cả thiên kiêu đương thời, càng tự tin không cần phải đem tính mạng Diệp Bất Phàm ra để ép buộc, Triệu Hy Viên nhất định cũng sẽ tự nguyện gật đầu đáp ứng, bởi việc được làm đạo lữ của hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào hiển nhiên đều là tạo hóa.
Mặc dù buồn bực, trong lòng càng là vô cùng chán ghét nhưng Triệu Hy Viên vẫn nhếch môi cười, nụ cười như nắng cuối ngày chói lọi mà đẹp mắt, trong đầu nàng thầm nghĩ:" Tu vi hắn ở trên ta, nếu như hiện tại động thủ chưa chắc đã cứu được người.. Ngược lại còn nguy hiểm đến tính mạng.. Tại 3 năm sau thế sự khó lường, đến khi đó có thể đánh bại ta lại nói..".
" Được! Ta đồng ý, nếu như 3 năm sau ngươi đăng đỉnh Thiên Kiêu Bảng.. Lúc đó ta tự nguyện gả cho ngươi!" Triệu Hy Viên quả quyết, thanh âm như gió không mang theo chút nào nặng nhẹ, việc cần gấp trước mắt là cứu mạng Diệp Bất Phàm, ít nhất thì cũng trả lại được phần nhân tình nàng mang nợ hắn.
Đoạn hội thoại này đi vào tai khiến cho Diệp Bất Phàm giãy giụa, nội tâm càng là kịch liệt giãy giụa, đại não xộc thẳng bi ai, bi ai không phải dành cho ai khác mà là dành cho chính bản thân hắn.
Bất lực, thống khổ, vặn vẹo, giày xéo.. Đau đớn, căm hận.. Đủ loại cảm xúc quay cuồng quần đảo khiến cho đầu hắn như muốn nổ tung, Diệp Bất Phàm muốn khóc nhưng nước mắt không thể chảy.. Làm kẻ tàn tật hắn có thể chấp nhận, nhưng để cho Triệu Hy Viên vì mình mà nhận lời bán gả, hắn thực sự không làm được.
" Thành giao..Hôn ước đã định, bây giờ ta sẽ thả tên phế vật này ra.. Còn nàng hãy quay về tông môn ngoan ngoãn đợi ta 3 năm..Haha!" Dương Cường cười, thanh âm tà dị quay cuồng đánh thẳng vào tâm thần Diệp Bất Phàm, Diệp Bất Phàm tiếp tục tại chỗ phun ra máu tươi, cả người xanh xao như tàu lá.
Nói xong Dương Cường liền buông tha cho Diệp Bất Phàm, ném hắn ở trên mặt đất suy yếu đến độ không thể nhích nổi đầu ngón tay.
Triệu Hy Viên than nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Diệp Bất Phàm, quỳ xuống một gối, nói nhỏ:" Ngươi không nên quá ương bướng, ương bướng không thể sống lâu được, hôm nay ta có thể cứu mạng ngươi nhưng lần khác người khác thì chưa chắc, vậy cho nên ta khuyên ngươi phải tuyệt đối thành thật, đừng tiếp tục khắp nơi gây họa".
Nói xong lạnh nhạt quét mắt Dương Cường sau đó liền muốn quay người rời đi, nhưng khi nàng chuẩn bị rời đi Diệp Bất Phàm bỗng nhiên mở ra hai mắt đưa tay nắm lấy vạt áo nàng níu lại, hô hấp hắn dồn dập, ngữ khí yếu ớt, thanh âm nỉ non:" Ta không muốn ngươi báo đáp ân cứu mạng, ta càng không cần ngươi thương hại..Triệu Hy Viên! Cũng là 3 năm đằng sau..Nếu ta đạp được lên đầu tên Dương Cường kia..Ngươi có thể.. Cũng có thể làm đạo lữ của ta.. Đúng không?".
"... Không thể! Ngươi xem Triệu Hy Viên ta là thứ gì? Là phần thưởng sao? Kẻ thắng đều được quyền sở hữu a?..Đừng nói ngươi không thể nào có ngày vượt qua được hắn, cứ cho rằng ngươi thực sự vượt qua hắn thì thế nào?.. Chung quy, đều không thể!".
Triệu Hy Viên nheo mắt nhìn Diệp Bất Phàm, trong ánh mắt kia phảng phất xót xa, nàng không muốn tạo cho hắn thêm áp lực, từ trước tu sĩ tầm thường như hắn ở bên trong Tu Chân giới sinh hoạt vốn đã không dễ dàng, nay lại còn bị người phế bỏ cánh tay.. Nàng thực tâm mong Diệp Bất Phàm có thể ở trong nhân gian rộng lớn kia an ổn sinh hoạt, làm một người bình thường, sống hết một kiếp bình thường.
Nói xong dứt áo, bóng hình ở trước mặt Diệp Bất Phàm mờ nhạt dần rồi biến mất, nhưng ở trong hốc mắt hắn bóng lưng gầy yếu kia cứ chậm rãi tan đi cùng thiên địa, ở đó đóng khung hóa vĩnh hằng.
Diệp Bất Phàm đắng chát than nhẹ một tiếng, nhắm vào hai mắt, vết thương lúc này đã cầm máu, đau nhức cũng không còn khủng khiếp, nhưng trong lòng hắn là dày đặc giông bão, giông bão này oanh minh từng trận để cho Diệp Bất Phàm lại thêm mấy lần thổ huyết.
"Hôm nay bổn công tử vui vẻ, tha mạng cho tất cả các ngươi!" Dương Cường nhếch môi cười lạnh, ánh mắt âm u quét nhìn Diệp Bất Phàm đồng thời thu lấy vòng bạc, thả ra đám người Tứ Phương Môn cùng Thượng Quan Môn Khánh đang bị nhốt ở bên trong, bọn hắn thời điểm này thần trí trong giây phút vẫn chưa kịp khôi phục.
Nhìn theo bóng lưng Dương Cường rời đi, Diệp Bất Phàm không tự chủ được xiết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt ứa máu, hai mắt đỏ đục tựa hồ sẽ chảy ra huyết lệ, khản giọng gào thét:"Nếu có ngày thực lực ta vượt qua ngươi, ta nhất định sẽ bồi lại gấp trăm ngàn lần nỗi nhục của ngày hôm nay...Móc mắt, moi tim, lấy não, đoạt cơ, hủy đạo..Để cho ngươi sống không bằng chết.. Để cho ngươi chết không được luân hồi.. Lời thề này Thiên Đạo làm chứng.. Thù này tuyệt không đội trời chung!"