"Con còn chưa biết chuyện gì sao? Những chuyện con làm mà cần mẹ phải giải thích với con à?" Giọng nói nghiêm khắc của Dương Thư Dung làm cho toàn thân Cố Nhược Hy khẽ rung, cô nhào đến ôm lấy mẹ nhưng bà lại đẩy cô ra.

"Mẹ từng nói với con, dù cho gia cảnh nghèo khó đến đâu cũng không được làm chuyện có lỗi với bản thân! Rốt cuộc con đã làm những gì chứ? Những người ở ngoài kia đều đang mắng chửi con! Con còn gả cho một người đàn ông không hề quen biết! Con xem hôn nhân là trò đùa sao? Hay con cho rằng mẹ đã già rồi, không quản được con nữa?"

"Mẹ! Rốt cuộc Lâm Hâm đã nói gì với mẹ? Có một số chuyện, con…" Cố Nhược Hy nói không ra lời nữa, ngây ngốc tựa ở cạnh giường.

"Còn có gì để nói? Làm cũng làm rồi, sai cũng sai rồi! Đúng lúc hôm nay con đến đây, mẹ cũng nói rõ với con, mẹ sẽ không để người khác cảm thấy mẹ bán đứng con gái của mình để hưởng thụ và sống trong nhà đẹp! Mẹ thà trở về ngôi nhà cũ kỹ chứ không muốn để người khác chỉ chỏ sau lưng!"

Dương Thư Dung dùng sức chống đỡ cơ thể, loạng choạng bước xuống giường. Cố Nhược Hy liền xông tới đỡ lấy bà: "Mẹ, mẹ nghe con giải thích, có được không?"

"Đừng kêu tôi là mẹ! Tôi không có đứa con gái bất hiếu như cô!" Dương Thư Dung đẩy Cố Nhược Hy ra.

"Mẹ! Con là người như thế nào mà mẹ còn không hiểu sao? Nếu như không phải bất đắc dĩ thì tại sao con lại đột nhiên đi kết hôn? Chẳng lẽ mẹ tin người lạ cũng không tin con sao?"

"Những gì người ta nói đều là sự thật thì mẹ có thể không tin sao? Những ngày tháng này mẹ luôn lấy làm lạ, vì sao con lại không cho phép có tivi báo chí trong căn nhà này. Thì ra con muốn giấu chuyện này đi! Đứa trẻ như coolon… sao có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy? Lúc còn ở trong bệnh viện thì mẹ đã loáng thoáng nghe được chút ít, mẹ tin con không phải là một người như vậy. Thậm chí mẹ còn nói với con rằng không được vì tiền mà bán đứng bản thân, nhưng con đã làm gì? Con không chỉ không nghe mà còn càng ngày càng dấn sâu vào vũng lầy!"

Dương Thư Dung đau lòng hét lên, sau đó bà ôm ngực ngồi xổm xuống đất. Cố Nhược Hy lập tức xông tới ôm lấy mẹ cô:

"Mẹ! Mẹ! Mẹ thấy chỗ nào đau? Con đưa mẹ đến bệnh viện!"

"Mẹ không cần con lo! Con đã tình nguyện gả cho nhà giàu làm phú bà, lo cho người mẹ già này làm gì nữa?"



"Mẹ!"

Dương Thư Dung đã sớm nhét đồ đạc vào túi hành lý, bà vừa kéo hành lý vừa nắm tay Cố Nhược Dương lôi xuống lầu. Cố Nhược Hy vội đuổi theo, cô biết mẹ cô sẽ không quay đầu nên đành thỏa hiệp.

"Con đưa hai người về."

Về đến nhà cũ thì Cố Nhược Dương vui vẻ chạy đi xem đám hoa cỏ trong vườn, hoàn toàn nghe không hiểu mâu thuẫn giữa em gái và mẹ. Dương Thư Dung tiến vào cửa, bà mệt mỏi ngồi xuống sô pha. Cố Nhược Hy nhanh chóng chạy đi đun nước rồi lau dọn sơ căn nhà có chút bụi bặm.

Hai mẹ con không nói một lời nào. Qua một lúc, Dương Thư Dung mới thở dài một hơi rồi chảy nước mắt.

"Mẹ!" Cố Nhược Hy trông thấy bà khóc thì nước mắt của cô cũng trào ra.

"Một đứa con gái sao có thể để người khác phát tán hình khỏa thân, còn vội vã gả cho người ta! Cho dù người kia có quyền có thế, vẻ ngoài tốt đẹp thì đã sao? Người ta không thật lòng yêu con thì cả đời này con phải làm sao?" Dương Thư Dung giơ nắm tay, đau lòng mà đánh lên người Cố Nhược Hy.

Cô Nhược Hy yên lặng hứng lấy những cái đánh từ mẹ cô, cô cúi đầu không nói một câu.

Cô còn có thể giải thích như thế nào? Làm cũng làm rồi, sai cũng sai rồi, mọi nguyên nhân đều trở nên vô nghĩa rồi.

"Con bảo mẹ phải sống sao đây? Thà rằng mẹ chết trong bệnh viện cho rồi!" Dương Thư Dung đánh được một lúc thì ôm lấy Cố Nhược Hy khóc lớn.

Cố Nhược Hy cũng ôm lấy mẹ cô, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống. Cô kìm nén tiếng khóc mà giọng run run: "Mẹ, con đã lớn rồi. Không phải mẹ từng nói con cháu có phúc của con cháu sao? Thế nên mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, phải chăm sóc bản thân thật tốt và hưởng phúc. Những chuyện còn lại cứ để con lo, con sẽ tự giải quyết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play