Cố Nhược Hy "xì" một tiếng: "Tôi không bị sốt."

Cô phản ứng lại, bĩu môi: "Anh mắng tôi bị điên sao?"

Lục Nghệ Thần nhíu mày: "Tôi không nói như vậy."

Anh đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, theo thói quen mà rút điếu thuốc ra, đang lúc định đốt thì Cố Nhược Hy nhanh chóng chạy qua giành lấy.

"Tôi nói rồi, anh phải cai thuốc với rượu!" Cố Nhược Hy trực tiếp đem thuốc lá của anh vứt ra xa, một khuôn mặt vô cùng kiên định, bộ dáng như bà quản gia phải quản đến cùng.

Lục Nghệ Thần nhíu mày trừng mắt nhìn cô, từng bước ép sát lại gần cô, bộ dáng đe dọa, giọng nói trầm thấp, đem theo vài phần mập mờ: "Sau đó thì sao?"

Cố Nhược Hy căng thẳng lùi về phía sau, bị anh dùng một tay giữ ở sau lưng, thân thể nhẹ bẫng liền áp vào trong lồng ngực kiên cố và có lực của anh.

Cô vội vàng đẩy ra thế nhưng anh vẫn ôm chặt cô lấy lưng cô. Cô thấy được lửa nhiệt đang bừng bừng dưới đáy mắt anh, bộ dáng của cô in thật sâu vào trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia của anh, khiến cho toàn thân cô căng thẳng, vội vàng nói.

"Đương nhiên là còn phải cấm sắc! Lẽ nào anh không biết, vui vẻ quá độ sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể!" Cố Nhược Hy nhanh chóng nói ra, hoàn toàn không biết những lời này của mình đã hoàn toàn khiêu khích tới đối phương, khi phát hiện ra thì khuôn mặt tuấn mỹ của anh đã dán vào, hơi thở nóng bỏng tựa như muốn thiêu đốt hai gò má cô.

"Hôm nay phải thoải mái một chút mới được, dù sao em cũng đem thời gian dành cho công việc và trước khi đi ngủ của tôi để trống một tiếng đồng hồ. Trong khoảng từ chín giờ tới mười giờ đó thích hợp là thời gian để thoải mái tâm tình." Đôi môi anh hơi lạnh, dán trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng mà ôn nhu, tựa như lông vũ phất lên mặt vậy.

"Anh anh... tôi để trống ra... một tiếng đồng hồ, là để anh đi rửa mặt, tắm rửa... không phải... không phải là cái ý này..." Cố Nhược Hy hoảng loạn nói không được hoàn chỉnh cả câu, một giây sau, giọng điệu của cô bị một đôi môi chặn xuống.

Mặc dù đã bị anh hôn vô số lần rồi thế nhưng Cố Nhược Hy vẫn hổ thẹn không thôi, mãi vẫn không bỏ xuống được, thế nhưng cô càng rụt rè câu nệ như vậy thì lại càng khiến anh không tự điều khiến được chính mình.



Sau một hồi mây mưa, hai người mồ hôi đầm đài ngã nhào lên sofa, anh ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương trên người cô, chẳng biết từ lúc nào, anh lại trở nên mê đắm rồi thành nghiện thân thể tươi mát của cô, tựa như nghiện đến mức chỉ cần nhìn thấy cô thôi là đã muốn áp đảo cô rồi.

Anh một lần lại một lần nói với chính mình rằng, đây chỉ là ham muốn sự mới mẻ, chính là giống như một người nghiện ma túy, rõ ràng là muốn khắc chế nó lại thế nhưng vẫn không tự chủ được mà rơi vào tay giặc. Có đôi khi anh nghĩ rằng chỉ một lần thôi, một lần thôi là đủ rồi, như vậy anh sẽ mất đi sự hứng thú đối với cô.

Ngọn lửa dục vọng vừa tắt lại bởi vì sự giãy giụa của người con gái ở trong lòng mà bùng phát.

"Thật đúng mà một yêu tinh mà." Anh thấp giọng khẽ nguyền rủa một tiếng, lại một lần nữa đặt những nụ hôn nóng bỏng xuống...

Đợi đến khi mọi thứ đều bình yên trở lại, anh mới buông cô ra để cho cô cơ hội thở dốc, cô đã hoàn toàn suy yếu và vô lực, xụi lơ như một bãi nước bùn, toàn thân tựa như bị một vật nặng đè bẹp vậy, dùng toàn bộ khí lực ngay cả sức để cử động đầu ngón tay cũng thấy nặng nhọc.

"Anh làm sao có thể... đau quá..." Cố Nhược Hy yếu đuối khẽ kêu một tiếng, co quắp ngồi trên sofa.

Lục Nghệ Thần không khỏi nở nụ cười, vén những sợi tóc đen như mực bám trên mặt cô, giọng điệu ôn nhu như nước: "Còn dám không nghe lời nữa không?"

Cố Nhược Hy lập tức lắc đầu: "Không dám nữa."

"Anh cúi đầu cười ra tiếng: "Thế mới ngoan."

"Thần, em yêu anh."

Lục Nghệ Thần ngây người, nụ cười ôn nhu trên mặt ngưng đọng lại trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play