Cố Nhược Hy không nghe rõ họ bàn cái gì, chỉ thấy Ân Khải vô cùng vui vẻ hưởng ứng, lại còn bật âm nhạc sống động, say sưa gọi một tiếng liền có năm sáu cô em bốc lửa ở cửa tiến vào, vây xung quanh Ân Khải, lại gần anh ta và nhảy điệu múa rực lửa.

Đương nhiên, những vị mỹ nữ này vẫn luôn nhìn về phía Lục Nghệ Thần ngồi an tĩnh ở sofa phía đối diện, cũng sẽ liếc Có Nhược Hy một cái, một cô gái nhỏ tựa như học sinh cấp ba như cô lại mặc một chiếc váy sang trọng và cao cấp của thương hiệu Foreign branding, ngồi bên cạnh đều là những mỹ nhân khiến cho đàn ông động lòng, một cô gái trẻ nhìn như vị thành niên như cô đến nơi cắm này, hoàn toàn là không phù hợp.

Cô lại nhìn Lục Nghệ Thần ở bên cạnh, anh uống cạn sâm banh trong ly, an tĩnh nhìn Ân Khải đang chơi đùa với những mỹ nữ vây xung quanh.

Bỗng nhiên một ý niệm đột nhiên mọc lên trong đầu Có Nhược Hy, nếu như cô không ở đây, Lục Nghệ Thần cũng sẽ ôm ấp những mỹ nữ kia và làm ra những hành vi phóng đãng như Ân Khải ở bên kia vậy. Mặc dù rất không thể chấp nhận được anh là một người như vậy thế nhưng vẫn nghĩ như vậy.

Chọt thấy lồng ngực ê ẩm, rất không thoải mái, vội vàng nói một câu với Lục Nghệ Thần: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.” Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bao.

Vào phòng vệ sinh, đứng trước gương, nhìn gương mặt xinh đẹp mà trang nhã, đôi mắt trong veo, chẳng hiểu sao lại hiện lên một tia cô đơn nhàn nhạt.

Lúc này ở trong phòng vệ sinh một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn đi giày cao gót xuất hiện, Có Nhược Hy nhìn vào.

trong gương rồi định thần lại, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

Sao lại gặp Tô Đình Đình ở đây chứ?

Tô Đình Đình liếc mắt một cái liền nhận ra cô thế nhưng vẫn nhìn kỹ lại một lần, một bên ấn nước rửa tay một bên cười nhẹ nói một câu: “Nước trái cây cho dù có bọc thêm một cái bao bì cao cấp thì đến cuối cùng cũng chỉ là nước trái cây mà thôi.”

Nói xong, Tô Đình Đình đắc ý rời khỏi phòng vệ sinh.

Cố Nhược Hy nắm chặt nắm tay lại, cắn môi, nhắm mắt lại hồi lâu, rồi hít sâu một hơi rồi rời đi.

Vừa mới đi vào cửa phòng bao thì nghe thấy bên trong truyền tới giọng có chút say của Ân Khải, nói qua micro: “Lục thiếu, cậu nói cho tôi biết, sao cậu lại để vợ cậu ăn vận như vậy, vì sao chứ?”

Thân thể Cố Nhược Hy căng thẳng, càng dựa gần hơn vào cánh cửa khép hờ kia, chăn chú nghe câu trả lời của Lục Nghệ Thần.



Thế nhưng đợi cả nửa ngày, bên trong cũng không truyền tới giọng của Lục Nghệ Thần.

Ân Khải lại nói tiếp, giọng nói mang theo hai phần đồng tình với Lục Nghệ Thần: “Tôi nhìn ra được, cậu vẫn không quên được Tô Nhã! Vậy nên mới để cho cô ấy làm vợ.

mới, đánh phấn ăn mặc giống với phong cách mà Tô Nhã thích.”

Cố Nhược Hy che vị trí nơi lồng ngực, chỉ có như vậy mới có thể đè được con tim đang đập loạn kia, rõ ràng là không nên buồn, thế nhưng vì sao lại không nhịn được chứ? Bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng, không có nửa phần tình cảm… không có nửa phần tình cảm!

Ân thanh ở trong phòng bao cũng dần yên tĩnh lại, cuối cùng cũng truyền tới âm thanh bình thản không nhanh cũng không chậm của Lục Nghệ Thần.

“Cũng giống với cậu đã quen với việc bên cạnh luôn có những cô gái nóng bỏng, bỗng nhiên đổi phong cách thế nhưng đến cuối củng cũng vẫn đổi lại thành những cô gái có bộ dáng lúc ban đầu, như vậy mới thấy thích hợp.”

Có Nhược Hy bỗng nhiên nhớ ra, Lục Nghệ Thần đã từng nói qua câu đó: “Thói quen là một thứ rất đáng sợ, mới thử qua đồ mới nhất định sẽ không có cách nào thích ứng được, thế nhưng dần dần rồi cũng sẽ ổn thôi.”

Có Nhược Hy xoay người đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch lớp phấn trên mặt, sau đó ngắng đầu lên nhìn vào trong gương, một gương mặt sạch sẽ, cô mím môi, dùng giấy lau đi nước trên mặt.

Sau đó vào phòng bao, trong phòng bao đã không thấy mấy cô gái gợi cảm đâu, cũng không có Ân Khải, Lục Nghệ Thần yên tĩnh ngồi trên sofa, đợi cô quay lại.

“Sao giờ mới quay lại?”

Thấy cô để mặt mộc, rửa hết đi lớp phấn son trên mặt, anh không nhịn được mà giật giật mí mắt, không nói nhiều thêm, đứng lên dẫn cô rời khỏi Hoa Đô, trong lúc đợi xe, Lục Nghệ Thần mới thấp giọng nói một câu: “Tỉ mỉ nhìn lại thì bộ dáng không phấn son của em cũng rất xinh.”

Có Nhược Hy cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Trầm mặc, khiến cho họ tựa như nghe được cả tiếng tim đập của chính mình, trong lúc Có Nhược Hy cho rằng Lục Nghệ Thần không nói chuyện nữa thì anh lại thấp giọng lên tiếng: “Ngày mai trên các đầu đề trang báo sẽ là tôi dẫn em đi gặp bạn tốt, tin tức về công ty du lịch lớn của Ân Khải, và đừng lo người khác sẽ bình luận cái gì, thời gian sẽ dần thay đổi quan niệm của bọn họ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play