Có Nhược Hy vì một tiếng “vợ” của Lục Nghệ Thần mà lại còn ngay trước mặt bạn bè thì xấu hỗ mà đỏ mặt như quả táo chính.

Lục Nghệ Thần thấy Cố Nhược Hy đứng ngơ ngác tại đó, chỉ đành hạ mình đi vào, khách sáo nói với Hạ Tử Mộc và Kiều Khinh Tuyết một câu: “Có thời gian thì mời hai người ăn bữa cơm, chính thức giới thiệu.” Sau đó nắm tay Cố Nhược Hy đi ra ngoài.

Kiều Mộc Phong đột nhiên ngăn Cố Nhược Hy lại, hỏi thẳng: “Cậu thật lòng sao?”

Lục Nghệ Thần cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, nghĩ nghiêm túc rồi trong sự bắt an của Cố Nhược Hy mà gật đầu.

“Rất nghiêm túc.”

Có được sự đảm bảo của Lục Nghệ Thần, Có Nhược Hy thở phào một hơi.

Kiều Mộc Phong cười nhạt một cái, nhìn Cố Nhược Hy, vẫn ấm áp như xưa: “Nhược Hy, chúc cậu hạnh phúc!”

Có Nhược Hy thấy Kiều Mộc Phong đã thả lỏng hơn thì cô cũng thở phào theo, cười tít mắt: “Mộc Phong, cảm ơn cậu.”

Phát giác bàn tay lớn đang nắm tay mình siết chặt lại, Có Nhược Hy kinh ngạc mà ngẳng đầu lên nhìn Lục Nghệ Thần, còn chưa nhìn rõ vẻ mặt của anh thì anh đã kéo cô đi nhanh ra ngoài.

Cố Nhược Hy vội hét lên với Hạ Tử Mộc phía sau: “Đừng quên đóng cửa cho mình!”

Cố Nhược Hy nhìn quanh vùng núi, một căn biệt thự cổ kính sang trọng, không khỏi bị kiến trúc hùng vĩ này làm chấn động.

“Đây là…”

“Nhà tôi!” Lục Nghệ Thần nói.

“Thì ra anh có nhà, tại sao còn cứ ở khách sạn?” Cố Nhược Hy không khỏi tò mò.



“Chỉ có đích thân trải nghiệm các dịch vụ của khách sạn mới có thể khiến khách sạn càng hoàn mỹ hơn.”

Anh vậy mà ngay cả thời gian nghỉ cũng làm việc. Đúng là cuồng công việc! Có điều càng là người đàn ông chín chắn trầm ổn nghiêm túc vì sự nghiệp như vậy mới càng có mị lực mê người hơn không phải sao?

Lục Nghệ Thần nắm tay cô đi thẳng vào căn biệt thự sang trọng.

Căn biệt thự sang trọng đến mức thật sự không thể dùng từ hào nhoáng xa hoa để hình dung. Cách bài trí phong cách châu Âu cổ điển. Dù hoa lệ nhưng lại có màu sắc trầm ổn, không khiến người ta cảm thấy quá khoa trương.

Giống như một phòng triển lãm nghệ thuật được các nhà nghệ thuật bậc nhất dày công tạo ra.

Trên lầu truyền đến tiếng đồ vỡ loảng xoảng: “Đều cút hết cho tôi! Tôi không ăn! Không ăn!”

Tiếng khóc của một cô gái vang lên khiến sống lưng Cố Nhược Hy lạnh buốt. Thấy lạ mà nghiêng đầu nhìn Lục Nghệ Thần. Anh đã vội vàng bước nhanh lên lầu.

Tiếng đồ vỡ dừng lại, sau đó truyền đến tiếng khóc náo.

“Anh đừng có bận tâm tới em nữa! Đi công tác nhiều ngày như vậy, quay về đột nhiên nói với em là anh đã kết hôn!

Còn tới quan tâm em làm gì? Để em đi chết cho rồi! Em không uống thuốc, không uống thuốc!”

Cố Nhược Hy rất kinh ngạc. Là ai mà lại dám lớn gan hét lên với Lục Nghệ Thần như vậy. Còn tưởng anh sẽ phát hỏa, hai người cãi nhau không ngăn lại được, nhưng lại nghe thấy tiếng Lục Nghệ Thần dỗ dành.

“Được rồi, không phải anh đã giải thích với em rồi sao, chỉ là hợp đồng.”

Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy tim mơ hồ nhói lên. Thì ra anh còn có một kim ốc tàng kiều. Cảm thấy mình giống như là một người ngoài, vô cùng khó xử.

Hai người hầu đi trên lầu xuống, trong tay đầy đồ vật bị vỡ. Nhìn thấy Cố Nhược Hy đứng một mình trong phòng khác thì hơi ngắn ra, sau đó giống như hiểu ra gì đó, rất lịch sự mà gật đầu với Cố Nhược Hy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play