Khương Bái đi công tác, nói là phải đến An Cầm, nhưng Dương Thư thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Lúc này gặp được anh ở phòng chờ, xem ra anh cũng đang định trở về Trường Hoàn, rất có thể là cùng chuyến bay.

Khương Bái hiển nhiên cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, anh hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”

“Đến công tác.” Dương Thư thật thà đáp.

Nhớ đến điều gì đó, cô chỉ vào Đồng Đồng bên cạnh, “Bạn nhỏ nhà tôi muốn đi vệ sinh, tôi không an tâm lắm, anh có thể giúp tôi đưa thằng bé đi vào một chút không?”

Khương Bái lúc này mới nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh, nhíu mày một cái, sau đó nhìn về phía Dương Thư, trong đầu nhấm nháp lời nói của cô: “Bạn nhỏ nhà em?”

Đứng ở cửa nhà vệ sinh không tiện giải thích Dương Thư nói: “Chúng ta nói chuyện sau, anh đưa thằng bé đi vệ sinh trước đi.”

Phó Văn Sâm đứng cạnh vẫn một mực chưa mở miệng, lúc này ăn ý vỗ vỗ vai Khương Bái nói: “Để tôi đưa thằng bé vào, hai người cứ nói chuyện đi.”

Anh ta cúi người đưa tay ra trước mặt cậu bé xinh xắn, “Nhóc con, chú dẫn con đi nhé?”

Đồng Đồng ngửa đầu nhìn về phía Dương Thư, hỏi ý kiến của cô.

Dương Thư nhìn Phó Văn Sâm, sau đó nhìn Đồng Đồng, đột nhiên nhận ra mối quan hệ giữa hai người, mí mắt giật giật hai lần không kiểm soát được.

Cô đè nén sóng gió trong lòng, mỉm cười với Phó Văn Sâm: “Vậy thì làm phiền luật sư Phó rồi.”

Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng vào, dừng lại ở cửa phòng, hỏi: “Đi nặng hay đi nhẹ?”

Đồng Đồng: “Đi nặng.”

Khoé miệng Phó Văn Sâm giật một cái, lông mày nhíu lại.

Anh ta đột nhiên hối hận vì đã giành việc thay Khương Bái.

Đứa nhỏ do bạn gái Khương Bái mang theo vốn không liên quan gì đến anh ta, vậy mà giờ để tạo cơ hội cho hai người ân ái anh ta còn phải giúp thằng bé đi nhà xí?

Phó Văn Sâm nhìn củ cải nhỏ một lúc: “Tuổi của nhóc chắc cũng học mẫu giáo,có thể tự giải quyết được không?”

Đồng Đồng gật đầu: “Có thể ạ.”

Phó Văn Sâm thở phào nhẹ nhõm, giúp thằng bé mở cửa: “Nhóc vào đi, đừng khóa cửa, có chuyện gì gọi chú.”

Đồng Đồng bước vào, sau đó khóa chặt cửa lại.

Phó Văn Sâm cau mày, dùng ngón tay gõ hai lần vào cửa: “Không phải chú đã nói với nhóc là không được khóa cửa sao? Nhóc mở cửa ra, đề phòng có chuyện gì chú còn tiện bước vào.”

Đồng Đồng nói: “Cô giáo nói trẻ con nên đề phòng người lạ. Sao chú không cho con khóa cửa, có phải là đang âm mưu bắt cóc con không?”

Phó Văn Sâm bị đứa nhỏ làm cho buồn cười: “Tuy rằng chúng ta không quen biết nhau, nhưng chú biết dì vừa rồi đưa nhóc đi, hẳn là không phải người xa lạ đúng không? Nhóc đề phòng chú làm gì?”

Bên trong không có ai đáp lời,

Một lúc sau, một giọng nói rất thấp từ bên trong truyền đến: “Cháu biết chú là ai.”

Phó Văn Sâm nhướng mày ngạc nhiên: “Nhóc nhìn thấy chú rồi sao?”

Đồng Đồng: “Trong nhà của cháu có ảnh của chú.”

“Ảnh gì?” Phó Văn Sâm có chút mơ hồ, “Ba mẹ nhóc biết chú sao? Bọn họ tên là gì?”

Đồng Đồng khịt khịt mũi: “Cháu sẽ không nói cho chú biết đâu.”

Phó Văn Sâm: “...”

–––––

Trong phòng chờ VIP, Khương Bái ngồi cạnh Dương Thư, hỏi cô: “Đứa nhỏ nhà ai vậy?”

Dương Thư hoàn toàn không biết tình hình giữa Phó Văn Sâm và chị Lăng hiện tại, vì vậy cô không muốn nói lung tung, thuận miệng nói: “Con của bạn tôi, mẹ thằng bé ở Trường Hoàn, nhờ tôi đưa về hộ.”

Cô nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, “Công việc của anh kết thúc rồi à?”

“Ừm.” Khương Bái đáp lại, “Đến An Cầm khi nào, sao không nói cho tôi biết?”

Nếu không gặp, anh thậm chí sẽ không biết cô đang ở đây.

Dương Thư mím môi đáp: “Anh đi công tác hai ngày liền. Tôi lại bận chụp ảnh, sợ làm phiền công việc của anh.”

“Em đáng lẽ phải nói.” Khương Bái bắt lấy tay cô, nhéo nhéo đầu ngón tay của cô.

Anh nghiêng người, đặt cằm lên vai cô, nói nhỏ vào tai: “Vậy thì tôi có thể đến khách sạn tìm em.”

Dương Thư bị hơi ấm của anh phun ra thiêu đốt, muốn né tránh nhưng anh đã vòng qua eo cô, ôm chặt.

Dương Thư dựa vào trong ngực anh, không hề phản kháng: “Lỡ chỗ chúng ta ở cách xa nhau thì sao?”

Khương Bái ngửi thấy vị ngọt trên tóc cô, vùi mặt giữa kẻ hở tóc và cổ vai đáp: “Bao xa cũng đi.”

Trong phòng chờ còn có những người khác, anh lại dựa vào cô quá gần, Dương Thư có chút xấu hổ, sợ một lát nữa Đồng Đồng cùng Phó Văn Sâm sẽ nhìn thấy.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: “Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, anh giúp tôi trông đồ một chút.”

Khương Bái hôn lên gò má cô một cái, rồi buông ra: “Ừm, đi đi.”

Dương Thư vừa bước đi không lâu, sau lưng truyền đến tiếng trò chuyện của đứa nhỏ cùng Phó Văn Sâm.

Anh quay lại, thấy hai người đi ra từ hướng nhà vệ sinh.

Phó Văn Sâm đưa tay muốn dắt đứa nhỏ kia, nhưng đứa nhỏ tính tình thất thường, mu bàn tay để ở phía sau không cho anh ta dắt.

Khương Bái có phần thích thú, trêu chọc, “Để cậu dắt thằng bé đi vệ sinh, cậu làm sao mà đắc tội với thằng bé thế?”

Phó Văn Sâm trầm mặc một hồi, giang hai tay: “Tôi không có bắt nạt thằng bé mà.”

Anh ta chỉ vào Khương Bái, “Nhóc con, cháu có biết chú ấy không?”

Đồng Đồng liếc nhìn Khương Bái, lắc đầu.

Phó Văn Sâm ngạc nhiên, anh ta nói với Khương Bái, “Đứa nhỏ này vừa nói rằng nó biết tôi, hình như còn có thâm cừu đại hận gì nữa.”

Khương Bái đang đánh giá đứa nhỏ, nghe thấy vậy thì liếc nhìn Phó Văn Sâm một chút, sau đó ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt của đứa nhỏ.

Anh luôn cảm thấy giữa hai lông mày có chút gì đó quen thuộc.

Khương Bái lại liếc nhìn khuôn mặt của Phó Văn Sâm.

Lại nhớ câu trả lời mơ hồ của Dương Thư khi anh hỏi.

Đứa trẻ được đón từ An Cầm về Trường Hoàn, mẹ của nó là bạn tốt của Dương Thư, nhóc còn nói rằng mình biết Phó Văn Sâm.

Khương Bái nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Đồng Đồng nhìn xung quanh không tìm được Dương Thư, kéo nhẹ góc áo của Khương Bái: “Dì Thư của con đâu?”

Khương Bái định thần lại, đáp: “Đi rửa tay, lát nữa quay lại.”

Anh trầm tư một lúc, đưa tay kéo đứa nhỏ ra, vô cùng thích thú nói: “Nghe nói trẻ con bây giờ rất thông minh, trí nhớ cũng tốt. Đi máy bay rất chán, hay là hai chúng ta chơi trò chơi đi? Thế nào, cháu có dám tranh tài với luật sư không?”

“Được thôi.” Có người chơi với mình, Đồng Đồng rất vui vẻ, “Cháu có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ Đường, chú có muốn so tài ai học thuộc lòng nhiều hơn ai không?

Khương Bái cười: “Hôm nay không đấu thơ Đường.”

Khương Bái suy nghĩ một chút: “Trước khi chơi trò chơi, chúng ta tìm hiểu nhau trước chú. Để chú giới thiệu bản thân, cháu cũng sẽ giới thiệu bản thân. Chú phải xem khả năng biểu đạt của cháu có đủ tiêu chuẩn để thi đấu với chú hay không mới được.”

Đồng Đồng nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, chú bắt đầu đi.”

Khương Bái nói: “Chú nói trước nhé, họ của chú là Khương, tên là Khương Bái”

Đồng Đồng: “Họ của con là Giang, tên con là Đồng Đồng.”

“Chú là luật sư.”

“Con đang học mẫu giáo.”

Khương Bái dừng lại, bỗng nhiên nói, “Mẹ chú tên là Lương Văn, là giáo sư đại học.”

Đồng Đồng: “Mẹ con tên Giang Lăng, là nhiếp ảnh gia.”

Xung quanh im lặng trong giây lát, Phó Văn Sâm vốn đang thản nhiên nhìn hai người họ chơi đùa, trong nháy mắt sắc mặt đã cứng đờ.

Con ngươi của anh ta hơi nheo lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cháu vừa nói cái gì?”

Đồng Đồng vẫn đang chờ đợi để tiếp tục trò chơi với Khương Bái, không để ý đến người bên cạnh.

Khương Bái hỏi lại thằng bé một lần nữa, “Ba của cháu là ai?”

“Phó Văn Sâm.” Vừa dứt lời, Đồng Đồng liền gấp gáp, “Chú còn chưa nói ba của chú là ai, sao lại hỏi cháu trước? Chú phạm quy! Chú chơi xấu! Cháu không chơi với chú nữa!!!”

Dương Thư bước ra khỏi phòng rửa tay, vừa lúc đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Khương Bái và Đồng Đồng, cô vô thức nhìn về phía Phó Văn Sâm.

Phó Văn Sâm có vẻ hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Đồng Đồng.

Một lúc sau, anh ta kéo đứa nhỏ qua, mấp máy môi, như không thể tin được: “Cháu nói lại lần nữa đi, ba mẹ cháu là ai?”

Cánh tay Đồng Đồng bị anh giữ chặt, bóp đến phát đau, nhóc cau mày gãi gãi tay: “Dù sao cũng không phải là chú!”

Lời nói của đứa nhỏ ngược lại giống như đã xác nhận một điều gì đó.

Trong lòng Phó Văn Sâm ngập tràn sóng gió, anh ta gần như choáng váng.

Khi anh ta và Giang Lăng ly hôn, anh ta hoàn toàn không nghe tin cô mang thai, vậy mà lúc này anh ta lại lòi ra một thằng con trai.

Trong thoáng chốc, anh ta nhớ ra điều gì đó.

Những ngày trước khi ly hôn, sắc mặt của Giang Lăng rất tệ, cô ấy luôn buồn nôn, anh ta muốn đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng cô không chịu đi, nói là do ăn không ngon, dạ dày xảy ra chút vấn đề.

Anh ta mua cho cô ấy thuốc dạ dày, nhưng sau khi ly hôn cô ấy thu dọn đồ đạc cũng không mang theo.

Phó Văn Sâm đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, mấy năm nay anh sống như một thằng đần độn.

“Con đã sớm nhận ra ba rồi đúng không?” Phó Văn Sâm hỏi thằng bé.

Thảo nào vừa rồi đứa nhỏ có thái độ như vậy với anh ta trong nhà vệ sinh.

Đồng Đồng cúi đầu, níu lấy góc áo của mình: “Chú không quan tâm cháu và mẹ, chú là người xấu.”

“Mẹ con nói như vậy với con sao?” Trong hốc mắt Phó Văn Sâm hiện lên những tia máu hồng.

Anh ta đưa tay muốn ôm thằng bé, nhưng Đồng Đồng lại né tránh: “Mẹ không nói, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ nói xấu chú, nhưng cháu nhìn phát là biết ngay.”

Phó Văn Sâm nghẹn ngào, yết hầu của anh ta khẽ nhúc nhích, nhưng trong lúc này lại không thể nói được gì.

Nhìn hai cha con, Khương Bái đứng dậy nắm lấy Dương Thư bên cạnh, nhẹ giọng nói: Chán quá, đi dạo với tôi chút đi.”

Dương Thư lo lắng nhìn lại phía sau, Khương Bái dùng sức ấn đỉnh đầu kéo cô lại: “Phó Văn Sâm không ăn thịt người. Em cứ nhìn con trai của người khác làm gì? Nếu em muốn, tôi có thể để em sinh.”

Dương Thư xấu hổ đánh anh: “Anh đừng nói nhảm!”

Khương Bái cùng Dương Thư đi dạo xung quanh, gần đến giờ lên máy bay mới trở lại.

Đồng Đồng đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là các loại đồ ăn vặt cùng trái cây sấy khô. Phó Văn Sâm ngồi xổm bên cạnh thằng bé, nhẹ nhàng nói gì đó.

Đồng Đồng kiêu ngạo nâng cằm, bất kể nói gì cũng không trả lời.

Phó Văn Sâm vẫn tươi cười, nhỏ giọng dỗ dành.

Khương Bái liếc qua đó, cảm thấy luật sư Phó, người ngày thường quyết đoán và vô nhân tính, bỗng trông thật khốn khổ.

Cũng đúng thôi, tự dưng lại lòi ra một thằng con trai lớn như vậy, nhiều năm không được ôm qua hôn qua, huống chi còn không dạy dỗ, nuôi nấng gì. Không ăn chút thiệt thòi thì cũng thật không công bằng.

Nhận ra Khương Bái và Dương Thư đã trở lại, Phó Văn Sâm đứng dậy, khóe mắt đỏ hoe. trong lòng xúc động, cả người có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.

Đến giờ lên máy bay, Dương Thư cầm lấy đồ của Đồng Đồng.

Phó Văn Sâm đưa tay ra, giọng nói khàn khàn: “Tôi cầm cho.”

Dương Thư do dự một chút rồi đưa cho anh.

Sau khi ra khỏi phòng chờ máy bay, Đồng Đồng vẫn không nói chuyện với Phó Văn Sâm, nhưng thằng bé cũng không dính vào Dương Thư, cúi đầu đi theo Phó Văn Sâm.

Phó Văn Sâm muốn ôm thằng bé, nhưng thằng bé không cho, vì vậy hai người chậm rãi đi cạnh nhau.

Lên máy bay, anh ta cưỡng ép bế Đồng Đồng vào lòng, Đồng Đồng ôm lấy cổ anh ta, một mực nhìn chăm chăm vào anh.

Khoang hạng nhất không quá nhiều ghế, Dương Thư và Khương Bái mua vé ngồi ở ngay hai hàng sát nhau.

Phó Văn Sâm ôm Đồng Đồng ngồi vào vị trí của Khương Bái, Đồng Đồng cũng không kháng cự.

Khương Bái nhìn thấy tình hình trước mắt cực kỳ hài lòng, tự giác ngồi ở phía sau cùng với Dương Thư.

Khi máy bay đến Trường Hoàn, trời đã về đêm, sân bay rực rỡ ánh đèn.

Đồng Đồng ngủ thiếp đi, Phó Văn Sâm bọc thằng bé trong một chiếc áo khoác lông và ôm lấy.

Lúc bước ra, Phó Văn Sâm nhìn Dương Thư, chủ động hỏi: “Để tôi đưa thằng bé về nhà được chứ?”

Anh ta dừng lại chút, sau đó nói thêm, “Tôi sẽ tự mình giải thích cho Giang Lăng.”

Dương Thư liếc nhìn Đồng Đồng đang nằm trên người Phó Văn Sâm, gật đầu.

Sau khi Phó Văn Sâm đưa Đồng Đồng đi, Dương Thư gửi một tin nhắn cho Giang Lăng để giải thích ngắn gọn sự việc, cho cô ấy chuẩn bị tâm lý.

Xe của Khương Bái ở bãi đậu xe, Dương Thư ngồi lên, hai người cùng nhau quay trở lại tiểu khu.

Về đến nhà, thay giày xong, Khương Bái hỏi cô: “Trên máy bay em không ăn nhiều, có đói không, muốn ăn thêm chút gì không?”

Ở nhà không có nguyên liệu, Dương Thư lười phải hành xác: “Không ăn đâu.”

Cô nhớ tới hôm qua là sinh nhật của Khương Bái, quà vẫn chưa được tặng cho anh.

Dương Thư trở lại phòng ngủ, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp quà đưa cho anh: “Sinh nhật vui vẻ.”

Khương Bái nhận lấy, mở ra.

Bên trong là một chiếc đồng hồ được chế tác tinh xảo.

Dương Thư nói: “Tôi chưa bao giờ mua quà cho một người đàn ông, không biết nên tặng món quà gì. Anh là luật sư thì chắc quan tâm đến thời gian nên tôi đã mua cái này. Anh thấy sao, ánh mắt của tôi ổn chứ?”

Khương Bái lấy đồng hồ ra khỏi hộp, vuốt ve: “Mắt nhìn của em luôn rất tốt.”

Hiếm khi nghe được lời khen từ trong miệng của một kẻ cuồng tự luyến như anh, Dương Thư rất kinh ngạc: “Miệng anh hôm nay có bôi mật à?”

Khương Bái nhướng mắt: “Nếu ánh mắt của em không tốt sao lại chọn ở cùng tôi chứ?”

Dương Thư: “...”

Khương Bái cởi chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay ra, đưa tay nhờ cô đeo giúp.

Dương Thư không nghĩ nhiều, vô thức hỏi: “Anh không đi tắm sao? Nếu đeo lên làm sao tắm được?”

“Gấp như vậy à?” Khương Bái ý tứ nhìn qua, “Nhìn không ra là em đang rất muốn đó.”

Dương Thư nghẹn lại.

Hận không thể xé nát miệng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play