Trong phòng yên tĩnh hai giây, Dương Thư bị ánh mắt nóng bỏng của Khương Bái nhìn chằm chằm, cả người bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

“Tôi cảm thấy anh nên học cách kiểm soát hành vi của mình, phải biết tiết chế một tí.”

Cô xụ mặt, nghiêm túc nói, đầu ngón chân duỗi ra kéo chiếc dép về phía mình, sau đó thuần thục đi vào chân.

Cô đang muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Khương Bái, anh lại dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, giữ cô ngồi xuống: “Tôi tới thăm em, nấu cơm cho em, em lại gọi Khương Ngâm đến ăn, còn đồng ý để con bé ở lại chỗ của em, vậy mà không định cho tôi chút bồi thường nào à?”

Dương Thư mím môi, chỉ vào chiếc bánh ngọt trên bàn: “Không phải tôi đưa bánh ngọt cho anh ăn rồi sao.”

“Còn nữa…” Dương Thư chỉ ra chỗ sai trong suy nghĩ của anh. “Tôi đồng ý để em gái anh ở tạm chỗ này, người làm anh như anh không biết cảm ơn thì thôi, còn bắt tôi bồi thường? Anh đúng là không xứng làm anh trai gì cả.”

Cô thở dài lắc đầu. “Khương Khương thật đáng thương.”

Khương Bái mỉm cười: “Ngược lại thì em đối xử với con bé rất tốt.”

“Tất nhiên, bọn tôi chơi với nhau nhiều năm rồi mà.” Dương Thư đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, cô trầm mặc mấy giây, sau đó nói, “Thật ra, là Khương Khương đối xử tốt với tôi mới đúng.”

TV trong phòng khách vẫn đang bật, ánh mắt cô rơi vào màn hình, suy nghĩ thoáng trôi xa: “Lúc đầu khi tôi thi đỗ khoa nhiếp ảnh của Đại học P còn tưởng mình rất lợi hại. Tôi còn tưởng tượng đến lúc đi làm thêm, vậy thì tiền sinh hoạt và học phí có thể tự mình kiếm được rồi, cuối cùng cũng không cần dựa vào người khác nữa.”

“Nhưng mà hiện thực không như vậy, tôi bị chê tay nghề kém, không có thẩm mỹ, tác phẩm của tôi bị nói là không đáng một xu. Cuối cùng cật lực làm việc mà không nhận được một lời cám ơn nào, còn bị người ta mắng chửi, không nhận được đồng nào, đói đến nỗi phải cạp đất mà ăn.”

“Không bao lâu sau, tôi thấy mấy người chê tác phẩm của tôi là rác rưởi lại đăng chúng lên mạng, đổi tên khác, lúc đó em mới biết mình bị lừa. Lúc đó tôi rất nhút nhát, chỉ trốn ở một chỗ không ai biết mà khóc, sau đó thì gặp được Khương Ngâm.”

“Cậu ấy kéo tôi đi tìm mấy người kia tính sổ, vô cùng hung dữ.” Dương Thư bỗng bật cười, ngước mắt nhìn người đàn ông phía trước, “Anh biết cậu ấy hù dọa người ta thế nào không?”

Cô hắng giọng, học theo ngữ nghĩ của Khương Ngâm ngày đó: “Đừng tưởng bạn học của tôi dễ bắt nạt, các người lấy trộm tác phẩm của cậu ấy, sửa thành tên của các người, chiếm làm của riêng, có biết là phạm pháp không? Anh của tôi là luật sư vô cùng lợi hại, mấy ngày trước anh ấy giúp biện hộ cho một tên biến thái phạm tội giết người, tên đó liền được phán vô tội và thả ra. Vậy thì cái công ty này của các người, chỉ cần anh tôi nói vài cậu thôi, vài phút sau là các người đi đời rồi! Không tin? Được, bây giờ tôi gọi điện cho anh tôi, để các người mở rộng tầm mắt.”

Nghe đến đây, Khương Bái phì cười: “Tên biến thái phạm tôi giết người? Được phán vô tội và thả ra?”

Dương Thư tiếp tục kể: “Thấy Khương Ngâm lấy điện thoại ra, đám người kia sợ đến choáng váng, mau chóng mang ảnh chụp và tiền trả lại cho tôi. Sau khi rời khỏi công ty kia, tôi hỏi Khương Khương, anh của cậu thật sự giống như lời cậu nói sao? Tên biến thái phạm tội giết người cũng có thể phán vô tội rồi thả ra hả? Vậy không phải là một tên luật sư vô lương tâm sao, như vậy không tốt đâu?”

Dương Thư vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó.

Trên bầu trời xanh thẳm, mây rất thấp, giống như những chiếc kẹo bông.

Ánh nắng xiên qua, chiếu vào lưng hai người.

Khương Ngâm đi ở lề đường, cô ấy nhún người một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười: “Anh trai tớ hả, năm nay mới học năm tư, còn đang làm thực tập sinh. Nếu như có tên biến thái phạm tội giết người nào đến tìm anh ấy biện hộ, có lẽ sẽ dọa anh ấy khóc mất. Vừa nãy tớ chỉ nói bậy thôi, dọa cho bọn hắn sợ!”

Cô ấy khoác tay lên vai Dương Thư. “Thư Thư, cậu đừng để người khác nói sao nghe vậy nữa, người yếu rất dễ bị lừa gạt, cậu phải cứng rắn lên, không cho người khác ức hiếp bản thân. Mà thôi, có lẽ chuyện này cũng không thể thay đổi nhanh như vậy được, cậu ở cạnh tớ, sau này chị Khương đây sẽ bảo kê cho cậu!”



Nghe cô kể xong, Khương Bái ôm eo cô nhận xét: “Em miêu tả như thể con bé là chị đại xã hội đen ấy?”

Dương Thư nghĩ nghĩ: “Hình như là hơi giống.”

“Hai người các em cứ thế mà quen nhau à?” Khương Bái lại hỏi.

Dương Thư gật đầu: “Về sau cậu ấy thường kéo tôi đi tìm linh cảm, có công việc gì cũng dẫn tôi theo để cùng nhau làm, thời gian dần trôi qua, bọn tôi dần như hình với bóng, thường xuyên ở cạnh nhau. Một lần làm việc thì bọn tôi quen chị Lăng, sau đó chị ấy nói muốn mở một studio, mời tôi và Khương Khương trở thành cổ đông, 3 người cùng nhau lập nghiệp, đến giờ thì studio đang ngày càng phát triển.”

Dương Thư cảm thán: “Khương Khương và chị Lăng đều là kỳ tích trong cuộc đời tôi, nếu như không có hai người bọn họ, sau khi tôi tốt nghiệp có lẽ sẽ không ở lại Trường Hoàn.”

Khương Bái chăm chú nhìn cô một lát, bỗng nhiên mở miệng: “Cho dù các cô ấy đối tốt với em, em vẫn có cuộc sống của riêng mình mà. Em với Khương Ngâm mặc dù thân thiết như vậy, nhưng sau này con bé cũng sẽ có gia đình của mình. Đến lúc đó, em phải làm thế nào? Muốn mãi mãi làm nhiếp ảnh gia, sống cô đơn một mình sao?”

Vấn đề mà anh đưa ra, cũng là vấn đề Dương Thư luôn tránh né.

Vẻ mặt cô cứng đờ, sau đó chợt cười: “Cô đơn là chuyện bình thường mà, đâu ai ở bên mình mãi được.”

Cô hít một hơi, thờ ơ nhún vai. “Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, cứ tận hưởng khoảnh khắc này đã, chuyện tương lai thì tính sau.”

“Hiện tại tôi nói như vậy với em, không phải để em chỉ cười cho qua.” Khương Bái khẽ nhíu mày, anh xoa xoa bả vai của Dương Thư. “Anh chị em ruột còn không thể ở bên nhau suốt đời, nói gì là bạn thân? Nhưng mà vợ chồng thì có thể.”

Dương Thư khẽ run lên, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười: “Ai nói vợ chồng thì có thể chứ, uổng công anh làm luật sư, không biết tỷ lệ ly hôn thời đại bây giờ là bao nhiêu sao?”

Đời này của Dương Huyền Diệu cũng không biết đã lấy bao nhiêu bà vợ rồi.

Cô cũng không nhớ rõ nữa.

“Cũng có người không ly hôn mà.” Khương Bái nhìn cô. “Trên thế giới này, có lẽ em sẽ tìm được một người đi cùng em hết đời này?”

Khương Bái dựa lưng lên ghế, thấy cô cúi đầu không nói lời nào, anh nhéo nhéo đầu ngón tay cô, chậm rãi nói: “Hai chúng ta gần đây ở chung rất hòa hợp, nếu như em muốn cả đời này sống chung với tôi, tôi có thể suy nghĩ một chút đấy.”

Anh nhìn Dương Thư. “Có lẽ, tôi có thể cùng em đi hết đời này, mãi mãi không rời.”

Dương Thư ngước mắt, đối mặt với vẻ lạnh lùng của anh.

Nhìn qua thì anh có vẻ cà lơ phất phơ, khóe môi nở một nụ cười tự mãn, khó mà phân biệt thật giả, nhưng trong cặp mắt lại tĩnh mịch và đẹp đẽ kia, lại giống như hố sâu không đáy, mơ hồ xen lẫn một tia nóng bỏng.

Dương Thư bị anh nhìn như vậy, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, càng lúc càng nhanh.

Cô không thể không chế nổi suy nghĩ của mình, nếu như thật sự ở cùng một chỗ với anh, mãi mãi ở cạnh nhau…

Đây là một ván cược lớn, một khi thua, trời đất của cô liền sụp đổ, đến hiện tại cũng không bằng.

Tốt nhất là sống như bây giờ, cũng là cách an toàn nhất.

Cô tỉnh táo lại, nhíu mày nhìn anh cười một tiếng: “Sợ là không được đâu, dù sao một đời dài lắm, nếu tôi nhìn anh đến chán rồi thì làm sao bây giờ?”

Bầu không khí ngưng trệ hai giây, Khương Bái lỡ đễnh cười: “Vậy lúc đó tôi phẫu thuật khuôn mặt khác?”

Đột nhiên điện thoại di động trong túi Khương Bái vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Anh cầm lên xem, ấn nghe.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Khương Ngâm: “Không phải anh gọi em về có chuyện gấp à? Em về rồi, có chuyện gì thế?”

Dương Thư bất giác nín thở, nói thầm trong lòng, Khương Bái muốn đuổi Khương Ngâm đi cũng không bịa ra lý do gì, để cô xem anh xử lý thế nào.

Ngược lại thì Khương Bái rất bình tĩnh, giải thích cũng không có: “Bây giờ không cần nữa rồi.”

Khương Ngâm: “???”

“Rõ ràng là anh chơi em?”

“Là do em về quá muộn, anh đây tự mình giải quyết xong rồi. Khương Ngâm, một cô gái như em, không biết buổi tối phải về nhà sớm à?”

“Em đến chỗ Thư Thư mà, đâu có chạy loạn đâu, em cũng không phải con nít, anh cứ quản em!”

“Anh quản em là vì muốn tốt cho em, nếu em có đối tượng yêu đương, có người quản rồi, còn cần anh nhọc lòng à?”

Giọng nói Khương Ngâm dần nhỏ lại: “Vậy rốt cuộc anh tìm em có việc gì?”

“Anh giải quyết xong rồi, em không giúp được anh thì hỏi làm gì? Mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Khương Bái nói xong trực tiếp cúp máy.

Dương Thư ở bên cạnh nghe được hai người nói chuyện, cô dùng nĩa chọc vào quả dâu cuối cùng trên bánh kem, đưa vào trong miệng, lúc nói có chút không rõ: “Anh lừa cậu ấy về nhà cũng không cho người ta một lời giải thích đàng hoàng, còn nói chuyện bá đạo như vậy.”

“Với con bé thì cần gì lý do?” Khương Bái giữ gáy cô, để cô cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói, “Nhưng mà, tôi còn có thể bá đạo hơn.”

Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra.

Cô vừa ăn dâu tây xong, đầu lưỡi vẫn còn chút vị chua ngọt, bị anh liếm đi toàn bộ.

Nóng bỏng, triền miên.

Lúc kết thúc, Khương Bái thở hổn hển, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Trời đã khuya, anh hỏi: “Còn đau bụng không?”

Dương Thư lắc đầu.

Khương Bái yên tâm: “Đêm nay không bắt nạt em nữa, mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Biết anh muốn đi, Dương Thư bất giác nắm lấy góc áo anh, trong lòng thoáng cảm thấy trống vắng.

Thấy Khương Bái đứng dậy, góc áo trong tay Dương Thư cũng tuột đi.

Bàn tay cô dừng lại một giây, nhanh chóng thu tay về, ngẩng đầu lên cười yếu ớt: “Ừm.”

Khương Bái dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, nhặt nhạnh bát đũa sạch sẽ, lúc về thì tiện tay mang rác đi.

Dương Thư tiễn anh tới cửa, trước khi dời đi, anh quay lại liếc nhìn cô: “Hiếm khi nào được em tiễn về? Sao trước đây không thấy em tốt bụng như vậy?”

Không đợi Dương Thư trả lời, anh như nhớ tới cái gì đó, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Cũng đúng, bình thường em nằm trên giường đâu có dậy nổi.”

Dương Thư: “…”

Anh cười rất vui vẻ, Dương Thư vừa xấu hổ vừa tức giận đạp anh một cái: “Cút đi.”

Sau đó dứt khoát đóng cửa lại.

Quay lại phòng ngủ, Dương Thử đi rửa mặt rồi nằm xuống giường, nhớ đến lúc nãy bất giác giữ lấy góc áo của Khương Bái, cô có chút buồn bực.

Sao cô lại có hành động như thế?

May là Khương Bái không phát hiện ra, nếu không sẽ xấu hổ lắm.

Mà hôm nay là lần đầu tiên cô nhắc đến sự cố kia với Khương Bái, bình thường cô không thích nói với người khác chuyện cũ của mình, cũng không thích dáng vẻ yếu đuối, nhát gan của bản thân lúc trước.

Không biết tối nay làm sao lại chủ động nói cho anh nghe.

Cô và Khương Bái ở bên nhau chỉ là có một năm mong manh ngắn ngủi mà thôi, chẳng tồn tại được lâu, cô tuyệt đối không thể để anh hiểu lầm mình có ý đồ khác được.

Dương Thư không ngừng an ủi bản thân, cuối cùng cầm điện thoại lên, mở WeChat của Khương Bái ra.

Cô xóa ba chữ “Một con chó” đi, đổi thành: Ai động lòng trước là chó.

Cô phải để cái tên này nhắc nhở bản thân mỗi một lúc, hai người chỉ là chơi đùa mà thôi, không thể coi là thật được, càng không thể đắm chìm trong đó.

Cô phải thoải mái lên, kiên quyết không làm chó!



Cuối tuần Khương Ngâm sẽ chuyển đồ đến, Khương Bái nói muốn qua nhưng bị Dương Thư từ chối.

Cô quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lần.

Các đồ vật khác liên quan đến Khương Bái đã bị giấu đi để tránh Khương Ngâm phát hiện ra gì đó

Buổi tối Chủ nhật Khương Ngâm chuyển tới ở cùng với Dương Thư.

Lúc Dương Thư đi tắm, Khương Ngâm ngồi khoanh chân ở trên giường, mở máy tính lên và đọc một số lưu ý cho buổi chụp hình ngày mai.

Đây là một khách hàng lớn, hơn nữa còn là lần đầu hợp tác, không thể qua loa được.

Dương Thư từ phòng tắm ra, đang dưỡng da, còn Khương Ngâm vẫn đang chăm chú làm việc trên máy tính.

Dương Thư vén chăn lên chui vào trong, nhìn vào màn hình máy tính, khuyên cô ấy: “Cậu đã xem đi xem lại nhiều lần lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm nữa.”

Đúng lúc Khương Ngâm cũng đọc xong, cô ấy khép máy lại để sang một bên: “Ngày mai cậu làm gì?”

Dương Thư nhấc chăn lên, nằm vào trong: “Không phải là sắp tới có một trận đấu sao, ảnh tuyên truyền cho M&T vốn đã chụp xong rồi, nhưng đột nhiên lại thay đổi nhân sự, phải chụp lại.”

Khương Ngâm cũng có ấn tượng với chuyện này.

Sau khi nằm xuống, cô ấy chủ động nằm sát vào Dương Thư, ôm lấy eo cô: “Năm nay studio nhận rất nhiều hạng mục, có lẽ phải bận rộn đến cuối năm đấy. Chị Lăng vẫn luôn muốn tìm thêm nhiếp ảnh gia, nhưng mà đến giờ vẫn không tìm được ai.”

“Trước đó phỏng vấn qua mấy người, không phải cậu nói kỹ thuật của họ không tốt à, dù sao cứ từ từ xem là được.” Dương Thư an ủi cô ấy. “Mùa tốt nghiệp năm sau, có lẽ sẽ có nhiều sinh viên tốt nghiệp, bây giờ chúng ta cố gắng thêm một chút.”

Khương Ngâm suy nghĩ, cùng đành như vậy thôi.

“Đúng rồi.” Cô ấy nhìn Dương Thư, thử hỏi một câu, “Sắp nghỉ đông rồi, năm nay studio của chúng ta được nghỉ sớm, cậu… có muốn đến nhà tớ không? Lần trước cậu đến, mẹ tớ rất thích cậu, suốt ngày dặn mình đưa cậu về nhà, nếu cậu đến chơi mẹ tớ nhất định sẽ rất vui.”

Khương Ngâm không biết chuyện trong nhà Dương Thư, thậm chí cũng không biết ai trong gia đình cô.

Dương Thư không chủ động nói, cô ấy cũng sẽ không dò hỏi.

Khương Ngâm chỉ biết, ăn Tết cô cũng không về quê, chỉ ở một mình.

Dương Thư cười: “Tớ không đi đâu, đến lúc đó tớ muốn đi du lịch một chuyến, đã lên kế hoạch cả rồi.”

Trong lòng Khương Ngâm thầm thở dài.

Cái gì mà du lịch chứ? Cô ấy biết Dương Thư chỉ tìm lý do từ chối mình thôi, thật ra chả có kế hoạch gì cả.

Trước đây cũng như vậy, cho dù Khương Ngâm nói gì, Dương Thư đều kiên quyết không đến nhà cô ấy ăn Tết.

Cô sợ gây thêm phiền phức cho người khác, cũng sợ nhìn thấy gia đình người ta sum họp, bản thân sẽ cảm thấy cô đơn.

Khương Ngâm cũng không khuyên cô nữa, tắt đèn đi: “Chuyện này chúng ta nói sau đi, ngày mai tớ còn phải dậy sớm, bây giờ mau ngủ thôi.”

“Ừm, ngủ ngon.” Dương Thư giúp cô ấy đắp chăn.

Rất nhanh Khương Ngâm liền ngủ say.

Nhưng mà Dương Thư lại không cảm thấy buồn ngủ, cô mở to mắt nhìn trần nhà, trầm mặc một lúc, nghĩ đến kỳ nghỉ sắp tới.

Cô không thích đón năm mới.

Đem những suy nghĩ lung tung vứt khỏi tâm trí, cô mở điện thoại ra, hạ độ sáng thấp xuống, tùy tiện xem tin tức.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên những đường nét khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo của cô, làn da căng bóng.

Hai con mắt dần dần muốn nhắm lại, cô che miệng ngáp một cái.

Điện thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, ngón tay cô ấn mở.

Ai động lòng trước là chó: 【Khi nào con bé mới đi?】

Dương Thư nhìn tin nhắn này, không biết nên nói gì, gõ chữ nhắc nhở anh: 【Hôm nay cậu ấy mới chuyển tới thôi.】

Cho dù là thúc giục cũng nên đợi thêm 2, 3 ngày nữa chứ, sao lại gấp gáp thế?

Ai động lòng trước là chó:【Phải đợi mấy ngày nữa?】

Dương Thư:【Tôi không rõ, phải xem tiến độ quay chụp nữa.】

Ai động lòng trước là chó:【Hay là em chuyển đến chỗ tôi đi?】

Dương Thư:【Trước đó hai chúng ta đã nói, không qua đêm với nhau.】

Ai động lòng trước là chó:【Tôi có thể ngủ ở thư phòng.】

【Không đi.】

Dương Thư dứt khoát từ chối:【Tôi ở nhà của mình rất tốt, tại sao phải đến nhà anh chứ? Với lại cũng không biết nói với Khương Khương thế nào.】

Dương Thư không muốn dây dưa với anh, kết thúc cuộc trò chuyện:【Tôi ngủ đây, ngủ ngon!】

Cô nhìn cái tên mới đổi cho Khương Bái hai giây, sau đó quyết đoán để điện thoại sang một bên, ôm chăn nhắm mắt lại đi ngủ.

Tại văn phòng luật sư Mặc Hằng, trong thư phòng ở tầng cao nhất.

Đèn đặt ở dưới đất chiếu sáng một góc ghế sofa, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra xung quanh, phản chiếu rõ ràng gương mặt của người đàn ông.

Khương Bái bắt chéo hai chân, đặt máy tính lên đùi, cả người tựa lên ghế sofa.

Thấy WeChat không nhận được tin nhắn gì nữa, anh lắc đầu, đóng máy tính để sang một bên, đứng dậy cởi cúc áo sơ mi đi vào phòng tắm.



Theo kế hoạch thì Khương Ngâm sẽ quay chụp trong 3 ngày, không ngờ người phát ngôn và bên nhãn hàng lại xảy ra mâu thuẫn, ảnh hưởng đến tiến độ.

Chuyện này đã kéo dài liên tục mấy ngày rồi.

Mãi đến thứ 2 của tuần tiếp theo, cô ấy vẫn sống cùng với Dương Thư.

Cũng vì vậy mà Dương Thư và Khương Bái đã một tuần rồi chưa gặp nhau.

Tần Sướng phát hiện gần đây tâm trạng của Khương Bái không tốt, làm việc cũng nghiêm khắc hơn.

Tại phiên tòa ngày thứ 2, anh như ăn phải thuốc nổ, hùng dữ đến mức dọa cho luật sư của bị cáo không nói được gì, khiến anh ta hoài nghi về cuộc đời.

Kết thúc phiên tòa, đi ra khỏi tòa án, Tần Sướng lại không thấy được chút vui mừng của sự chiến thắng trên mặt Khương Bái.

Khuôn mặt kia vẫn rất thối, lạnh lùng, sắc bén, khiến người khác không dám lại gần.

Cũng không biết có phải là chưa lấy lại sức sau cuộc tranh luận vừa rồi không.

Nhưng trước đây anh chưa từng như vậy?

Trên đường quay về văn phòng luật, toàn bộ quá trình Khương Bái đều không nói gì, bầu không khí trong xe vô cùng im lặng.

Tần Sướng tiếp tục lái xe, trong lòng vẫn luôn lẩm bẩm.

Vụ án hôm nay mặc dù không phải lớn, nhưng cũng đâu phải nhỏ, Khương Bái không vui cũng nên mỉm cười một cái chứ?

Sao lại mất hứng như vậy? Như kiểu có người nợ tiền anh vậy.

Lúc hai người trở về văn phòng luật thì đã đến giờ ăn trưa, Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh từ bên trong bước ra, đang chuẩn bị đi ăn cơm.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Khương Bái, có vẻ không vui, mí mắt Tiền Nhất Minh giật giật, vội vàng chạy tới: “Thua à?”

Không phải chứ, vụ án nắm chắc phần thắng như vậy sao có thể thua chứ?

Tiền Nhất Minh giúp anh tìm lý do: “Hôm nay cậu không khỏe à?”

Khương Bái nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Tôi từng thua khi nào chưa?”

Tiền Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cậu bày ra vẻ mặt này làm gì, làm tôi giật cả mình.”

Phó Văn Sâm vỗ vai Khương Bái: “Hai bọn tôi đang định đi ăn, cùng đi chứ.”

Khương Bái không có khẩu vị: “Các cậu đi đi, tôi còn chút việc phải xử lý.”

Anh đi thẳng về phòng làm việc của mình.

Tiền Nhất Minh nhìn một chút, nói với Phó Văn Sâm: “Anh Bái cuồng công việc quá mức rồi, cơm cũng không thèm ăn?”

“Lát nữa mang về cho cậu ấy một ít.” Phó Văn Sâm nhìn Tần Sướng. “Cùng đi chứ?”

Tần Sướng khẽ giật mình, không chắc chắn lắm chỉ vào mình: “Tôi sao?”

Không ngờ anh Phó lại mời mình đi ăn, thật là thụ sủng nhược kinh!

“Đương nhiên là cậu rồi.” Phó Văn Sâm khoác vai Tần Sướng đi lên phía trước, hỏi han, “Cậu có biết gần đây gia đình Khương Bái xảy ra chuyện gì không, từ đầu tuần đã không cười rồi, hôm nay sắc mặt còn thối hơn.”

Tần Sướng cũng không đoán ra, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”



Ba người ăn ở tiệm cơm thường đến, bây giờ là giữa trưa, trong quán rất đông khách, họ tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

Trên bàn ăn, Tiền Nhất Minh cầm điện thoại nhắn WeChat, cơm cũng không ăn.

Thi thoảng còn gửi giọng nói, vô cùng sến sẩm: “Bảo bảo, anh cũng rất nhớ em, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ về em, mau hôn anh một cái đi, moah ~ “

Phó Văn Sâm ăn cơm chó cũng thấy no rồi: “Tôi nói này, A Bái không muốn ăn cơm cùng chúng ta, tám phần là do cậu, lần sau tôi không đi ăn với cậu nữa đâu.”

Tiền Nhất Minh ngẩng đầu: “Anh Phó, sao anh lại đổ hết lên đầu tôi thế? Tôi thấy anh không có đối tượng nên mới ghen tỵ thì có!”

Hai con mắt anh khẽ động, bỗng nhiên nhíu mày, “Nếu không tôi hỏi bảo bảo nhà tôi một chút, xem có cô gái nào phù hợp với anh không, giới thiệu cho anh một người?”

Phó Văn Sâm mặt không cảm xúc: “Không cần.”

Tiền Nhất Minh nói: “Tôi nói này, anh Bái mỗi ngày đều bày ra vẻ mặt thối kia, thoạt nhìn giống như không có chỗ nào xả tức, có khi là đang yêu đương rồi.”

“Đúng vậy.” Tần Sướng ở bên cạnh đang cúi đầu ăn cơm bỗng nhiên tiếp lời.

Trên bàn ăn yên tĩnh hai giây, Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh cùng nhau nhìn sang.

Tần Sướng bị hai người nhìn chằm chằm liền nghẹn họng.

Chả lẽ Khương Bái chỉ nói chuyện này cho một mình cậu?

Tần Sướng đột nhiên vô cùng cảm động, quả nhiên trong lòng Khương Bái, người trợ lý là anh đây vẫn rất quan trọng.

Nhưng mà, anh lỡ miệng nói ra rồi, phải làm sao bây giờ?

“Cậu ấy yêu đương khi nào?” Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh trăm miệng một lời.

“Tôi… tôi đoán thôi.” Tần Sướng cúi đầu liều mạng uống canh.

Phó Văn Sâm lấy bát canh trước mặt anh đi, Tiền Nhất Minh đưa cho anh tờ khăn giấy.

Dưới ánh mắt đe dọa của hai người, Tần Sướng giơ hai tay lên đầu hàng: “Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, Khương Bái thường xuyên thể hiện tình cảm với bạn gái trước mặt tôi, quan hệ giữa anh ấy và bạn gái có vẻ rất tốt.”

Nói đến đây, Tần Sướng bỗng đã hiểu: “Gần đây Khương Bái không thường xuyên nói chuyện với bạn gái, tâm tình không tốt của anh ấy có phải là… thất tình không?”

Tin tức này thật là sốc mà.

Phó Văn Sâm trầm mặc một lát, nhìn Tiền Nhất Minh: “Bình thường cậu ấy không nói chuyện với con gái, vậy mà có thể yêu đương à?”

Tiền Nhất Minh chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Mấy tháng trước ở thành cổ Hạc Cầu, cậu ta có ngồi ăn với một cô gái, còn nói với người ta tên cậu ấy là Tiền Nhị Minh, là em trai của tôi.”

Phó Văn Sâm: “?”

Tiền Nhất Minh nói: “Tôi cũng không rõ mọi chuyện thế nào, lúc đó hai người bọn họ ở cùng một khách sạn. À đúng rồi, cô gái kia tên là Dương Thư, tôi có lên mạng tra thử, thấy cô ấy là một nhiếp ảnh gia khá nổi tiếng, còn là một trong những cổ đông của studio Lăng Vận.”

Vẻ mặt Phó Văn Sâm hơi ngừng lại: “Studio Lăng Vận?”

“Anh cũng biết công ty này à?”

Phó Văn Sâm thản nhiên nuốt nước bọt: “Từng nghe qua.”



Sau bữa cơm trưa, Tiền Nhất Minh vội vàng call video với bạn gái, Phó Văn Sâm mang ba phần sandwich về văn phòng cho Khương Bái.

Anh đang làm việc trên máy tính, vẻ mặt rất cẩn thận, tập trung.

Phó Văn Sâm đi qua, đặt sandwich lên bàn: “Cậu yêu đương rồi à?”

Khương Bái hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Phó Văn Sâm dựa vào bàn, khoanh tay lại, suy nghĩ rồi nói: “Dựa theo tính tình của cậu, nếu yêu đương nhất định sẽ khoe khoang cho toàn bộ thế giới biết, vậy mà bây giờ lại chỉ nói cho một mình Tần Sướng, giấu giếm bọn tôi như mèo giấu cứt là sao.”

Anh ta quay đầu nhìn Khương Bái. “Theo suy đoán của tôi, tình cảm giữa hai người không được tốt.”

Khương Bái dựa vào lưng ghế: “Tôi chỉ khiêm tốn thôi.”

Phó Văn Sâm cười: “Cậu thắng nhiều hơn tôi mấy vụ án đã lên mặt mấy ngày liền, còn nói văn phòng luật này mà không có cậu thì không được. Dựa vào cái độ tự luyến ấy của cậu, sao có thể khiêm tốn không nói ra chuyện yêu đương được?”

Anh ta nghĩ một lát, hỏi. “Không phải vẫn đang theo đuổi đấy chứ?”

Khương Bái khịt mũi: “Theo đuổi sao có thể gọi là yêu đương?”

Anh cong ngón tay lại, gõ lên mặt bàn, tự mình thanh minh. “Tôi và cô ấy ở bên nhau là do cô ấy chủ động.”

Mặc dù nguyên nhân bắt nguồn từ tấm vé tình nhân ở Happy Valley, nhưng chuyện làm người yêu đúng là do Dương Thư mở miệng trước.

Ban đầu, đúng là cô tiến vào trạng thái trước, cười hì hì gọi anh là bạn trai.

“Tôi mới là người được theo đuổi.” Khương Bái một lần nữa nhấn mạnh sự thật này.

Anh chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn, hỏi Phó Văn Sâm. “Anh biết đấy gọi là gì không, chính là sự quyến rũ của người đàn ông.”

Anh lấy sandwich trên bàn, cắn một miếng, tiếp tục nói. “Loại quyến rũ này đối với một người đã ly hôn như anh không hiểu được đâu.”

Phó Văn Sâm: “…”

Phó Văn Sâm không chịu nổi sự ngang ngược này, đưa tay lấy lại sandwich mình mua.

Lúc đầu Khương Bái không cảm thấy đói, nhưng mà ăn một miếng xong liền thấy đói bụng.

Thấy đồ ăn bị cướp đi, anh ngước mắt lên: “Làm gì thế, tôi đã ăn xong đâu.”

Phó Văn Sâm hừ một tiếng: “Cái miệng này của cậu còn cần ăn cơm à?”

Nói xong anh ta nhanh chân rời khỏi phòng anh, lúc đóng cửa còn không quên vứt lại một câu. “Cho cậu chết đói!”

Khương Bái: “…”

Cửa phòng đóng lại, Khương Bái mò lấy điện thoại, tìm WeChat của Dương Thư, gửi tin nhắn qua:【Đêm nay Khương Ngâm có đi chưa?】

Cách hai phút sau, bên kia nhắn lại:【Chưa đi.】

Anh cúi gằm mặt, bỏ điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc.

Không bao lâu sau, anh lại mở điện thoại ra.

Lần này là nhắn cho Khương Ngâm:【Anh nghe mẹ nói gần đây em không về nhà?】

Khương Ngâm:【Có lịch quay, em ở nhà Thư Thư cho gần.】

Khương Bái:【Khương Ngâm, anh có phải anh trai ruột của em không?】

Khương Ngâm:【Tất nhiên là có rồi.】

Khương Bái:

【Vậy sao không sang chỗ anh, chả lẽ anh không ở trong thành phố à?】

【Gần đây anh có nhiều việc, vì vậy ở lại chung cư của văn phòng luật, em dọn đến nhà anh ở đi.】

【Em cũng đâu thể ở nhà Dương Thư mãi được, từ nhỏ ba mẹ đã dạy em thế nào? Không được gây thêm phiền phức cho người khác.】

【Hôm nay chuyển đi luôn.】

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bái Bái: Quan trọng là không muốn em gây phiền phức cho anh! Mau chóng dọn đi đi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play