Ánh sáng trong phòng mờ ảo, ánh đèn cam ấm áp chiếu lên khuôn mặt sắc sảo và thâm thúy của người đàn ông. Dáng người anh rất cao, Dương Thư phải hơi ngửa mặt mới có thể nhìn được anh.
Lông mi cô khẽ run rẩy, bên tai vẫn quanh quẩn lời nói của anh.
Giữa tình nhân còn có loại chuyện thân mật hơn.
Cổ áo người đàn ông bị gỡ ra một nút, cả người bên trong giống như bị lửa thiêu đốt. Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt trái càng làm câu dẫn lòng người.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, đại não Dương Thư ngơ ngẩn không nghĩ được gì. Giống như đang ở trong ảo giác, vô thức đưa tay chạm lên mặt anh.
Lòng bàn tay cô chạm vào nốt ruồi phía trên, khẽ vuốt ve: “Có ai từng nói với anh là mắt anh rất đẹp không?”
Mặc dù thường ngày trông anh rất lưu manh nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén. Lúc này có thêm nốt ruổi tô điểm càng làm tăng thêm vẻ lưu luyến, tình cảm.
Đồng tử bên trong đen như mực, dường như có một loại sức hút cường đại nào đó khiến người ta chỉ cần nhìn lâu một chút là dễ dàng bị thu hút.
Hiện tại vẫn chưa đến 12 giờ khuya, trò chơi còn chưa có kết thúc.
Dương Thư đưa hai tay nâng khuôn mặt anh, nhón chân hướng đến đôi môi mỏng muốn hôn.
Khương Bái nhận ra ý đồ của cô, đồng tử anh co lại, cũng không ngăn cản mà chỉ kiên định nhìn cô chằm chằm.
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp vì say rượu mà đã đỏ ửng lên tự lúc nào, khóe mặt hiện lên vẻ đẹp nhu mì chưa từng có.
Tửu lượng kém vậy mà cũng dám cầm rượu chạy đến phòng anh.
Thật sự coi anh là Liễu Hạ Huệ, người đẹp ngồi trong lòng tâm cũng không loạn sao?
(*) Liễu Hạ Huệ: một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc, ý chỉ dù thấy mỹ nhân cũng không mảy may động tình.Anh nhìn con mồi chủ động dâng đến cửa trước mặt, yết hầu khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng lúc càng âm trầm.
Một làn gió lạnh từ cửa sổ thổi đến, mang theo từng cơn lạnh buốt thổi qua gò má Khương Bái khiến anh bất giác thanh tỉnh lại.
Ngay khi đôi môi đỏ hồng chuẩn bị chạm đến môi anh liền bị ngón trỏ của anh đè lên trán, ngăn cô tiến lại một bước.
Khuôn mặt trắng nõn của cô thuận theo lực đẩy của anh mà ngước lên, ánh mắt nhìn anh ngây thơ trong trẻo, thậm chí còn có hơi bất mãn vì bị quấy rầy chuyện tốt.
“Say rồi?” Giọng nói của anh nhàn nhạt vang lên, nét mặt dò xét.
Dương Thư khẽ run người, chợt nghĩ đến gì đó rồi đưa tay lên sờ mặt mình.
Rất nóng.
Khi cô uống rượu thường hiện rõ lên khuôn mặt, nhưng chỉ uống một ly cũng không đến mức mất ý thức.
Cô nhíu mày cười một tiếng, đẩy ngón tay trên trán ra, không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh đoán xem?”
Giọng nói mềm mại dễ nghe, vừa ngọt ngào lại hơi giống như đang làm nũng.
Dưới ánh đèn ấm áp, khóe môi cô gái nhỏ khẽ cong cong, đáy mắt hơi giảo hoạt.
Khương Bái nhìn cô một lúc, bất ngờ tiến lên đẩy cô về phía cửa sổ.
Cả người Dương Thư dựa vào bệ cửa, gió thổi khiến mái tóc dài của cô tản ra tứ phía. Lông mày cô khẽ nhấc lên, đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông.
Anh đóng cửa sổ lại, ngăn cản mưa gió gào thét ở ngoài.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Không khí xung quanh mập mờ hơi rượu.
“Không say, vậy thì thật sự muốn chơi lớn sao?”
Giọng nói của anh mang theo từ tính xuyên qua lỗ tai cô, hòa lẫn một chút mê hoặc ghê người. Khắp người không hiểu vì sao lại sôi sục kì lạ. Dương Thư rũ mắt, ngón tay run rẩy không biết đã bao nhiêu lần.
Cô khẽ mấp máy môi, còn chưa kịp trả lời đã bị nụ hôn của anh chặn lại.
Cánh môi mềm mại hòa lẫn với hương rượu vang đỏ thuần túy.
So với ban ngày, nụ hôn của anh lúc này đã có nhiều kỹ thuật hơn. Nó giống như tán tỉnh, nhưng cũng kèm theo vẻ cưỡng chế bá đạo.
Dương Thư bị anh hôn đến mức khó thở, đại não không kịp chạy nữa. Cô khẽ “ưm” nhẹ một tiếng, hai tay vòng qua cổ anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn.
Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa đang dần ầm ĩ hơn, gió không ngừng tạt vào cửa kính.
Cửa kính rất nhanh đã ngưng tụ vô vàn giọt nước óng ánh. Ngoài trời tối tăm mờ mịt, giống như bị sương mù che khuất, tầm mắt không thể nhìn rõ.
Không biết qua bao lâu, Khương Bái buông cô ra, ánh mắt như muốn thiêu đốt đôi môi đỏ mọng trước mắt nhưng giọng nói lại tỉnh táo lạ thường: “Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.”
Dương thư không đáp lời anh, khẽ nhướn người cắn nhẹ lên yết hầu người đàn ông.
Yên lặng cùng anh phân cao thấp.
Chỉ trong chớp mắt, cô bị người đàn ông bế ngang người, xoay bước về hướng giướng lớn.
Giường rất mềm mại. Lúc Dương Thư nằm xuống còn ngửi được mùi hương mát lạnh, giống hệt mùi hương trên người anh.
Người đàn ông tùy ý ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cô, bàn tay chậm rãi tự cởi cúc áo.
Bỗng nhiên Dương Thư cảm thấy mình giống như cá nằm trên thớt, tùy anh chém giết.
Ngón chân cô bất giác co lại, bàn tay nắm chặt góc chăn mềm mại.
Khương Bái dường như nhớ đến cái gì, đứng dậy nói: “Chờ một chút.”
Sau đó anh nhanh chóng rời khỏi phòng.
Anh đột ngột ra ngoài khiến Dương Thư sững sờ, không kịp phản ứng lại.
Trong phòng bây giờ chỉ có một mình cô. Cô liếc nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu xoắn xuýt. Đêm nay cô muốn làm loại chuyện kích thích này, có phải chơi hơi lớn không?
Chưa kể cô và “Tiền Nhị Minh” cũng chưa biết nhau được bao lâu.
Dương Thư cắn chặt môi dưới, trong đầu có hai kẻ tí hon đang điên cuồng đánh nhau.
Khoảng chừng năm phút sau, cửa phòng lại vang lên âm thanh cọt kẹt, bị ai đó đẩy ra.
Dương Thư theo bản năng ngồi dậy.
Khương Bái đóng cửa lại bước vào, thấy cô vẫn còn ở đó, mím môi cười: “Không chạy sao?”
Hai kẻ tí hon trong đầu Dương Thư vừa nghe thấy câu hỏi của anh liền phân được thắng bại, cô ngồi thẳng dậy nhìn anh: “Sao tôi lại phải chạy?”
Ánh mắt cô còn cố tình nhìn anh một lúc: “Anh vừa đột ngột chạy đi như vậy mới giống lâm trận bỏ chạy.”
Khương Bái nhíu mày, một lần nữa ngồi xuống mép giường. Một tay anh chống lên đệm, nghiêng người về phía cô: “Nhìn tôi giống sẽ chạy sao?”
Hơi thở ấm áp nhào đến khiến hô hấp Dương Thư ngưng đọng lại. “Vậy… anh vừa rồi chạy đi làm gì?”
Anh đưa bàn tay còn lại ra phía trước, lòng bàn tay mở ra.
Là một chiếc “áo mưa”.
Dương Thư nhìn chằm chằm thứ trong tay anh. Thật sự không thể tin được, dưới tình huống vừa rồi mà anh vẫn còn nhớ đến thứ này.
Khóe miệng cô run rẩy, đánh giá một câu rất chuẩn xác: “Thật cẩn thận.”
“Cảm ơn đã khen.”
Anh đưa tay khẽ nâng cằm cô, đôi môi kề sát vành tai, thở ra những thanh âm trầm ấm mê hoặc: “Đã vậy… có thể bắt đầu chưa?”
Cơ thể của anh đè lên phía trên, Dương Thư một lần nữa bị ép nằm xuống. Đôi môi của cô bị anh cắn mút, sau đó dần trượt xuống xương quai xanh.
Lần đầu tiên Dương Thư thân mật như vậy với người khác phái, tim của cô không ngừng đập mạnh.
Cô chỉ có thể tìm đại một chủ đề gì đó để che lại sự bối rối của mình: “Cái đó… anh lấy ở đâu vậy?”
“Khách sạn dĩ nhiên là luôn có sẵn.” Khương Bái cầm quần áo trong tay ném xuống đất, âm thanh truyền đến tiếng xột xoạt.
Đường cong cơ thể của anh săn sắc đẹp đẽ, làn da trắng lạnh, dáng người to lớn che hơn phân nửa ánh đèn. Bóng của anh khẽ bao bọc gương mặt cô.
Lúc này Dương Thư mới nhớ trên tủ đầu giường phòng cô cũng có một cái.
“Vậy… anh lấy một cái đủ không?”
“Hửm?” Lông mày Khương Bái khẽ giương lên, anh cười như không cười nhìn cô: “Em nói xem đêm nay muốn mấy cái, tôi lại đi lấy thêm?”
Lúc này Dương Thư mới phản ứng được mình đang hỏi cái gì, cô bất giác ngậm chặt miệng lại.
Mắt cá chân mảnh khảnh trơn bóng bị anh nắm lấy, vết chai lành lạnh trong lòng bàn tay khẽ nhẹ nhàng vuốt ve.
Dương Thư cảm thấy hơi nhột, muốn rút ra nhưng lại bị anh dùng sức kéo vào lòng. Cả thân thể người đàn ông áp trên người cô. Khuôn mặt anh tuấn của anh chỉ còn cách một gang tấc, con người đen láy mờ mịt, sâu không thấy đáy.
“Dương Thư.” Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, tràn đầy ham muốn chiếm hữu. “Tôi đã cho em năm phút, em không chịu chạy, bây giờ tiếp tục sẽ không còn cơ hội chạy nữa.”
Dương Thư khẽ giật mình, cuối cùng cũng phản ứng được vì sao anh lại bất ngờ chạy đi, lại còn lâu như vậy.
“Áo mưa” chỉ là lựa chọn phụ, anh thật ra đang chờ cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Không nghĩ tới người đàn ông bình thường cà lơ phất phơ này, đến thời điểm quan trọng lại rất phong độ.
Vừa rồi cô quả thật vẫn còn hơi do dự, nhưng bây giờ đột nhiên lại không do dự nữa.
“Sợ à?”
Người đàn ông mang theo hơi thở ấp áp thả vào tai cô. Dương Thư mím môi, lắc đầu.
Bờ môi mỏng nóng bỏng rất nhanh buông xuống khóe miệng cô.
Lòng bàn tay của anh giống như mang theo lửa, chậm rãi thiêu đốt da thịt non mịn, trắng muốt của cô.
Dương Thư nhẹ giọng “ừm” một tiếng, hai mắt nhắm lại.
Mọi chuyện nhẹ nhàng tiến triển, nước chảy thành sông.
Mặc dù Dương Thư đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được bấu chặt da thịt anh, vết cào lốm đốm hiện rõ dưới ánh đèn.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, cây cối nghiêng ngả, đến nửa đêm mưa mới chịu ngừng.
Đã rất lâu rồi Dương Thư chưa được ngủ sâu đến vậy, cô ngủ một giấc ngon lành.
Có điều lúc tỉnh lại, trên người cô rất đau nhức.
Cô mơ màng trở mình, cả người không dễ chịu chút nào. Sau khi ngơ ngẩn hai giây mới nhớ đến sự việc đêm qua.
Cô bỗng mở mắt, tầm mắt lướt quanh căn phòng.
Căn phòng xa lạ đã chứng minh những chuyện phát sinh đêm qua đều không phải là mơ.
Mặc dù đêm qua cô không say, nhưng lại mượn men rượu để làm ra loại chuyện lớn gan như vậy. Bây giờ tỉnh lại, Dương Thư hơi giật mình.
Không phải là cô hối hận, chỉ là hơi luống cuống.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ không bao giờ cùng một người đàn ông quen biết chưa tới mấy ngày tiến triển đến mức này.
Nhưng tối qua thật sự cô đã làm vậy.
Bây giờ nghĩ lại, Dương Thư cũng không hiểu sao lại đến mức này.
Có lẽ… chỉ là cô đột nhiên sợ hãi việc quay trở về phòng… một mình cô đơn trong đêm tối…
Nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới ở lại đây.
Hoặc là, cô chỉ đơn giản là yêu thích gương mặt đẹp trai kia.
Trong phòng bây giờ chỉ có mình Dương Thư, cô khẽ lật chăn tìm quần áo của mình.
Váy của cô rớt ở đuôi giường, cô lấy tay giữ chặt chăn che ở trước ngực, vươn tay đến lấy.
Cửa phòng lúc này “Cạch.” một tiếng, bị ai đó mở ra.
Đầu ngón tay Dương Thư còn chưa kịp chạm lấy váy mình đã sợ hãi rụt về, cả người rúc vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.
“Tỉnh rồi à?”
Khương Bái cả người mặc đồ đen, dáng người thẳng băng bước với, trong tay anh còn cầm một hộp cơm.
Anh tiện tay đặt nó lên bàn: “Đã quá giờ cơm rồi, nhà hàng của khách sạn đã đóng, tôi đặt đồ ăn ngoài cho em.”
Ánh nắng bên ngoài thuận theo màn cửa hắt vào bên trong, chiếu lên sống mũi thẳng tắp cùng gương mặt anh tuấn của anh. Đôi môi mỏng nhếch hình vòng cung, làn da trắng tinh xảo.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm gì khác, giọng nói cũng rất đứng đắn.
Không hiểu sao Dương Thư lại nhớ đến một khúc nhạc đệm nhỏ đêm qua.
Khi đó anh nghiên cứu một lúc, còn ngẩng đầu hỏi cô: “Là chỗ này sao?”
Dương Thư khi đó bị anh hỏi thì nghẹn giọng, khuôn mặt đỏ bừng. “Cái vấn đề này, sao lại hỏi tôi?”
“Tôi nghĩ là đúng.” Anh chăm chú nhớ kỹ vài giây. “Thử là biết.”
…
Cô còn chưa từng trải qua tình huống như vậy, cũng không biết có thật sự tìm đúng hay không. Người đàn ông sau đó còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu và thảo luận với cô.
Da mặt đã dày lại càng dày hơn.
Thời điểm đó Dương Thư chỉ lo đỏ mặt, bây giờ nhớ lại thì cảm thấy buồn cười.
Ý cười của cô rất nhạt, âm thanh cũng rất nhỏ, nhưng phòng ngủ yên tĩnh lại dễ thu hút sự chú ý.
Khương Bái đứng ở bên giường, ánh mắt như có điều suy nghĩ dò xét cô: “Cười cái gì?”
Khóe miệng Dương Thư lập tức ngừng lại, bình tĩnh trả lời: “Tôi có tật xấu là mỗi sáng thức dậy sẽ cười.
Khương Bái mỉm cười cười một tiếng, sự phóng túng và ương ngạnh trời sinh lập tức quay về: “Tôi còn tưởng là được tôi phục vụ tận tình nên em mới vui thành dạng này.”
Dương Thư: “…”
Quả nhiên người này không có phút giây nào đứng đắn.
Bữa sáng mang vào vẫn không thấy cô động đến, Khương Bái khẽ nhướn mi: “Không ăn chút gì sao?”
Dương Thư vẫn như cũ ôm chăn, quấn chặt mình bên trong: “Chưa đói.”
Khương Bái đang muốn đáp lại gì đó, nhưng tầm mắt thoáng nhìn thấy chiếc váy ở cuối giường của cô mới kịp phản ứng lại.
Anh cuối cùng cũng hiểu được, cong môi: “Tôi ra ngoài.”
Sau đó nhanh chân quay người rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại mình cô, Dương Thư cấp tốc lấy đồ mặc lên.
Thức ăn để trên đầu giường cô cũng không buồn ăn, chỉ muốn quay về phòng mình trước rồi tính.
Cửa vừa mở đã thấy “Tiền Nhị Minh” đứng bên ngoài hành lang.
Anh dựa lưng vào tường, bên mặt lạnh lùng, thân hình thẳng tắp. Trên trán còn rũ xuống vài sợi tóc tăng thêm vẻ đẹp trai ngời ngời.
Đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốm lửa chập chờn.
Không ngờ tới Dương Thư lại ra ngoài nhanh như vậy, Khương Bái sửng sốt bóp tắt tàn lửa thuốc lá vừa đốt lên rồi ném vào thùng rác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Anh cất bước tiến lên, đôi mắt híp lại nhìn kỹ vẻ mặt cô: “Làm gì vội vội vàng vàng thế? Tôi có cảm giác giống như em chuẩn bị chạy trốn?”
Khí thế của anh rất mạnh mẽ, cả người tản ra hormone mãnh liệt, hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Dương Thư bị ép liên lui về phía sau, một chân còn chưa kịp bước ra lại phải bất đắc dĩ quay vào bên trong một lần nữa.
Khương Bái thuận tiện đóng cửa phòng, đem cô chặn ở góc tường.
Trong lòng Dương Thư hoảng hốt, trên mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, cười yếu ớt: “Sao tôi lại phải trốn? Chẳng phải tối qua chúng ta đã nói hôm nay sẽ chụp ảnh sao? Tôi thấy bên ngoài cũng không mưa, chuẩn bị đi về lấy máy ảnh.”
“Chuyện chụp ảnh không cần vội vàng, chúng ta nói chuyện tối qua trước.”
“?”
Dương Thư thức ngẩng đầu, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. “Tối qua... Chuyện gì?”
Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông liếc nhìn cô, khóe môi lạnh nhạt cong lên: “Em nói thử xem là chuyện gì?”
Khương Bái tháo một chiếc cúc áo trên cùng của mình ra, yết hầu vẫn còn lưu lại dấu răng của cô.
Lại đến chiếc cúc thứ hai bị tháo ra, xương quai xanh gợi cảm một lần nữa xuất hiện dấu hôn cô để lại.
Đầu ngón tay anh còn cố tình chỉ vào đó, mở miệng: “Không phải chúng ta nên ngồi xuống tâm sự à? Dù sao tôi cũng không phải là người tùy tiện đâu.”
Nói xong anh cài lại mấy cúc áo vừa gỡ ra. “Là một người đàn ông, tôi quyết định sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Dương Thư: “???”
Hóa ra là do chủ nghĩa nam tử hán làm liên lụy đến cô.
Dương Thư trấn an anh: “Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện này cũng là hai bên tình nguyện.”
“Không được.” Anh quả quyết cự tuyệt. “Tôi là một người đàn ông phong độ, tốt bụng, làm vậy sẽ cảm thấy áy náy.”
Dương Thư bị anh làm cho cạn lời.
Cô hít sâu một hơi, con mắt khẽ nhúc nhích, sau đó chợt mở miệng: “Thật sự thì anh không cần cảm thấy áy náy đâu. Hôm qua chúng ta không phải là người yêu sao, phát sinh loại chuyện này cũng không kỳ quái. Hôm nay chúng ta không còn là người yêu của nhau nữa, cứ tự nhiên đường ai nấy đi, không nợ nần gì nhau hết.”.
truyện tiên hiệp hayNgười đàn ông trầm ngâm một lát, nghiêm túc nhắc nhở cô: “Tối qua chúng ta làm rạng sáng. Từ 12 giờ đến một giờ sáng không phải là quan hệ tình nhân. Mà trong một tiếng đó mới thật sự bắt đầu “làm”.”
“…”
Dương Thư không hiểu sao anh lại nói với cô những lời này, chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng, trước mắt xuất hiện những khung cảnh đêm qua lồng ghép lại với nhau.
Khương Bái nhìn hai bên tai cô đỏ ửng, lưu manh hất cằm. Anh nhìn về phía chiếc bánh kem vẫn còn đang đặt trên bàn ở ban công.
Dòng chữ “Chia tay vui vẻ” vẫn còn ở đó.
“Tối qua em đem bánh kem đến, nói là muốn làm một nghi thức nhỏ để chia tay. Có điều sau đó bánh kem vẫn chưa ăn, vậy chẳng phải là nghi thức này vẫn chưa kết thúc sao?”
“Bằng không thì… ” Anh nghiêng người đến gần cô, giọng nói mang theo hơi thở ấm áp.”Chúng ta tiếp tục bên nhau đi?”
Dương Thư nhất thời không thể trả lời anh.
Cô căn bản không hề có ý định yêu đương, thật lòng mà nói thì chỉ cần nhắc đến hai chữ “tình cảm” đã thấy phiền phức rồi.
Cô gượng gạo nở một nụ cười: “Tôi thật sự không cần anh chịu trách nhiệm.”
“Vậy em chịu trách nhiệm với tôi.”
“…”
Không ngờ tên này khó chơi như vậy!
Dương Thư cảm thấy hơi đau đầu. Sự việc tối qua xảy ra cô còn chưa kịp tỉnh táo lại, bây giờ còn bị anh dây dưa.
Cô dứt khoát nói: “Anh nói giá đi, cần bao nhiêu tiền?”
Khương Bái nhìn cô, sắc mặt trầm xuống: “Giao dịch tiền bạc thế này chính là vi phạm pháp luật, sẽ bị bắt. Suy nghĩ này của em là cực kỳ nguy hiểm.”
Dương Thư bị anh nói cho câm nín: “Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Chẳng lẽ tôi cưới anh về rồi bắt anh ở rể?”
“Cũng không phải không được, hôm nay đi lĩnh chứng luôn nhé?”
“…”
Tức muốn ná thở!!!
Chuyện đêm qua vốn dĩ Dương Thư không hề cảm thấy hối hận, nhưng bây giờ cô hối hận rồi.
Sao mà xui xẻo vậy chứ, gặp trúng tên khùng khó tính.
Cô lấy cớ về phòng lấy máy ảnh trước, chuyện khác lát nữa lại bàn sau. Sau đó cô đẩy người đàn ông ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Về đến phòng mình, cô khóa trái cửa lại.
Bình tĩnh lại tâm trạng của bản thân xong, cô cầm một bộ quần áo sạch sẽ đi tắm.
Trên làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại vài vết đỏ, dường như muốn ám chỉ đến sự tình điên cuồng đêm qua.
Dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy xuống từ vòi hoa sen trượt qua bờ vai mảnh khảnh, sau đó ngắt quãng chảy xuống sàn.
Bên trong phòng tắm bị bao bọc bởi hơi nước mờ ảo tựa như những đám sương mù, lại có phần giống như mưa phùn ở Giang Nam.
Dương Thư suy tư một lúc lâu. Cô lau mặt, đóng khóa nước rồi trùm khăn tắm bước ra.
Mặc quần áo xong xuôi, cô không thèm dưỡng da hay trang điểm, lập tức lấy va li thu dọn đồ đạc.
Cô cảm thấy không nên chụp ảnh nữa.
Từ lần tiếp xúc tối qua, cô có thể nhận ra “Tiền Nhị Minh” kia là trai tân chính hiệu.
Có lẽ anh rất quý giá lần đầu tiên của mình, vậy nên hôm nay mới bắt cô chịu trách nhiệm mãi không buông.
Trong tình huống thế này, tốt nhất là hai người nên dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Mặc dù cô cảm thấy bản thân mình như vậy hơi cặn bã, nhưng dù sao cô cũng rất ủy khuất mà?
Rõ ràng tối qua hai người đều tình nguyện, lại còn là anh chủ động, vậy mà hôm nay lại bắt cô phụ trách là sao?
Mắc gì chứ?
Cặn bã thì cặn bã vậy, cô không muốn phụ trách đâu!
Bây giờ cô lập tức trở về Trường Hoàn, về sau không gặp lại nhau nữa. Đoạn tình cảm mong manh này xem như là một kỷ niệm đẹp,
Cô kéo khóa va li lại, rón rén mở cửa phòng.
***
Khương Bái ngồi ghế ở ngoài ban công, hai chân vắt chéo lại với nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc bánh kem hôm qua vẫn chưa động đến.
Lát sau, anh liếc nhìn đồng hồ.
Dương Thư nói về phòng lấy máy ảnh nhưng bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Anh nheo mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mau chóng đi ra ngoài gõ cửa căn phòng sát vách.
Anh gõ rất lâu, nhưng bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Con ngươi anh thu lại, bước nhanh xuống lầu.
Ông chủ ngồi dưới quầy lễ tân nhìn thấy anh thì cười hỏi: “Trông cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ, hôm nay không phải ra ngoài sao?”
Khương Bái không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta: “Dương Thư phòng 402 trả phòng rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi còn đang chuẩn bị kêu người dọn dẹp phòng đó.” Ông chủ đáp, rồi lại nhìn anh với ánh mắt dò xét. “Không phải hôm qua cô ấy còn gọi cậu là bạn trai à, hai người rốt cục là có hẹn hò không vậy? Sao hôm nay người ta đã đi mất rồi?”
Vẻ mặt Khương Bái cực kỳ mất kiên nhẫn: “Trả lúc nào?”
“Mới hai phút trước.”
Ông chủ còn đang định nói thêm gì đó thì Khương Bái đã vội vã chạy ra ngoài.
Anh ra tới cửa chính thì nhìn thấy một chiếc taxi đang ngừng trước cổng. Nhưng không chờ anh đến gần thì xe đã mau chóng rời đi.
Khương Bái lạnh lùng đứng yên, nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Trong lòng anh không hiểu vì sao lại thấy rối bời, không kịp suy nghĩ đã mở điện thoại bấm gọi cho Wechat của Dương Thư.
Âm thanh kết nối vang lên một vài giây, bên tai anh nhanh chóng truyền đến một giọng nói ngọt ngào, thanh âm còn có chút hoang mang: “Anh Bái, có chuyện gì không ạ?”
Điện thoại được anh đặt sát bên tay, ngón tay vô thức siết chặt.
Khóe môi anh giật giật, những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Yên lặng.
“Anh Bái?” Cô gái nhỏ lại gọi một tiếng. “Anh Bái, anh có nghe thấy không?”
Khương Bái buông điện thoại xuống, ấn nút tắt màu đỏ.
Dương Thư ngồi ở băng ghế sau của xe taxi mơ hồ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cô và anh trai của Khương Ngâm không hề quen biết, chẳng phải chuyện giả vờ làm bạn gái anh đã cho qua rồi sao? Sao hôm nay anh ấy lại đột nhiên gọi cho cô?
Quan trọng là gọi xong lại còn không thấy lên tiếng.
Chắc không phải gọi nhầm đấy chứ?
Dương Thư bỗng dưng nhớ đến việc hình như Khương Bái và Tiền Nhị Minh có quen biết nhau.
Đừng nói là Tiền Nhị Minh đã kể gì đó với Khương Bái?
Có điều nghĩ kỹ lại thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Một người đàn ông tự luyến như anh thì làm sao có thể kể chuyện mình bị một cô gái ngủ xong còn không thèm chịu trách nhiệm?
Chắc là không đâu.
Dù sao cũng là anh trai của bạn thân, cô mà không hỏi lại thì có vẻ cũng không tốt lắm.
Dương Thư do dự gõ mấy chữ vào tin nhắn.
***
Khương Bái sau khi quay vào trong lại bị ông chủ vây quanh hỏi đủ thứ chuyện, anh thấy phiền nên lập tức quay về phòng.
Dương Thư: [Anh Bái, anh gọi nhầm sao?]
Khương Bái tùy tiện liếc qua tin nhắn, sau đó ném điện thoại lên đầu giường.
Trước giờ đối mặt với chuyện gì anh đều luôn tính toán kỹ càng. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được mọi chuyện bị mất kiểm soát.
Thậm chí còn lần lượt chệnh đi xa so với dự tính.
Anh xốc chăn nằm lên giường, hai tay đưa ra đặt sau đầu.
Chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương quýt ngọt ngào, từng chút từng chút vây quanh khiến trong lòng ngứa ngáy.
Khương Bái mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng mùi hương kia lại càng phảng phất nhiều hơn, mãi không biến mất.
Lần đầu tiên anh ngửi được mùi hương này đã là chuyện của rất lâu trước đây.
Khoảng năm sáu năm về trước.
Khi đó em gái Khương Ngâm thi đậu vào khoa nhiếp ảnh của đại học P.
Mùa đông năm đó Trường Hoàn có một trận tuyết lớn, Khương Ngâm gọi cho anh nói muốn chụp ảnh tuyết, nhờ anh đem máy ảnh ở nhà đến trường học.
Giữa tiết trời mùa đông giá lạnh như vậy, Khương Bái vốn không muốn đi, nhưng anh lại không chịu nổi con nhóc kia lảm nhảm liên tục, cuối cùng là vẫn lái xe đến đại học P.
Khi nhìn thấy Khương Ngâm đứng ở cổng trường đại học P, anh mở cửa xe đi xuống.
Gió lạnh thổi qua khiến anh rét đến phát run, còn hắt hơi một cái. Anh cực kỳ không kiên nhẫn ném máy anh cho cô ấy. “Không biết nhiệt độ hôm nay rất thấp sao, em thật biết tìm phiền phức cho anh.”
Khương Ngâm cười hì hì nhận lấy máy ảnh đáp: “Anh lái xe mà, sợ gì chứ?”
Lúc ấy trong tay Khương Ngâm còn cầm một ly trà sữa vẫn chưa uống Bái vốn đang cảm thấy lạnh, lại hơi khát nước, nên rất tự nhiên cầm lấy ống hút cắm vào uống một ngụm.
Hương vị ngọt ngào ấm áp của trà sữa tràn vào khoang họng, cổ họng dần cảm thấy hơi khó chịu. Anh nhăn mày nói: “Vị rác rưởi gì đây, bỏ lắm đường quá.”
Khương Ngâm vốn đang tập trung ngắm nghía máy ảnh trong tay, nghe thấy câu này của anh mới ngẩng đầu lên. Lúc này cô ấyhát hiện Khương Bái đã lấy trà sữa trong tay cô uống.
Cô ấy vội vã nói: “Sao anh lại cướp đồ uống của em?!”
Khương Bái khẽ xì một tiếng, cảm thấy con nhóc này thật không biết ơn gì cả: “Anh vất vả đến đây đưa máy ảnh cho em, uống cốc trà sữa thì có làm sao? Ông đây còn chưa chê khó uống đâu.”
“Nhưng cái này không phải của em, là của bạn học em!”
Khương Bái còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một cô gái thở hồng hộc chạy tới: “Khương Khương, làm phiền cậu rồi, tớ…”
Cô còn chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy trên tay Khương Ngâm trống không, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông xa lạ đang cầm cốc trà sữa của cô.
Động tác đưa tay muốn lấy đồ của cô lập tức cứng đờ, sững sờ nhìn ly trà sữa trong tay Khương Bái.
Lúc này Khương Bái mới kịp phản ứng lại lời Khương Ngâm vừa nói ban nãy.
Anh ngước mắt nhìn cô gái vừa chạy tới, ánh mắt cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào cốc trà sữa trên tay. Khóe miệng anh giật giật, tay khẽ chỉ vào cốc trà sữa: “Của em?”
Cô khi đó không có trang điểm, mặt mộc hoàn toàn, thế nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú đẹp mắt, còn có một vẻ điềm tĩnh, trầm lặng.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, sau đó sự chú ý lại tập trung về cốc trà sữa, dường như không biết phải làm sao.
Khương Ngâm cũng không biết thế nào, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh trai.
Dương Thư vừa chạy đi rửa tay, nhờ cô ấy cầm trà sữa một tí, không ngờ lại bị anh của cô ấy uống mất tiêu.
Cô ấy nhẹ nhàng xin lỗi Dương Thư: “Thư Thư, xin lỗi nhé, để tớ mua lại cốc khác cho cậu.”
Lời vừa dứt thì điện thoại reo lên, bạn cùng phòng bảo cô mau trở về ký túc xá, có chuyện gấp.
Thấy giọng nói gấp gáp của bạn cùng phòng, Khương Ngâm chỉ có thể ném lại cái cục diện rối rắm này cho Khương Bái: “Anh uống trà sữa của người ta, mau đi mua trả lại đi.”
Sau đó cô ấy tạm biệt Dương Thư rồi vội vã rời đi.
Chỉ còn lại hai người, Dương Thư bỗng cảm thấy mất tự nhiên, ánh mắt cúi gằm xuống đất nhìn mũi chân mình.
Khương Bái nhìn trà sữa đã bị mình uống trong tay, sau đó lễ phép cất lời: “Xin lỗi, để tôi mua cái khác cho em.”
Dương Thư vốn không biết đối phương là ai, cũng không biết có quan hệ thế nào với Khương Ngâm. Cô chỉ cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, thuận miệng đáp: “Anh chắc là bạn của Khương Ngâm hả? Lần trước cậu ấy có giúp tôi giới thiệu việc làm thêm, trà sữa này xem như tôi tặng anh vậy, không sao đâu.”
Lúc cô nói chuyện một mực cúi đầu, nhưng dường như cảm thấy như vậy hơi mất lịch sự nên ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Cô vừa ngẩng đầu vừa dùng tay kéo kéo khăn quàng cô, che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong veo sáng ngời.
Đối diện với ánh mắt của anh, cô lại rụt rè né tránh, một lần nữa cúi đầu xuống.
Khương Bái quan sát nhất cử nhất động của cô, cả người hơi nghiêng về phía cô.
Nhớ đến xưng hô vừa rồi của Khương Ngâm, anh chậm rãi cất tiếng: “Thư Thư?”
Dương Thư bị kiểu xưng hô này của anh làm cho giật mình.
Nhận thấy người đàn ông đang sáp lại gần mình, bất giác lưng cô cứng đờ, hơi thở cũng muốn ngừng lại.
Khương Bái cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt vị quýt, lại hơi giống sương sớm. Là mùi hương từ tóc của cô.
Thần xui quỷ khiến khiến anh kéo chiếc khăn quàng đang che cả mũi lẫn miệng của cô ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Làn da của cô gái nhỏ trắng như ngọc trai, trông thật dễ bắt nạt, diện mạo cực kỳ xinh đẹp. Con ngươi lấp lánh yếu ớt tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
“Xinh như vậy che làm gì?” Anh nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô thì cười một tiếng, giọng nói ấm áp hỏi cô: “Tên của em là chữ Thư nào?”
Khuôn mặt cô gái nhỏ ửng hồng, mau chóng lùi lại hai bước. Cô vuốt lại tóc mái đang xù lên, rồi vội vàng chạy ngược về trong trường học.
Khương Bái đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng đã dần chạy xa, sau đó mới hét lên một câu: “Tên tôi là Khương Bái!”
Bước chân cô gái nhỏ không dừng lại, cũng không biết có nghe được câu nói của anh không.
Khương Bái quay trở lại xe, uống thêm một ngụm trà sữa.
Trà sữa đã hơi nguội, hương vị ngọt lịm của sữa lan tỏa khắp khoang miệng.
Sau hôm đó hai người chưa từng gặp lại, nhưng thỉnh thoảng ở trong vòng bạn bè của Khương Ngâm, anh vẫn có thể nhìn thấy ảnh của cô ấy và cô chụp chung với nhau.
Cũng chẳng biết vì sao, lần nào anh cũng sẽ bấm vào ảnh để xem rõ hơn.
Không biết từ khi nào, cô gái nhỏ trong tấm ảnh đã không còn bộ dáng rụt rè, hèn nhát như trước nữa.
Cô đã dần tự tin ưỡn ngực ngẩng cao đầu tùy ý cười, mắt sáng rực rỡ, mỗi cái nhấc tay nhấc chân cũng đều là vẻ đẹp tự tin.
Mỗi lần nhìn thấy như vậy Khương Bái đều cảm thấy hơi hoảng hốt. Liệu có phải cô đã trải qua chuyện gì đó trong khoảng thời gian này nên mới thay đổi như vậy không?
Có điều cô gái nhỏ trở nên lạc quan hơn, anh cũng rất vui mừng cho cô.
Mãi cho đến lần gặp lại ở thành cổ này.
Cô đâu phải chỉ thoải mái tùy ý, mà là không tim không phổi mới đúng!
Anh ban đầu cảm thấy mấy năm nay tính cách của Dương Thư và Khương Ngâm dần trở nên giống nhau, còn tưởng là vì hai người ở chung nên ảnh hưởng lẫn nhau.
Giờ mới biết, gan cô còn lớn hơn Khương Ngâm nhiều.
Khương Ngâm ngang ngược phách lối đến đâu thì cũng chỉ là hổ giấy.
Còn cô, gan lớn đến nỗi chuyện gì cũng làm được.
Khương Bái bỗng nhiên cảm thấy suy nghĩ tối qua của anh thật hoang đường.
Anh vậy mà còn cho là chuyện phát sinh giữa hai người đêm qua có thể khiến anh xích lại gần cô hơn.
Nhưng cái vị thần xuống nhân gian để ăn chơi này, làm sao có thể tùy tiện dừng bước chứ?
Nội tâm của cô thật là quá lạnh lẽo, cứng rắn, không có tí cảm xúc nào.
Khương Bái xoa xoa mi tâm mấy lần, sau đó mới ngồi dậy trên dường.
Một vệt màu đỏ dính trên ga giường bỗng lọt vào tầm mắt anh.
Những chuyện xảy ra đêm qua như một thước phim cũ bắt đầu tái hiện lại trong đầu anh.
Anh yên tĩnh ngồi một lúc, sau đó mới gọi điện cho Tiền Nhất Minh.
Đầu dây bên kia vang lên rất lâu mới có người nghe máy, Khương Bái hơi thiếu kiên nhẫn hỏi: “Chuyện nhà cậu đã xử lí xong chưa?”
“Bệnh của mẹ tôi đã tốt lên rồi, có điều mấy ngày nay lại bắt tôi đi xem mắt. Muốn tôi mau chóng kết hôn rồi mới cho đi.”
“Vậy tôi về Trường Hoàn trước, không chờ cậu nữa.”
“Hôm nay ư?” Tiền Nhất Minh khẽ ngừng một lúc. “Hôm nay là cuối tuần, cậu về gấp vậy làm gì?”
“Có việc.” Khương Bái không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.