Ngô Tà vẫn như vậy, hai năm nay ở Thôn Vũ, điều kiện không khí tốt, hơn nữa có Trương Khởi Linh ở bên cạnh trông chừng, được nuôi rất tốt. Tô Vạn hoàn thành việc kiểm tra định kỳ và lấy một số loại thuốc trong túi ra cho Ngô Tà bổ sung vào hàng tồn kho. Thuốc của hắn không thể ngừng, thỉnh thoảng cũng cần phải điều chỉnh một chút, Thôn Vũ hàng ngày dự trữ một ít, lúc bác sĩ bên ngoài đến kiểm tra cũng sẽ mang đến một ít.
Kiểm xong cho sư huynh cậu, Tô Vạn chuyển ánh mắt về phía một người khác cùng bàn, đây là một trong những nguyên nhân chính cậu tới đây lần này.
Đôi mắt của Hắc Nhãn Kính bắt đầu kém đi từ vài năm về trước, khi đó cậu lo lắng đến mức vội theo thầy hướng dẫn lao vào phòng thí nghiệm, cố gắng tìm ra giải pháp trên con đường quen thuộc của mình. Nhưng bản thân Hắc Nhãn Kính nghĩ rất thoáng, ngày nào anh cũng hòa mình vào đám cụ già câu cá ven sông ngoài hai con hẻm. Cho đến một ngày Tô Vạn tóc rối bù xù, hai mắt quầng thâm lớn, cầm bản báo cáo xong vào cửa tứ hợp viện, phát hiện vườn không nhà trống, ngay cả một tờ giấy nhắn lại cũng không tìm được.
Đứa nhỏ nhảy lên nhảy xuống như điên, tìm tất cả những người cậu quen biết trong giới này, cũng chỉ nhận được vài từ hồi âm từ mình Ngô Tà sau mấy ngày. Cậu cầm điện thoại di động ngồi cả buổi chiều trước cửa tứ hợp viện, gọi điện thoại cho gia đình lúc mặt trời lặn.