Edit: Packha03

Câu trả lời ngắn gọn của Quý Thanh Vãn làm sáng tỏ mọi chuyện.

Phủ định mối quan hệ yêu đương với Tô Trạch, cũng không quên nói phóng viên chụp lén thiếu chuyên nghiệp, năng lực viết lách nên học lại. Đem gương mặt buồn ngủ của cô cắt câu lấy nghĩa, viết thành biểu cảm thẹn thùng.

Sau khi Quý Thanh Vãn đăng bài viết trên Weibo, những fans hâm mộ phấn khởi đáp trả.

[Tôi đã nói Vãn tổng của chúng tôi một chút cũng không thích bộ dáng của Tô Trạch mà. Haha, bị vả mặt có đau không?]

[Thật xin lỗi, mấy người nên khám lại mắt đi.]

[Thật xin lỗi nhé, mấy người không trèo cao được đâu, haha.]

[Làm cái gì vậy, A Trạch chúng tôi không đến lượt cô ta đâu.]

[Tuy chỉ là người qua đường nhưng không thể phủ nhận nhan sắc Quý Thanh Vãn thật sự rất xinh đẹp.]

[Quý Thanh Vãn bên này cũng đáp trả lại rồi, cái tên Tô Trạch kia sao vẫn chưa thấy nói gì thế.]

***

Độ nóng trên Weibo không hề giảm đi, chuyện yêu đương hai người trực tiếp bị Quý Thanh Vãn bác bỏ, cư dân mạng đối với chuyện này nói đã được cô dàn dựng sẵn, để trở nên nổi tiếng hơn.

Thịnh Du nhìn thấy một chuỗi Hot search, đầu ngón tay hơi trượt xuống màn hình, di động hiện lên Weibo đều là ảnh tuyên truyền hoặc poster của Quý Thanh Vãn.

Trong những bức ảnh chụp đều là người phụ nữ được trang điểm kỹ càng, đuôi mắt được trang điểm dọc theo viền mắt câu người, đồng tử màu nâu, lông mi uốn cong không che dấu được khí chất của cô, cánh môi đỏ tựa những bông hoa hồng, biểu cảm nhàn nhạt, lại hiện ra cỗ yêu mị khó ta.

Góc nghiêng không một góc chết.

Thịnh Du nhìn khuôn mặt này có chút quen thuộc, đuôi lông mày hơi cong lên, cười khẽ một tiếng.

Ở đầu dây điện thoại bên kia Đường Chí Văn nghe được tiếng cười của anh, nghi hoặc hỏi, "Cậu cười cái gì?"

Thịnh Du không trả lời. Đường Chí Văn suy đoán một câu, "Cậu đang xem Weibo của Quý Thanh Vãn?"

"Ù."

"Vậy cái này có gì đâu mà buồn cười." Đường Chí Văn nghĩ ngợi một hồi, "Không lẽ cậu quen Quý Thanh Vãn?"

"Thật không khéo." Thịnh Du giọng điệu tản mạn, cong môi nói, "Tôi vừa mới quen được."

Đường Chí Văn sửng sốt, "Sao cậu lại quen được cô ấy?"

Thịnh Du khẽ nâng mày, chậm rì rì mở miệng, "Cậu quản chuyện này làm gì?"

Đường Chí Văn: "......"

Cậu ta sai rồi.

Lười cùng cậu ta nhiều lời, Thịnh Du nói thẳng, "Buổi chiều sẽ trở về." Cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Anh cất điện thoại, cất bước đi về phía trước, bước chân không nhanh không chậm đi vào trong điện.

Ở trong điện chính, Quý Thanh Vãn đang giúp Hạ Hạ xin lá bùa cầu phúc, đưa cho vị hòa thượng cầu nguyện.

Cô đứng ở bên trong điện chờ đợi trong chốc lát, bèn nhìn thấy thân ảnh cao gầy bên ngoài, bước chân thong thả như vị thiếu gia, anh vẫn thường quay đầu nhìn bốn phía, bộ dáng tản mạn kia vẫn tùy ý như cũ.

Cô đối với thân phận người đàn ông này thật sự đoán không ra, nhìn ánh mắt lần đầu tiên đến đây giống như một đại thiếu gia ăn chơi lêu lổng, nhưng hai ngày nay tiếp xúc, cảm thấy mặc dù người này tính tình tùy ý, nhưng những lễ nghi quy củ đều có.

Có lẽ là thiếu gia lễ phép.

Nhưng thân phận không rõ ràng.

Lúc cô còn đang suy đoán, người đàn ông đi phía trước bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hướng này của cô.

Tầm mắt hai người cứ thế đụng nhau.

Quý Thanh Vãn đột nhiên không kịp phòng ngừa nhìn thấy cặp mắt dưới vành nón kia, thâm thúy tự nhiên nhưng không kém phần lười biếng.

Ngừng vài giây, Quý Thanh Vãn dời đi tầm mắt, nhíu mi, cúi đầu nhìn về ống thẻ.

"Thí chủ."

Âm thanh vị hòa thượng vang lên, Quý Thanh Vãn ngẩng đầu nhìn về phía vị hòa thượng, gật đầu tiếp nhận lá bùa ngài ấy đưa.

"Cầu nhân duyên à?"

Từ phía sau truyền đến câu hỏi nhàn nhạt, Quý Thanh Vãn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía sau người đàn ông không biết từ khi nào đã đi đến đây, trả lời, "Tôi giúp một người bạn xin quẻ, anh cũng thử xin quẻ xem."

Thịnh Du nghe vậy, quét mắt nhìn ống thẻ, có chút tò mò, "Có thành công không?"

Quý Thanh Vãn không hiểu chớp mắt, "Thành công cái gì?"

"Nhân duyên ấy." Thịnh Du cười một tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười, "Nơi này không phải để cầu nhân duyên sao. Cứ cầu là tìm được nhân duyên của chính mình?"

Quý Thanh Vãn cảm thấy vấn đề này có chút đau đầu, nghiêng đầu ánh mắt nhìn về phía vị hòa thượng, "Tiểu sư phụ có thể trả lời câu hỏi của vị này không?"

Vị hòa thượng nghe vậy vẻ mặt tự nhiên, giống như đã được nhiều người hỏi qua, gật đầu ý bảo, "Nếu đã thuộc về nhau, sớm muộn cũng về bên nhau."

Lúc này câu trả lời thật mơ hồ.

Thịnh Du nâng mí mắt, tùy ý gật đầu, "Thầy nói rất có đạo lý."

Quý Thanh Vãn nghe thấy những lời nói này, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, cô cũng không thèm để ý nhiều.

Thịnh Du nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi, "Cô cầu xong rồi?'

"Ừ." Quý Thanh Vãn gật đầu, nhưng đáp xong cô lại nhớ đến lời Hạ Hạ nói, mím môi, "Chờ một chút, tôi còn có chút chuyện."

Cô nghiêng đầu nói với vị tiểu hòa thượng, hỏi, "Nhân duyên của hai người có thể tính một quẻ không ạ?"

"Đương nhiên là có thể, chỉ cần nói họ tên của hai người ta liền có thể tính được."

Quý Thanh Vãn gật đầu, nói cái tên Hạ Hạ đầu tiên, "Hạ Hạ, 'Hạ' trong mùa hè."

Thịnh Du nghe đến đây, không chút nào để ý cúi đầu, mắt nhìn chữ viết tay của vị tiểu hòa thượng.

Quý Thanh Vãn thấy vị hòa thượng viết xong, mở miệng nói tên người thứ hai, "Thịnh trong thịnh thế, Du ý chí Mỹ Ngọc -- Thịnh Du."

Người đàn ông bên cạnh hơi nhíu mi, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cô, giọng điệu nghi hoặc, âm cuối hơi câu: "Thịnh Du?"

Quý Thanh Vãn thấy phản ứng của anh, chớp mắt hỏi, "Anh quen anh ta sao? "

Thịnh Du nghe vậy cười một tiếng, tiếng cười có chút trầm, mang theo ý cười lười biếng.

Anh hứng thú nhìn cô, không trả lời hỏi lại, "Cô định giúp anh ta cầu nhân duyên?"

Nghe giọng điệu của anh, giống như là quen biết Thịnh Du, Quý Thanh Vãn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, chuyện này giống như cô cưỡng ép ghép đôi vậy.

Cô ho một tiếng, "Bạn của tôi là fans của anh ấy, tôi muốn giúp cô thực hiện ý nguyện."

Thịnh Du rũ nửa mí mắt, khóe môi còn mang theo vài phần ý cười, "Vậy Thịnh Du hẳn phải bận lắm, dù sao cũng có nhiều người muốn cầu nhân duyên với anh ta như vậy."

Vậy chứng tỏ anh ta quen biết người đó.

Cầu nhân duyên không được rồi, hay là bỏ đi thôi.

Vị hòa thượng nghe cuộc đối thoại của hai người, có chút chần chờ, "Vậy vị thí chủ này định tính sao?"

Quý Thanh Vãn lắc đầu, "Không cần gieo que nữa đâu. Cảm ơn thầy."

"Hửm?" Biểu tình Thịnh Du bình tĩnh, chậm rãi hỏi cô, "Không xin quẻ nữa à?'

"Nghĩ lại cũng không phải tốt lắm, hơn nữa..." Quý Thanh Vãn trầm mặc ba giây, nghiêng đầu nhìn anh, lời nói uyển chuyện, "Sợ anh nói với Thịnh Du."

"Muộn rồi." Chân mày người đàn ông hơi nâng, quét mắt nhìn cô nói một tiếng, "Việc này tôi đã nhớ kỹ."

Quý Thanh Vãn: "......"

Sao đi đường không thấy anh có trí nhớ tốt như thế?

Cũng không biết lời nói của người đàn ông là uy hiếp hay là nói giỡn. Dù sao Quý Thanh Vãn cuối cùng cũng không thể cầu nhân duyên giúp Hạ Hạ.

Cô cùng người đàn ông từ trong điện đi ra, tính thời gian thì cũng đã đến thời gian ăn cơm, hai người đi vào Trai Đường dùng cơm.

"Anh đói bụng chưa? Có muốn đi ăn cơm không?" Quý Thanh Vãn nâng vành mũ, lộ ra tầm mắt quay đầu lại hỏi.

Thịnh Du nghe cô nói vậy, gật đầu, "Tôi đói rồi, cũng muốn ăn."

Quý Thanh Vãn nghe vậy, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô không nghĩ nhiều, mang đi hướng Trai Đường.

Dường như bởi vì đã đi qua một lần, Thịnh Du quen đường đi đến bên cạnh cô. Đi được một đoạn, lúc gần đến nơi, mấy âm thanh huyên náo truyền đến.

Đôi mắt anh khẽ nâng, bỗng nhìn thấy phía trước hai người có một đám đông đi tới, híp mắt nhìn.

Trên đường nhỏ như vậy, nhưng cũng thường xuyên có du khách đi qua con đường nhỏ này mua đồ lưu niệm, tiện đường đi qua đây.

Quý Thanh Vãn cũng nhận ra đám người, đang định kéo mũ thấp xuống đầu, nhưng giây tiếp theo cô cảm thấy trên đỉnh đầu mình bỗng nhiên có một đôi tay ép vành mũ cô xuống, che khuất khuôn mặt cô.

Cô vốn muốn nâng tay lên chỉnh lại mũ, vừa bảo trì bước chân đi về phía trước.

Âm thanh huyên náo ngày càng đến gần, các du khách nhìn qua đôi nam nữ đội mũ cũng không chút nào để ý, chỉ nghĩ là hai cặp đôi yêu nhau, như cũ nói chuyện với nhau rồi rời đi.

Bước chân ngày càng cách xa, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, "Đã đi rồi."

Mí mắt Quý Thanh Vãn run lên, tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn ngẩng đầu đáp lại anh, "Cảm ơn anh."

Thịnh Du gật đầu, đang tính đáp lại, sau đó một tay một lần nữa sửa sang lại mũ của chính mình.

Quý Thanh Vãn nhìn thấy động tác của anh, nghi hoặc trong lòng càng lớn hơn nữa.

Người này thế mà lại không hỏi cô vì sao muốn kéo mũ xuống để né tránh đám đông?

Hơn nữa còn chủ động giúp cô che mặt.

Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ là người trong giới?

Mặc dù Quý Thanh Vãn nghĩ như vậy nhưng vẫn cùng anh đi vào Trai Đường, sau khi giải quyết cơm trưa, cuối cùng hai người đi về thiền điện.

Hai người sau khi chào tạm biệt nhau, xoay người ai trở về phòng người nấy.

Một tay Quý Thanh Vãn khéo lại cửa phòng, đi tới bên giường nằm xuống, thở dài thả lỏng.

Yên tĩnh trong chốc lát, cô cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, tâm tư khẽ động, click mở Hot search Weibo cô đã đáp trả tin đồn, nhưng bên Tô Trạch kia vẫn chưa có động tĩnh.

Quý Thanh Vãn nhíu mày, tùy tiện thoát khỏi Weibo, ấn vào phần khóa bình luận, sau đó đứng dậy chuẩn bị thu gọn đồ đạc.

Cô mang không nhiều đồ lắm. Chỉ có một vali hành lý, nhưng hai ngày nay nghỉ ngơi ở đây, dường như những đồ dùng cần thiết đều bị cô lấy ra dùng, bây giờ nhìn có chút loạn.

Quý Thanh Vãn khom lưng sửa sang lại quần áo tán loạn, bỗng nhiên có âm thanh gõ cửa đánh gãy hành động của cô.

"Cộc cộc."

Ngừng một giây, người bên ngoài phát ra tiếng gọi, "Đại tiểu thư."

Quý Thanh Vãn nghe vậy dừng tay, đem đồ để sang bên cạnh, đi đến mở cửa.

Sau khi cửa phòng bị mở ra, người đứng bên ngoài cúi đầu chào cô, "Chào tiểu thư."

Quý Thanh Vãn gật đầu, "Có chuyện gì vậy?'

"Đây là đồ lão phu nhân đưa cho cô."

Quản gia đưa hộp gỗ trong tay đưa cho cô, Quý Thanh Vãn rũ mắt nhìn, hiểu rõ thuần thục tiếp nhận đồ vật.

"Cảm ơn, sau khi tôi xuống núi, nói một tiếng với bà nội hôm nào đó tôi sẽ quay trở về thăm bà."

Vốn dĩ cô định mấy ngày nữa trở về, ngày mai đến công ty ký hợp đồng, buổi sáng có lịch, vừa vặn buổi chiều không có chuyện gì.

Quý quản gia gật đầu mỉm cười, "Dạ vâng, tiểu thư có muốn tôi đưa ngài xuống dưới núi không?"

Quý Thanh Vãn xua tay, "Không cần đâu, tôi bắt xe về là được."

Quản gia Quý hiểu rõ, nếu lúc đó bị phóng viên chụp được, sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Nhìn theo bóng dáng quản gia rời đi, Quý Thanh Vãn quay trở về phòng, một lần nữa sửa sang lại hành lý. Cuối cùng lúc cô kết thúc mọi chuyện thời gian cũng đã gần ba giờ chiều.

Cô mang mũ và vali hành lý ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, bước chân hơi dừng lại, nghĩ ngợi một hồi chậm rãi buông hành lý đi đến phòng bên cạnh.

Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa, giơ tay gõ gõ đợi nửa ngày không thấy bên trong có động tĩnh gì.

Cô giơ tay lên gõ lại cửa vài lần, "Xin chào?"

Không có ai đáp lại.

Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi?

Quý Thanh Vãn cúi đầu, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xoay người kéo vali hành lý rời đi, chậm rãi bước ra ngoài.

Nếu người đã không có ở đây, cô cũng miễn tạm biệt đi.

Du khách buổi chiều đến đây đối lập với buổi sáng ít đi rất nhiều, Quý Thanh Vãn đi một đường phát hiện ra không có bao nhiêu người ở đây.

Cô kéo vali hành lý đi ra khỏi chùa, đứng tại chỗ cúi đầu nhìn bậc thang trước mắt, chớp chớp mặt.

Cô đã quên còn có chuyện này.

Quý Thanh Vãn thở dài, thành thành thật thật duỗi tay nhấc vali hành lý. Đang chuẩn bị đi xuống bậc thang, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên đánh gãy hành động của cô.

"Thí chủ Quý."

Quý Thanh Vãn nghe vậy xoay người lại, nhìn thấy vị hòa thượng vẫn thường hay gặp, cô gật đầu mỉm cười chào hỏi, "Tiểu sư phụ."

Vị hòa thượng gật đầu, trả lời, "Thí chủ cũng muốn xuống núi sao?"

"Vâng ạ, mấy ngày nay đã làm phiền thầy." Quý Thanh Vãn trả lời, nhớ tới lời vị hòa thượng vừa nói, chớp mắt hỏi lại, "Có người cũng muốn xuống núi ạ?"

Vị hòa thượng mỉm cười còn chưa kịp trả lời, Quý Thanh Vãn đột nhiên nhìn thấy một người chậm rì rì đi đến sau người vị hòa thượng, ngẩn người.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa gương mặt, anh hơi nhấc mí mắt, quét mắt nhìn cô một cái.

Quý Thanh Vãn thấy anh thì có chút kinh ngạc, mà ngược lại người đàn ông không có biểu tình gì ngoài ý muốn, bình tĩnh như cũ.

Vị hòa thượng thấy anh đi tới, gật đầu hỏi, "Thí chủ còn có yêu cầu gì muốn hỏi không?"

"Ồ, có một cái." Thịnh Du ngẩng đầu nhìn xung quanh chùa một vòng.

"Tôi có điều muốn hỏi." Anh ngữ khí lười biếng nói với vị hòa thượng, chậm rì rì mở miệng, "Nơi này còn thiếu hòa thượng không?"

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Thanh Vãn: "Anh muốn làm hòa thượng à? Ý kiến không tồi!"

Thịnh Mỹ Ngọc: "Không, không anh muốn kết hôn."

~ Hết chương 6 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play