Edit: Packha03

Quý gia mỗi nửa năm đều phải tới chùa một lần để cầu phúc, thời gian không cụ thể, mỗi lần đều dựa vào tâm trạng lão thái thái để quyết định.

Mà Quý gia vốn là khách hành hương của ngôi chùa, vốn dĩ ban đầu phòng dành cho khách đã được bố trí ổn thỏa, nhưng Quý Thanh Vãn lại đột nhiên tới, chỉ có thể ở phòng hẻo lánh phía xa.

Không khéo, đụng phải Thịnh Du.

Các tăng nhân đều biết thân phận của Quý Thanh Vãn, đến chỗ cô giải thích mọi chuyện.

Quý Thanh Vãn cũng biết là mình sai, gật đầu định dọn ra khỏi phòng, người đàn ông đứng trong điện đánh gãy lời cô, "Không cần dọn."

Âm thanh của anh có chút thấp, lộ ra từ tính, nhưng giọng điệu lại lộ ra hương vị lười nhác.

Quý Thanh Vãn dừng lại động tác, ngước mắt nhìn về phía anh, có chút khó hiểu.

Thịnh Du liếc mắt nhìn phòng trống bên cạnh cô, tùy ý nói, "Tôi ở phòng bên cạnh."

Tăng nhân nghe vậy tự nhiên nhìn về phía Quý Thanh Vãn, dò hỏi ý kiến của cô.

"Tôi không thành vấn đề, nếu vị tiên sinh này cảm thấy ổn là được." Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa trả lời.

Thịnh Du nghe vậy ngước mắt nhìn về phía cô, thấy cô đã tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt.

Gương mặt có thể coi là kinh diễm, không trang điểm nhưng ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hấp dẫn người khác.

Con ngươi màu nâu, mắt phượng kết hợp với lông mi dài cong vút, khí chất thanh thuần mang theo tia kiều mị. Nếu là người bình thường thì rõ ràng rất ảm đạm, nhưng trên người cô lại mang theo hương vị khác.

Thịnh Du hiếm khi cảm thấy quen mắt, nhưng lười nghĩ nhiều, đối với cô gật đầu chào hỏi, sau đó chậm rì rì đi đến phòng bên cạnh.

Quý Thanh Vãn nhìn động tác anh đóng cửa phòng, nghiêng đầu đối chào hỏi với vị tăng nhân. Sau đó cũng lui về phòng, một tay khóa cửa, bỗng nhiên ý thức được điều gì, dừng lại một chút.

Cô lúc này mới nhớ tới khi nãy đã đem khẩu trang kéo xuống, nhưng nhìn phản ứng khi nãy của người đàn ông kia bình đạm, không có phản ứng gì giống như nhận ra cô.

Quý Thanh Vãn hơi đau đầu, không biết rốt cuộc anh ta có nhận ra cô hay không, hay là không biết cô.

Nhưng nghĩ lại cô cũng không nổi tiếng đến mức khiến tất cả mọi người đều phải biết cô.

Trong đầu còn suy nghĩ, nhưng cuối cùng không chống lại được sự mệt mỏi nên không biết từ khi nào mí mắt đã bắt đầu rũ xuống, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hoàng hôn dần buông xuống, hơi nóng ban ngày cũng dần biến mất, chuyển sang cái lạnh ban đêm. Buổi tối nhiệt độ trên đỉnh núi biến hóa vô cùng lớn. Gió trên núi cũng mang theo vài phần lạnh lẽo.

Quý Thanh Vãn bị lạnh đến tỉnh, cô trợn mắt phát hiện ra bản thân mình đã nằm cuộn trên mặt đất, trên người còn không đắp chăn, khó trách lại cảm thấy lạnh.

Trong phòng ánh sáng vô cùng tối, không có đèn chiếu sáng.

Quý Thanh Vãn hít hít mũi, đứng dậy xoa hai lòng bàn tay, men theo tường tìm chỗ bật đèn, ngón tay chạm được công tắc liền bấm xuống.

"Lạch cạch" một tiếng rơi xuống, nhưng phòng trong không hề có thay đổi, tầm mắt vẫn tối đen như trước.

Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, một lần nữa ấn lại công tắc, nhưng bóng đèn vẫn không có phản ứng lại.

Mất điện?

Quý Thanh Vãn có chút hoài nghi mở cửa sổ bên ngoài ra xem, liền thấy bốn phía đèn đuốc sáng trưng, xung quanh nhà đều hắt lên ánh sáng, tối đen như mực chỉ có phòng cô và... Phòng bên cạnh.

Cô đoán được có thể nơi này bóng đèn lâu không dùng nên hỏng, phòng bên cạnh cũng không có đèn, cô cũng không biết rốt cuộc là nghiệt duyên gì.

Quý Thanh Vãn xoay người cầm lấy di động nhìn thời gian, 6 giờ.

Cô cũng không vội vã đi tìm tăng nhân để giải quyết vấn đề, đơn giản ngồi ở bậc thang trước cửa phòng, lướt nhìn những tin nhắn mình chưa đọc.

Mắt nhìn thấy tin nhắn Hạ Hạ gửi cho cô, bật cười.

【 Vãn tổng, rốt cuộc chị đi biển ở đâu vậy? 】

Sau khi tin nhắn được gửi, bởi vì không nhận được câu trả lời, Hạ Hạ lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn.

【 Vãn tổng, nhảy Disco không tốt cho thân thể, tình một đêm cũng không tốt đâu chị. Chúng ta vẫn nên làm một mỹ nữ an tĩnh, chị đừng đi nhảy nữa.】

Quý Thanh Vãn cảm thấy vị tiểu trợ lý này vĩnh viễn khiến cô bật cười, liền gửi lại một ảnh meme.

【 Ba ngày ba đêm, không say không về.jpg】

Hạ Hạ bên này nhận được tin nhắn liền hiểu lầm, lập tức gửi lại tin nhắn【 Vãn tổng! Chị thật sự đi nhảy Disco.】

Quý Thanh Vãn chống cằm, 【 Không có, chị ngủ còn chẳng kịp, nhảy nhảy cái gì.】

Hạ Hạ: 【 Chị khẳng định trốn em đi nhảy. Nếu chị đi nghỉ ngơi tại sao lại không nhắn tin lại cho em.】

Quý Thanh Vãn khẽ cười một tiếng, 【 Em rốt cuộc đã bổ não ra cái gì vậy.】

Hạ Hạ: 【 Vãn tỷ, chị nói thật đi, ngàn vạn lần đừng giấu em chuyện gì. Chị mà truyền ra Scandal gì với đàn ông, em làm sao sống nổi.】

Quý Thanh Vãn nhướng mày nhìn tin nhắn, còn đặc biệt nhìn lại hai chữ 'đàn ông', tự nhiên trong đầu lại nhớ đến người đàn ông phòng bên cạnh.

Tuy nhiên cũng phải nói thật, cô ở trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, cũng đã nhìn quen các soái ca mỹ nữ, nhưng người đàn ông hôm nay cô gặp vẻ bề ngoài khiến người khác vô cùng ấn tượng.

Cũng không biết này vị thiếu gia này đang làm gì.

Cô nghĩ cúi đầu đang muốn trả lời lại Hạ Hạ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh rất nhỏ từ phòng bên cạnh truyền đến, giống như là âm thanh bật đèn.

Cô cầm di động đợi vài giây, cũng không thấy người bên trong đi ra, cuối cùng suy nghĩ một chút liền đứng dậy đi sang phòng bên cạnh anh.

Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa, giơ tay gõ gõ cửa.

Trong lúc chờ đợi, cô cúi đầu nhìn thời gian, vừa nhìn đến con số hiển thị trên màn hình, người bên trong phòng lên tiếng hỏi, "Ai vậy?"

"Là tôi." Quý Thanh Vãn dừng một chút, lại thêm câu, "Người ở phòng bên cạnh anh."

Giọng nói kết thúc, không đến vài giây cửa phòng đã được người kéo ra, trong phòng tối tăm khiến ánh sáng bên ngoài chiếu xuống có chút rõ ràng.

Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, nhìn ánh sáng bên ngoài, biểu cảm dường như có chút khó hiểu, lại như có điểm khó chịu, mày hơi nhíu lại.

Mũ lưỡi trai đã được anh bỏ xuống, phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh. Tóc ngắn, cặp mơi hơi rũ, đôi con ngươi đen nhánh, rõ ràng lộ ra vài phần lãnh đạm và không kiên nhẫn.

Mà đuôi lông mi anh dài, hơi nhếch lên, càng tô thêm dáng vẻ lười nhác.

Có chút đoán không ra.

"Có việc gì không?" Thịnh Du rũ mí mắt nhìn cô, mang theo tia miễn cưỡng khàn khàn.

Quý Thanh Vãn hơi mím môi, suy tư giơ tay chỉ phòng của mình, "Đèn phòng của tôi hỏng rồi. Bóng đèn của anh có cháy không, muốn hỏi anh một chút nếu hỏng thì cùng thay một thể."

"Ồ." Thịnh Du nghe rõ tình huống, không nhanh không chậm nói: "Không khác biệt lắm cũng hỏng rồi."

Quý Thanh Vãn: "......"

Còn cái gì mà không khác biệt lắm.

Nghi hoặc của cô còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, căn phòng tăm tối phía sau bỗng nhiên có ánh đèn sáng lên, lập lòe một chút, liền chói mắt đến cực điểm.

Quý Thanh Vãn theo bản năng híp mắt lại, Thịnh Du đối với tình huống này rất quen thuộc, nghiêng đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà, bình tĩnh nói thêm một câu, "Còn rất biết điều."

Quý Thanh Vãn nhìn ánh sáng chói mắt kia, khẽ nhíu mày, "Nãy giờ nó vẫn luôn như vậy sao?"

"Không biết." Người đàn ông lười biếng giải thích nói, "Tôi vừa mới bật."

Quý Thanh Vãn: "......"

Quý Thanh Vãn bình tĩnh gật đầu, "Để tôi đi tìm người thay bóng đèn mới."

"Hửm?" Thịnh Du nghe không rõ.

Trong chùa bỗng vang lên tiếng gõ mõ tụng kinh, cùng lúc với tiếng nói của cô.

Quý Thanh Vãn đi về phía trước một bước, hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ lại cuộc nói chuyện của cả hai liền ngẩn người.

Đêm tối, người đàn ông trước mặt, ánh đèn lập lòe phía sau cùng với tiếng gõ mõ của ngôi chùa.

Bầu bạn với ánh đèn, vô cùng có tiết tấu.

Quý Thanh Vãn bỗng nhiên nghĩ tới tin nhắn Hạ Hạ gửi cho cô.

- - nhảy Disco, tình một đêm.

Sau khi Quý Thanh Vãn hoàn hồn lại, ho khan một tiếng, dời đi ánh mắt, "Chờ một chút, tôi đi tìm người thay bóng đèn."

Thịnh Du: "Bây giờ?"

Quý Thanh Vãn gật gật đầu, "Tôi biết đường nơi này."

Thịnh Du nghe vậy quét mắt nhìn ngôi chùa bên ngoài, trầm ngâm một lát, nhàn nhạt hỏi một câu, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Mới có 6 giờ rưỡi." Quý Thanh Vãn cúi đầu nhìn về phía màn hình di động, trả lời.

"Vậy thì đi cùng nhau đi." Thịnh Du cất bước đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Quý Thanh Vãn nhìn động tác của anh, lại nghe thấy lời anh nói, có chút không phản ứng lại được, "Hả, cái gì."

Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, chân dài cao ráo, vai rộng eo thon, tỉ lệ vô cùng tốt, chiếc áo đen trên người anh ta mặc cũng là phong cách Modal.

Anh đột nghiêng đầu nhìn cô, hơi hơi rũ mắt, mở miệng chậm rãi nói: "Tôi đói bụng, nơi này có chỗ nào ăn cơm hay không?"

Quý Thanh Vãn: "......"

Cuộc sống của vị thiếu gia này thật thoải mái.

Trong chùa tự nhiên có chỗ ăn cơm, hơn nữa là điểm dừng chân ở phía sau chùa, nhưng vị thiếu gia này không biết cũng là điều dễ hiểu.

Quý Thanh Vãn cất bước ra khỏi thiền điện, người đàn ông đi chậm rãi đến bên cô, thường nghiêng đầu quan sát đường đi.

Quý Thanh Vãn chú ý tới bộ dáng của anh, nhưng cũng khá tò mò hỏi, "Đây là lần đầu tiên anh đến chỗ này?"

Thịnh Du nhíu mi, "Nhìn tôi rất giống đã từng đến đây sao?"

Quý Thanh Vãn trả lời: "...... Không giống."

Người đàn ông gật gật đầu: "Ừm, mắt không tệ lắm."

Quý Thanh Vãn: "......"

Quý Thanh Vãn nhớ tới lúc vừa tiến vào ngôi chùa hắn vẫn đi một mình, lúc đến đây cũng đi cùng với vị tăng nhân, cô hơi nghiêng đầu hỏi, "Anh lúc tới là hỏi vị hòa thượng kia sao?"

"Nếu không thi...?" Thịnh Du giọng điệu nghi hoặc, "Để cho tôi xông vào?"

Quý Thanh Vãn bị nghẹn, nói không lại anh, cũng yên lặng đi, vừa vặn đi không bao xa, liền đụng phải một vị hòa thượng.

Cô tiến lên giải thích bóng đèn của hai người có vấn đề, vị hòa thượng nghe vậy cũng hiểu rõ tình huống, chắp tay trước ngực lên tiếng, lại nói sang chuyện khác, "Quý thí chủ, người nhà đang tìm cô."

Quý Thanh Vãn sửng sốt, hoàn hồn gật đầu nói cảm ơn, sau đó nhìn người người đàn ông đứng bên cạnh đang ngắm trăng, lên tiếng gọi anh, "Tôi có chút việc, không thể mang anh đi tiếp rồi."

"Được." Thịnh Du không nhanh không chậm gật đầu, "Cô có việc thì cứ đi đi."

Quý Thanh Vãn quay đầu nói với vị hòa thượng một câu, "Phiền vị sư phụ mang mang vị tiên sinh này đến Trai Đường giúp tôi."

Tăng nhân gật đầu, xoay người dẫn Thịnh Du theo phương hướng cô nói.

Lúc Quý Thanh Vãn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

Nhưng cô cũng chưa kịp suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn phía trước không xa, dưới mái hiên quản gia đang đợi cơ.

Quý Thanh Vãn thần sắc hơi dừng một chút, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Cô thế nhưng lại quên mất chuyện này.

Quản gia dẫn Quý Thanh Vãn đến đại sảnh hậu viện, bên trong là Quý Thiện Lâm và Quý Hạo đang ngồi nói chuyện, tiếng cười nói không ngừng, hoàn toàn là hình ảnh cha con hòa thuận.

Quý Thanh Vãn đứng ở trước cửa, bước chân hơi dừng lại, cô yên tĩnh nhìn vài giây, duỗi tay ra gõ cửa, đánh gãy sự hài hòa trong phòng.

Quý Thiện Lâm nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu nhìn, thấy người tới, ý cười khóe miệng dần phai nhạt, "Vào đi."

Đứng ở một bên Quý Hạo nhìn Quý Thanh Vãn đi đến, sắc mặt mang theo khinh thường.

Quý Thanh Vãn cất bước đi vào trong phòng, ngước mắt nhìn hai người, mắt dừng trên người Quý Thiện Lâm, biểu tình lãnh đạm, "Tìm tôi có việc?"

Quý Thiện Lâm nhìn thái độ của cô, nhíu mày, "Giáo dưỡng Quý gia cô vứt đi đâu rồi, đây là cách cô xưng hô sao?"

Quý Thanh Vãn nghe vậy nhíu mi, cũng không mở miệng nói chuyện, Quý Hạo không sợ lắm chuyện lên tiếng, "Quý Thanh Vãn, cô giờ ở giới giải trí hot rồi, tính cách cũng "hot" rồi sao?"

Nhắc tới lời này, sắc mặt Quý Thiện Lâm nhiễm hơi lạnh, "Cô đừng quên thân phận đại tiểu thư Quý gia của cô. Không phải là con hát cả ngày suốt đầu lộ diện bên ngoài. Đóng được vài bộ phim liền cho rằng mình cánh cứng rồi. Giáo dưỡng Quý gia sớm bị cô ném đến chỗ nào rồi?"

"Giáo dưỡng?" Quý Thanh Vãn đột nhiên cười một tiếng, mắt lạnh nhìn Quý Hạo, "Tôi cũng muốn hỏi Quý thiếu gia một chút, chừng nào mới học được tôn ti trật tự?"

Quý Hạo nghe vậy đôi mắt hơi trừng, đang định phản bác, Quý Thanh Vãn lười phản ứng đến hắn, nghiêng đầu híp mắt, thuận tiện nói, "Chừng nào Quý Hạo có thể quy củ gọi tôi một tiếng 'chị'. Tôi sẽ suy nghĩ xem giáo dưỡng Quý gia của ông. Giao dịch này, ông không thấy thiệt chữ, ông nói xem?"

Giọng nói dừng lại, Quý Thanh Vãn xốc lại mí mắt, lộ ra đôi mắt sắc bén, thẳng thừng đối diện với Quý Thiện Lâm, lười biếng gọi một tiếng, "Quý tổng."

Quý Thiện Lâm sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, Quý Thanh Vãn xoay người rời đi, để lại câu "Tôi đi trước, Quý tổng và con trai vàng ngọc của ngài chậm rãi suy nghĩ."

Thân ảnh cô gái chậm rãi đi ra ngoài đại sảnh, bên ngoài quản gia thấy cô liền đưa tiễn cô. Nhưng không chờ vài giây sau, trong đại sảnh tiếp theo truyền đến gầm giận dữ.

Quản gia đôi mắt hơi rũ, nhưng cũng không có phản ứng gì.

Quý Thanh Vãn làm không nghe thấy, chân bước từng bước rồi biến mất. Sau khi đi được một đoạn đường, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời cùng với ánh trăng, bỗng nhiên cô cảm thấy rét run.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người đang định trở về phòng nghỉ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thay đổi con đường phía bên trái.

Vị trí của Trai Đường cách chỗ cô không xa, Quý Thanh Vãn chậm rãi đi tới, cũng không nóng vội, suy nghĩ xem vị thiếu gia kia được trở về chưa.

Đầu vừa mới nảy ra ý nghĩ này, dọc đường đi không để ý đến xung quanh, giây tiếp theo, bỗng bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ bên cạnh.

Tim trong ngực Quý Thanh Vãn bỗng nhiên nhảy dựng, thần kinh có chút khẩn trương, cô ngẩng đầu nhìn bóng người trước mặt, lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, cả người ngẩn ra.

Thịnh Du thấy cô cũng có chút ngoài ý muốn, đuôi lông mày hơi nhíu lại.

Quý Thanh Vãn còn chưa có hồi thần kinh ngạc nhìn anh, âm cuối hơi run: "Anh làm sao lại ở chỗ này?"

Người đàn ông liếm môi khô ráo, thong thả ung dung nói: "Tôi lạc đường."

Tác giả có lời muốn nói:

Thịnh Du liếm liếm môi: "Cố tình lạc đường để gặp vợ:)"

~ Hết chương 2 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play